Editor: Ken Le
Beta: Rosaline
Hạ Tử Trọng nhắm mắt lại, mượn tầm mắt của bạch cầu đang du đãng “nhìn” một vòng xung quanh, tang thi phụ cận bị dẫn tới lúc này chỉ còn vài con, bên khu dân cư dày đặc tang thi không bị ảnh hưởng, phỏng chừng trước buổi tối hôm nay mọi người rốt cuộc có thể thả lỏng nghỉ ngơi.
Phương Hách cầm đồ ăn và canh vừa nhận được mang lên cho nhóm dị năng giả công kích trên tầng trên, đi đến bên cạnh Hạ Tử Trọng: “Ăn cơm đi.” Vừa nói, vừa lặng lẽ đổi đồ ăn trong không gian ra.
Hạ Tử Trọng lúc này vừa lúc nghỉ ngơi, tiếp nhận đồ ăn ngồi xuống cạnh tường cùng Phương Hách chuẩn bị ăn cơm.
Thấp giọng nói với Phương Hách những điều mình “thấy” qua bạch cầu, Phương Hách cũng nhẹ nhàng thở ra rồi cười: “Cuối cùng có thể ra ngoài.” Tuy rằng đánh tang thi như bây giờ rất có hiệu suất cũng rất an toàn, nhưng đối với dị năng giả như Phương Hách mà nói, loại phòng thủ này lại hoàn toàn không có đất dụng võ, thời gian lâu đương nhiên sẽ có cảm giác bị đè nén.
Hạ Tử Trọng cười cười, cầm lấy bình canh uống một ngụm, bên trong là canh gà mà Phương Hách hai ngày nay lén lút vào không gian nấu – nước có sẵn trong nhà hắn vì nhiệm vụ lần này mà đã mất bảy tám phần, hôm nay vừa được rảnh rỗi, Phương Hách liền tìm cơ hội chui vào không gian giết hai con gà mái, lấy ra một đống xương lúc trước còn tồn lại, nấu ra một nồi canh lớn đã được ngụy trang tốt.
Nhìn Phương Hách nhét đồ ăn bộ hậu cần làm hôm nay về không gian, thực ra cũng rất tốt, có cơm có đồ ăn, chính là không có thịt.
Cơm đương nhiên vẫn là các loại bánh từ ngũ cốc, kì này rời căn cứ lâu như vậy bánh trở nên càng ngày càng cứng. Ngày đó không biết là ai lúc đang phòng thủ không cẩn thận làm rớt bánh từ cửa sổ xuống, vừa lúc rớt trên đầu một con tang thi, người nọ phòng thủ trên tầng cao, tang thi kia cũng chỉ cấp một, lại đang ngước đầu há rộng miệng nhìn lên, kết quả bánh rớt xuống làm rớt cằm con tang thi đó! Một đám người kinh ngạc mở lớn tròng mắt – thứ này thế nhưng có thể thành hung khí!
Về phần đồ ăn – hôm nay đồ ăn là dưa muối.
Trong đội có dị năng giả hệ thực vật, trước khi nhiệm vụ lần này có xin được vài hạt giống các loại rau dưa, mấy thứ này nằm trong không gian dị năng giả đi theo Diêm Tân. Trước khi phân đội trong mỗi đội còn có rau dưa mang ra từ căn cứ góp vào, mấy ngày này ăn xong phần đó, mọi người ngược lại có thể được ăn rau dưa mới.
Tiểu đội Luân Hồi mặc dù có hạt giống thực vật, cũng có dị năng giả hệ thực vật, nhưng hạt giống của bọn họ cơ bản đều là các loại lương thực, rau dưa cũng chỉ có cà rốt, củ cải trắng, củ cải xanh cộng thêm hạt giống tỏi, lần trước khi bọn họ đi lấy hạt giống, đều lấy các loại củ cải cùng hạt giống các loại lương thực cao cấp, hiện tại lấy cơ hội có thể trông thực vật, lúc lưu hạt giống cố ý cùng Diêm Tân trao đổi, nhét vào không gian của Trần Ninh.
Diêm Tân quản lý hạt giống không nghiêm khắc như căn cứ, huống chi thực lực tiểu đội Luân Hồi hôm nay thập phần cường đại, hắn càng có tâm mượn sức, đương nhiên không để ý mấy hạt giống – chỉ cần giữ lại đủ sau này sử dụng là được.
Vì thế tiểu đội Luân Hồi rốt cuộc có hạt giống rau chân vịt cùng dưa chuột, hai loại này đều là thứ tốt, chỉ cần không biến dị, dinh dưỡng tuyệt đối phong phú!
Mà hai ngày này đội ngũ làm canh chính là canh rau chân vịt, tuy rằng không có tôm khô, trứng gà để phối hợp gia vị, nhưng trong hoàn cảnh bây giờ còn có thể uống canh rau chân vịt bổ sung vitamin, mọi người đã rất vừa lòng.
Hai người ngồi trong góc, lúc này mọi người đều thật sự mệt, khi ăn cơm cũng lười cùng người khác nói chuyện, Phương Hách nhân cơ hội từ không gian lấy ra hai túi bánh nhân thịt lớn đưa cho Hạ Tử Trọng, chớp chớp mắt nhìn anh ý bảo anh ăn nhanh lên – bánh đậu đỏ nhà mình làm tuy rằng hương vị rất ngon, nhưng lại phải ăn mỗi ngày, lâu dần cũng muốn mạng người a…
Hạ Tử Trọng có thể mượn tầm nhìn của bạch cầu nhìn tình huống của tang thi, cũng có thể lợi dụng phong hệ dị năng dò thám tình huống bên ngoài. Diêm Tân cũng dựa vào dị năng của Khương Phong giúp hắn phán đoán tình thế bên ngoài, Khương Phong đồng dạng cũng cảm nhận được tang thi bên ngoài đánh tới đã gần hết, điều này làm cho toàn bộ người trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra – tuy nói mọi người đi vào là để giết tang thi, nhưng đã liên tục ba ngày không ai có thể nghỉ ngơi tốt, ngay cả dị năng giả cận chiến cũng bận rộn đến mức chóng mặt, huống chi là viễn trình, phụ trách công kích chủ lực?
“Tốt, buổi tối hôm nay mọi người ngủ nhiều một chút, lát nữa an bài người trực buổi tối.” Diêm Tân có chút mệt mỏi nhu nhu huyệt thái dương, bao nhiêu ngày rồi? Từ sau khi rời khỏi căn cứ hắn không có ngày nào được ngủ an ổn. Lúc trước trên xe chỉ huy tuy rằng điều kiện không tệ, nhưng trên xe có một tên Ngô Canh không biết lúc nào sẽ động kinh, lúc cùng hắn tách ra đi vào thị trấn cũng không thể nghỉ ngơi tốt.
Sau khi hội nghị hơn ba giờ kết thúc, trừ những tang thi rải rác lắc lư bên ngoài, con cuối cùng trong đại quân tang thi cũng ngã xuống bằng một trái cầu lửa.
Trên dưới tòa nhà nhịn không được phát ra thấp giọng hoan hô – không dám lớn tiếng, vạn nhất lại dẫn tang thi đến thì sao?
Trừ những người bị an bài trực đêm ra, những người còn lại tất cả đều ngủ say mê man, ngay cả Yên Nhạc cũng vậy, vừa xoa xoa bả vai đau nhức vừa chậm rãi đi về chỗ bình thường hay nghỉ ngơi, không đợi đến nơi liền bị người khác một phen ôm qua, cậu nhóc sợ tới mức suýt nữa cho người nọ một quyền, tay vừa giơ lên liền bị người đè lại, quay đầu vừa thấy – nga, Quách Binh a, ngủ.
Quách Binh dở khóc dở cười nhìn Yên Nhạc suýt chút nữa cho mình một quyền, chớp mắt liền dựa vào lòng mình mà ngủ, một chút hứng thú gần gũi cũng không có, chỉ còn vẻ mặt đau khổ ôm người nằm vào chỗ mình đã chuẩn bị tốt.
Tầng thứ bảy, vừa rồi người còn ngồi đầy phòng lúc này chỉ còn lại mình Diêm Tân, Duẫn Đông mở cửa ra đi đến: “Ngày mai đi lấy đồ?”
“Ân, ngày mai… Giữa trưa đi.” Bọn họ chọn chỗ này vừa lúc gần với chỗ bọn họ cần đến, bọn họ đang ở chính là tòa nhà của bên ngân