Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

EDITOR: KEN LE

BETA: ROSALINE

Hạ Tử Trọng ôm vai Phương Hách, đầu hai người tựa vào nhau, xem xong náo nhiệt của Quách Binh, lại nhìn hắn đi khuyên Yên Nhạc đang tự giấu mình trong ổ chăn có đánh chết cũng không chịu đi ra, hai người không để hình ảnh đó trong đầu, ngược lại đang thấp giọng nói chuyện.

“Anh có phải là tên ngốc nhất thiên hạ hay không?” Hạ Tử Trọng không trực tiếp hỏi chuyện của ba Phương Hách, mà là tự cười bản thân.

“Sao vậy?” Phương Hách nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhất thời không suy nghĩ cẩn thận lời này của hắn là có ý gì.

Hạ Tử Trọng cười cười, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái, thở dài nói: “Anh cư nhiên quên mất cháu của ông lão cách vách ở nhà ông lại là Hách Hách.”

Phương Hách trên mặt có chút đỏ lên, cúi đầu cười khúc khích nửa ngày, mới bị Hạ Tử Trọng cứng rắn nâng mặt lên nhìn hắn: “Vậy anh có còn nhớ chúng ta chơi cái gì không?”

Hạ Tử Trọng biểu tình vặn vẹo vài cái, cụ thể chi tiết hắn nhớ không rõ, chỉ nhớ rõ hắn luôn kéo cậu nhóc kia chạy tới chạy lui, còn có ngồi trước cổng đùa nghịch một ít đồ chơi cùng với… “Trò gia đình?”

Phương Hách gật gật đầu, đem đầu tựa vào ngực hắn: “Ân… Lúc ấy anh nói… Em là vợ anh…”

………


Cho nên cư nhiên là hắn khi đó đã đem được người tới tay sao?

“Vậy… Khi trung học…”

“Em biết anh không nhớ ra em… Em biết anh học ở đâu… Sau khi mẹ mất em về quê sống với ông bà ngoại, ở thị trấn đó học hai năm tiểu học, cho đến sau này ông bà ngoại qua đời ông ta mới đem em về ném cho ông nội. Chỉ là lúc ấy ông nội cũng đã chuyển đi, nên không thể gặp lại anh. Sau đó lên trung học, ông em cùng với ông anh tình cờ gặp nhau trên đường rồi có kể qua chuyện của anh, sau khi về nhà thì nói lại với em, em mới…”

Hắn học tập rất khá, rất dễ dàng thi vào được trường Hạ Tử Trọng đang học. Chuyện sau đó Hạ Tử Trọng đã biết một ít, hắn biết Phương Hách đã nói với hắn, nhưng lại không hiểu vì sao Phương Hách lại thương mình.

“Càng nhỏ em càng không có kí ức đáng nhớ, nhưng trước khi mẹ nhập viện em chỉ nhớ rõ anh…” Lúc Phương Hách còn nhỏ không có kí ức nào đáng nhớ, từ khi cậu bắt đầu nhớ được việc thì ba mẹ đã bất hòa. Cho đến khi mẹ nhập viện, qua đời, ba liền nhanh chóng đẩy mình đi, cùng người phụ nữ ông ta ngoại tình chính thức sống bên nhau.

Lúc tiểu học, bởi vì vóc dáng cậu nhỏ, bộ dạng lại giống con gái, trong trường bị người khi dễ không ít. Sau khi trở lại F thị lại không có bạn là do chuyển trường giữa chừng. Khi trung học, tính cách hướng nội đã dưỡng thành, thì như thế nào dễ dàng sửa được? Cũng do thái độ của ông ta đối với cậu như rác rưởi, hận không thể bỏ đứa con trai như cậu, Phương Hách làm sao biết cảm giác yêu là thế nào?

Từ nhỏ đến lớn, trong trí nhớ của cậu chỉ có kì nghỉ hè năm ấy, đại ca ca cách vách luôn mang theo cậu đi chơi, vô luận chuyện gì cũng nhớ tới cậu, vô luận chơi trò gì cũng đều làm cậu vui vẻ, ký ức tốt đẹp đó là thứ duy nhất lưu lại trong đáy lòng cậu.

Sau khi biết hắn học trung học ở đâu, lúc ấy Phương Hách không biết cảm tình của cậu đã biến chất, cậu chỉ ôm ý muốn kiếm người đã đối tốt với cậu năm đó thôi. Cho nên, sau khi nhập học, sau vài lần đối diện với Hạ Tử Trọng phát hiện hắn hoàn toàn không có ấn tượng với cậu, đả kích lúc ấy không thể gọi là nhỏ.

Nhưng, cho dù bị đả kích, cho dù hắn đã quên, Nhưng những ký ức đó ngược lại càng thêm khắc sâu trong đầu cậu, giọng nói ngây thơ chất phác gọi “Vợ của ta” cũng thường xuyên xuất hiện trong đầu cậu. Cho đến khi đến tuổi niên thiếu tất nhiên sẽ xuất hiện mộng xuân khiến cậu triệt để hiểu rõ tâm tư mình, mới có chuyện từ con, mới có chuyện thông báo cho trường…


Phương Hách nói đứt quãng cơ hồ như cái gì cũng không nói, thậm chí hoàn toàn không có đầu mối, nhưng Hạ Tử Trọng lại hiểu ý cậu. Nói thật, nếu không phải sau này Phương Hách vì tự nuôi sống bản thân cậu mà đi làm công xung quanh, không thể không buộc bản thân phải tươi cười cả ngày để nghênh đón cũng giao tiếp với người khác, bộ dáng của cậu sẽ không sáng sủa như vầy. Có người ba vô trách nhiệm, bị bạn bè xa lánh, bị người đối xử lạnh lùng, tính tình của cậu không bị dưỡng thành tối tăm tự bế, cũng do ông trời thấy quá đáng thương.

Nếu không phải hắn trùng sinh… Nếu không phải đời trước Phương Hách phát hiện hắn ở tiểu khu kia sau đó cũng ở lại chỗ đó… Nếu không phải đời này hắn suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa từ khi bắt đầu đã quyết định ở bên cậu thì…

Nắm thật vai cậu, Hạ Tử Trọng thấp giọng nói: “Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời.”

————-

Trên xe chỉ huy, không biết Duẫn Đông lúc nào thì đuổi kịp Khương Phong cùng ôm đầu đi lên xe. Nhìn tang thi bên ngoài không đuổi theo nữa, ngược lại tụ lại ở chỗ vừa phát ra tiếng nổ mạnh, Diêm Tân lúc này mới quay đầu nhìn về phía Khương Phong: “Có chuyện gì?”

Nếu không phải bỗng nhiên Khương Phong ôm đầu kêu đau, cũng lặng lẽ nói với hắn nhanh chóng rời đi chỗ đó, hắn thà rằng dùng vũ lực cũng sẽ nghĩ biện pháp triệt để kiểm tra căn cứ kia, để xem thật ra là thứ gì lại có tác dụng, có thể khiến tang thi không thể vào căn cứ ngục giam.

Hiện tại Khương Phong đã đỡ hơn chút, tinh thần cũng khôi phục, bọn họ lại thoát ly hiểm cảnh nên bây giờ mới hỏi thăm.

Khương Phong nửa ngày sau mới bình ổn lại nhịp thở, mới hổn hển nói: “Trong đó có gì đó… Hẳn là tang thi, nhưng tinh thần lực rất mạnh… Rất đáng sợ.” Đáng sợ nhất là, lúc xe bọn họ vừa lái vào… Không, trước đó hắn cũng hoàn toàn không phát hiện thứ đó, nhưng khi tang thi ở bên ngoài rời đi sau đó lại trở về, hắn đột nhiên cảm giác được một loại cảnh cáo mạnh mẽ!


“Là nó… Nó cảnh cáo tang thi khác không cho tiến lại nữa, tôi cũng bị ảnh hưởng… Sau đó tôi mới ẩn ẩn cảm giác ra chỗ đó tản ra một loại… Khí tức không cho người lại gần, thật giống như… Giống như là động vật đang bảo vệ địa bàn.” Khương Phong lại ôm đầu, có chút thống khổ nói: “Tôi không biết thứ đó là gì, nhưng nó ở đó… Là nó, nó không cho tang thi tới gần, nhưng lại cần tang thi tụ lại bên ngoài để giúp nó đề phòng uy hiếp đến từ bên ngoài…” Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt có chút tuyệt vọng nhìn về phía Diêm Tân: “Lão đại, tên kia chúng ta đánh không lại, ngay cả hai người Hạ Tử Trọng cũng đánh không lại!”

Đây là trực giác của hắn, tuy rằng hắn không thể miêu tả tỉ mỉ, nhưng cảm giác kinh khủng kia khiến hắn hít thở không thông, đầy tuyệt vọng.

Biểu tình của Diêm Tân cũng ngưng trọng, hắn cũng không dám khinh thường bất cứ dị năng giả nào, đồng dạng, cũng tuyệt đối không khinh thường bất cứ tang thi nào có năng lực. Căn cứ kia xác thật rất quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến lòng người bất an.

“Thiếu tá, vậy căn cứ kia…”

“Nói không chừng những người đó có thể lưu lại cũng có liên quan với nhau, nếu người lập tức rời đi quá nhiều nói không chừng nó sẽ có động tĩnh.” Diêm Tân nói, giương mắt nhìn về nơi mới rời khỏi kia. Huống chi, lần đầu tiếp xúc liền cho hắn cảm giác – người trong căn cứ kia, không có cái gì đáng giá để bọn họ giúp đỡ.

Có lẽ có người vẫn ôm hi vọng mạnh mẽ sống sót, nhưng bọn hắn trốn trong tường vây, tử thủ đằng sau cánh cửa lớn không chịu đi ra, phòng thủ tang thi đồng thời cũng giam cầm luôn bản thân họ đến chết!

Đổi lại là mình, đổi lại là những người trên đoàn xe này mà nói, cho dù mọi người có đi đến đâu, cũng khẳng định sẽ thay nhau ra trận một lần – Mấy tang thi đó không phải là không thể vào được căn cứ khoảng một mét sao? Bọn họ không dám ra ngoài đánh tang thi, chẳng lẽ bọn họ cũng không dám trong vòng một mét đó chậm rãi đánh sao?

Cho dù không dám ra ngoài, đứng trên đầu tường tấn công ra ngoài cũng có thể đi? Phải biết, tang thi bên ngoài tuy nhiều nhưng cũng có một ngày sẽ giết sạch sẽ, một ngày giết mấy trăm con, lâu ngày tang thi bên ngoài cũng sẽ thành sông, bọn họ, cũng sẽ có một ngày có thể ra ngoài bằng thực lực của họ!

Nhưng bọn họ sao? Lúc biết tinh hạch tang thi có thể tăng năng lực dị năng, thế nhưng ngay cả chút khí lực cũng không tình nguyện mang ra.

Xứng đáng bị kẹt đến chết.

Lúc đoàn xe rời đi, hắn tuy rằng có nói như vậy nhưng không cự tuyệt người thật sự đuổi kịp. Nếu thật sự có người cùng mình ra khỏi, vô luận bọn họ lái xe xông ra, hay là đi ra bằng hai chân, cho dù có gắt gao quấn lấy thành viên trong đội hắn, cứng rắn muốn trèo lên xe, hắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.


Nếu như thật sự có dũng khí, thật sự có ý muốn sinh tồn mạnh mẽ, Diêm Tân sẽ không cự tuyệt, không sợ người kia bản tính có tốt hay không, không sợ người kia có dụng ý khác hay không, hắn cũng sẽ cho đối phương cơ hội, tựa như lúc trước nhẫn nại với Ngô Canh vậy.

Nhưng không có người nào cùng đi, thậm chí sau khi hắn nói câu đó xong, không ai còn muốn cố gắng. Loại người này, đã không còn ý chí sống sót. Nếu hiện tại chỗ đó bị tang thi phá vỡ, bọn họ cũng chỉ biết hét lên, sau đó nhắm mắt lại, muốn chờ có người từ trên trời rớt xuống cứu bọn họ, mà không nghĩ biện pháp tự cứu.

“Trở về hội hợp, chuẩn bị về Bắc, về căn cứ A thị.”

Nghe hắn nói vậy không ai nghi ngờ. Căn cứ kia vốn không liên quan gì đến bọn họ, huống hồ, cho dù biết chỗ đó có cái gì khó lường tồn tại, bọn họ cũng không muốn vì những người đó mà liều một mạng.

Người bên trong xe này phần lớn đều là người có mặt trong buổi họp, đương nhiên thấy mấy người kia a dua nịnh hót, bộ dáng kia cũng muốn lợi ích từ đoàn xe nhà mình. Nếu không phải thực lực bọn họ kém hơn đoàn xe nhà mình, không còn cách nào, không đủ thời gian, không có cơ hội ra tay, mọi người ai cũng biết, những người đó sẽ kiếm cơ hội giết người, cướp xe cùng số vật tư trên xe.

—————

Sâu phía dưới chỗ căn cứ ngục giam, ở một gian phòng trong căn cứ không ai biết đến, dưới tầng hầm cực kỳ bí mật, có mấy cỗ thi thể chất ngang dọc.

Trong mấy thi hài này có tang thi, cũng có con người.

Ngoài những thứ đó ra, ở trong căn phòng rõ ràng là phòng thực nghiệm còn có mấy gian phòng giam bằng thủy tinh. Bên trong, lại có mấy con tang thi đang run cầm cập.

Đúng vậy, là tang thi, tang thi đang run cầm cập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui