Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Thấy Diêm Tân nhìn mình, Hạ Tử Trọng vô tội nhún nhún vai: “Có người đùa giỡn vợ tôi.”

Diêm Tân gật đầu, tầm mắt lơ đãng quét tới chỗ Duẫn Đông đang coi náo nhiệt: “Rất thiếu giáo huấn.”

Tầm mắt Duẫn Đông vừa lúc nhìn vào mắt Diêm Tân, nhưng lại thấy không rõ biểu tình trên mặt Doãn Đông, nhưng người ngồi bên cạnh hắn, chú ý tới hắn đều phát hiện – vị đại ca đeo kính này thế nhưng lúc không có chuyện gì cả người bắn đều nổi lên một tầng bạch quang… Nhìn như thế nào cũng rất dọa người?

Cổ Thiên nghe xong hai chân lại mềm nhũn thiếu chút nữa xỉu ngay tại chỗ, không đợi hắn nói gì nữa, liền thấy một người nghiêng ngả lảo đảo từ bên ngoài chạy tới, vừa chạy vừa kêu to: “Tang, tang thi trở lại!”

Những người trong căn cứ đang xem náo nhiệt sắc mặt lập tức thay đổi, Trâu Lực không quan tâm nhào vào Diêm Tân la lớn: “Không phải các ngươi đem tang thi dụ đi hết rồi sao? Như thế nào bây giờ chúng nó trở lại!”

Diêm Tân nhướn mày, đội viên bên cạnh hắn dùng ánh mắt nhìn mấy người này như nhìn thấy heo biết bay: “Trong thời gian ngắn dụ tang thi đi ai cũng có thể làm được, sau khi hết bẫy chúng nó đương nhiên sẽ trở về, chẳng lẽ còn muốn bọn ta có thể khống chế hành động của mấy trăm vạn tang thi kia?”

Vì dụ mấy tang thi này đi, để mọi người tiến vào căn cứ, Diêm Tân đã đem số bịch máu cuối cùng trên xe dùng hết. Tuy nói bọn họ mang theo dị năng giả hệ trị liệu có thể cho người chảy máu dụ tang thi, nhưng dị năng trị liệu tuy rằng có thể trị bệnh, nhưng người mất máu quá nhiều vẫn sẽ bị suy yếu một trận, nên ai cho máu? Ai nguyện ý chứ?

Vừa rồi lúc cùng bọn họ nói chuyện liền cảm thấy những người này rất ngốc, bây giờ xem ra, nói bọn họ ngốc đều phải xin lỗi chữ ngốc này.


Người của căn cứ ngục giam á khẩu không trả lời được, tuy rằng bọn họ rất muốn nói với Diêm Tân để bọn họ hỗ trợ dụ đám tang thi này đi, nhưng người vừa đưa ra một ít yêu cầu, bọn họ căn bản làm không được a! Như thế nào có thể trao đổi?

“Được rồi, đều lên xe, chuẩn bị trở về.”

Mọi người không biết mục tiêu của bọn Diêm Tân đã đạt thành, nhưng hiện tại, nhìn hình ảnh kia, sau khi nghe được lời nói của mấy người này thì mọi người không còn tiếp tục ở lại chỗ này hứng trí – lão đại có thể nói ra lời ngu ngốc như vậy, có thể nhìn ra người nơi này đều là cái dạng gì.

Hạ Tử Trọng ý niệm khẽ động, phong hệ phát ra vài dòng khí mạnh mẽ, lạp lạp vài tiếng vang, đem tứ chi Cổ Đông đang bị bọc bên trong tất cả đều bẻ gãy, nhưng cố tình bên ngoài bởi vì có khối không khí ngăn cách thanh âm, nên tiếng Cổ Đông kêu thảm thiết không thể truyền ra ngoài.

Sau khi đánh gãy tứ chi Hạ Tử Trọng lúc này mới đem người ném ra ngoài, vỗ vỗ tay, kéo Phương Hách gương mặt vẫn bình tĩnh như trước đi tới đoàn xe.

Cổ Thiên lập tức xông ra ngoài ôm lấy con trai mình, những người khác đều trợn mắt há mồm mà nhìn đội ngũ chỉ vừa đến không bao lâu lại một lần nữa trở lại trên xe, hồi lâu không nói gì.

Bỗng nhiên, một người hướng bọn Phương Hách xông tới, hét lớn: “Cầu các người mang theo tôi đi! Tôi nguyện ý đi cùng các người!”

Nghe tiếng, mọi người quay đầu lại, thấy người xông ra là nữ nhân đi theo bên người Cổ Đông, trên người ăn mặc thập phần gợi cảm xinh đẹp.

SH khi trước tận thế đúng là có không ít mỹ nữ, ánh mắt Cổ Đông lại cao, có thể được hắn nhìn trúng lại mang theo bên người làm sao lại là hàng thường?

Mang nữ nhân theo? Thuận tiện còn có thể giải quyết một chút vấn đề cá nhân, chuyện này nha…


Không đợi có người động tâm chuyển biến thành hành động, mấy nữ nhân khác cũng vọt lại đây, giữ chặt những người gần các cô nhất, đầy mặt cầu xin lấy bộ ngực cọ cọ lên người họ: “Ca ca, mang theo ta nữa, ta ăn rất ít!”

Mỹ nhân chủ động rất đáng yêu, nhưng chủ động quá, nhiệt tình quá, cũng đồng dạng khiến người sợ hãi, vô phúc tiêu thụ.

Quách Binh bị một mỹ nhân ôm lấy cánh tay liền nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Yên Nhạc, vội vàng vung cánh tay, nữ nhân kia kêu thảm thiết một tiếng liền bị bay ra ngoài – hắn không cẩn thận trên tay mang chút điện, đem nữ nhân hoàn toàn không có dị năng triệt để đánh bay.

Cầm chặt tay Yên Nhạc, vội vàng cam đoan: “Tiểu Nhạc, em yên tâm, anh tuyệt đối không có nhị tâm!”

Yên Nhạc yên lặng trừng mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía mấy nữ nhân kia, thở dài một tiếng: “Ta tại sao không sớm tới đây a? Bằng không đã sớm cưới được vợ…”

Đang quen mình rồi, ngốc tử này còn muốn cưới vợ?

Quách Binh trên đầu gân xanh bạo khởi, trực tiếp lôi Yên Nhạc lên xe tải, dọc theo đường đi đụng vào mấy người đi chậm phía trước dừng lại xem náo nhiệt, đến trên xe, tùy tiện lấy ra một bộ chăn bông, đã lên xe chờ rời đi từ sớm Trịnh thiếu úy cùng chú hắn trợn mắt há mồm, nhìn hắn sau khi mang Yên Nhạc lên liền cởi áo người ta.

Nghe động tĩnh bên kia, nhìn chăn không ngừng rung động, chú hắn nét mặt già nua có chút đỏ lên kéo tay cháu nhà mình: “Các ngươi… Khụ khụ, hiện tại người trẻ tuổi đều gấp gáp… như vậy?”

Mặt cháu hắn cũng đỏ lên, giật giật một chân duy nhất, ho khan một tiếng: “Cái đó… Bây giờ… Là tận thế nha, ngài hiểu…”

Chú hắn: Thực ra ta không hiểu…


Hành động của mấy nữ nhân khiến người trong căn cứ cũng phản ứng lại, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng đã có người muốn cùng những người này rời đi, nói không chừng đi cùng bọn họ sẽ an toàn hơn so với ở lại chỗ này? Cho dù không an toàn, nói không chừng chỗ bọn họ sẽ không thiếu thức ăn?

Một ít người đói đến nỗi trên người không đủ hai lạng thịt có chủ ý một phen cuộn chăn đệm nhà mình, cũng muốn đuổi kịp những người này rời đi.

“Đoàng” một tiếng súng vang lên, khiến những người này bình tĩnh trở lại.

Diêm Tân đứng trên bàn đạp của chiếc xe kia, lạnh lùng nhìn những người chung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại: “Muốn cùng đi, tự tìm xe, đồ ăn, bọn ta không phụ trách, an toàn của các ngươi, có thể đuổi kịp đoàn xe về đến căn cứ A thị thì có thể đi, chết nửa đường bọn ta cũng sẽ không phụ trách cứu viện.”

Nói xong, xoay người lên xe.

Mấy nữ nhân kia cuối cùng vẫn không thể cùng lên xe, trong đội không phải không có ai động tâm, muốn trên đường lộng nữ nhân thống khoái, nhưng Diêm Tân nói một là một, dọc theo đường đi tới nay thói quen này đã sớm xâm nhập vào đáy lòng, mấy nữ nhân kia làm sao có xe? Xăng ở đâu? Làm sao có khả năng đi cùng với đội ngũ của mình?

Vì nhất thời thống khoái mà trả giá bằng mạng sống… Không ai nguyện ý làm như vậy. Huống chi, bọn họ cùng những người này bất quá chỉ là gặp thoáng qua mà thôi, mấy nữ nhân bộ dạng xinh đẹp thì sao? Lúc trước nữ nhân đi theo Ngô Canh làm việc ở bộ hậu cần, nhưng những người này dọc theo đường đi luôn ầm ĩ, cuối cùng tính mạng của mấy người đó đều không được ai coi trọng, không ai nguyện ý mang theo mấy người trói buộc.

Thêm nữa, sau khi tận thế tỉ lệ nam nữ mất cân bằng, không ít người sau khi cân nhắc liền dứt khoát thay đổi, hơn nữa, tìm một người không biết chiến đấu, không bằng tìm một người có năng lực, có thể chiến đấu thì tốt hơn.

Bởi vậy, căn bản không ai nghĩ đến, cho dù bọn họ thật sự đem nữ nhân lên xe lộng, Diêm Tân sau khi biết cũng sẽ không tuyệt tình đem người đuổi xuống như vậy – bọn họ chỉ là bị hiểu hiện của Diêm Tân trên suốt đường đi hù sợ! Cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ lúc Ngô Canh thật sự quá phận nháo muốn phân đội ra, Diêm Tân có ra tay lần nào nữa sao?

“Tất cả mọi người lên xe, không hơn một người, cũng không thiếu người nào.” Có chút tiếc nuối ngắm mỹ nhân có bộ ngực tuyết trắng lộ hơn phân nửa ra ngoài đứng trước cổng, phó quan trong lòng yên lặng thắp nến – thật muốn ôm cô gái mềm mềm kia a?

Diêm Tân kinh ngạc nhướn mày, cư nhiên không có ai? Lũ sói đói này đã nhịn nhiều ngày như vậy, thế nhưng có thể nhẫn được? Thật đúng là để người nhìn với cặp mắt khác xưa. Chẳng lẽ tận thế còn có thể rèn luyện về phương diện nhu cầu?


Diêm Tân hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề hất cằm hạ lệnh: “Đi.” Trong lòng thì đang nghi hoặc, nếu không phải vì chức trách, sợ dẫn tới vấn đề, chính mình cũng hận không thể mỗi ngày đều đem Duẫn Đông theo bên người, chẳng lẽ là mình rèn luyện còn chưa đủ? Tâm tính quả nhiên vẫn không đủ cứng cỏi a… Bất quá hắn cũng không tính toán sửa liền a.

Đoàn xe chạy đến cửa căn cứ, lại gặp phải vấn đề y như Hạ Tử Trọng lần trước – người căn cứ không cho mở cửa, lý do sao… Sợ tang thi nhân cơ hội xông vào.

Hôm nay đoàn xe người đông thế mạnh, sau khi nghe tiếng xe tăng trực tiếp thay đổi hướng miệng pháo đối diện với cửa, phó xe điều khiển xe tăng trực tiếp cầm loa hạ lệnh, khiến người trong xe hay ngoài xe đều có thể nghe được: “Đếm ngược thời gian mười giây, chuẩn bị bắn, 10, 9, 8…” Mấy người đó sợ tới mức liều mạng chạy tới chỗ khống chế cửa, mở cửa ra.

Hiện tại mở cửa, vài đám tang thi còn có khả năng rời đi cùng những người này, không hẳn sẽ xông vào đây. Nhưng chuyện bọn họ quan tân bây giờ là… Vạn nhất thứ ngăn cản tang thi mất đi hiệu lực, tang thi khẳng định có thể xông vào trong!

Sau khi cửa mở ra đoàn xe chậm rãi chạy đi, đoàn xe thuận lợi ra khỏi tiểu căn cứ, sau đó xông vào bầy tang thi…

Tiếng nổ vang dội, người trong đoàn xe tất cả đều đi ra phía trước, mấy người trong căn cứ cũng tận mắt chứng kiến vô số dị năng từ trên xe bắn ra, mạnh hơn nhiều so với những dị năng trong căn cứ của bọn họ!

Lại cân nhắc cơ hồ trong mắt ai cũng có tia sáng dao động… Khẳng định là dị năng giả cao cấp! Bọn họ thật sự là dị năng giả cao cấp!

Có dị năng giả cường đại như vậy, bọn họ cư nhiên không thể đi chung…

Nói không hối hận là giả, nhưng tất cả mọi người trong lòng đều tự an ủi – cho dù là dị năng giả cao cấp khi gặp được tang thi cường đại hơn cũng sẽ mất mạng, hơn nữa bọn họ lại không để mình đi chung, xe tự chuẩn bị làm sao rắn chắc bằng xe của bọn họ? Vạn nhất không đuổi kịp, khẳng định sẽ bị bọn họ vứt bỏ a!

Quách Binh cuối cùng vẫn là không thể triệt để ăn đến miệng, nghe được mọi người đều lên xe, Yên Nhạc vừa đến miệng hắn liền nóng nảy, liều mạng bọc chăn lăn qua một bên, đánh chết cũng không cho Quách Binh động tay động chân, đáng thương Quách Binh lộ mông, Tiểu Quách binh tại lạnh lẽo trong không khí nhận đầy ánh mắt khinh thường… Đành phải nằm xấp xuống…

Trương Tiểu Minh ở một bên cười đến đau bụng, còn thiếu đập vào xe. Phương Hách đen mặt nửa ngày lúc này cũng nhịn không được lộ ra tươi cười, khiến Hạ Tử Trọng thở ra nhẹ nhõm một hơi – tuy rằng không muốn để thân ái nhà mình nhìn thấy hình ảnh khiến người đuôi mắt, nhưng có thể khiến vợ hắn cười, hắn sẽ tạm thời không so đo với Quách Binh.

Đáng thương Quách Binh vừa trừng một đám người vô lương tâm trên xe, vừa yên lặng mặc quần – may mắn Uông Đồng là người đầu tiên phát hiện tình huống không đúng, liền kéo vợ mình lên một chiếc xe bọc thép khác, trên xe hiện tại tất cả đều là đàn ông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui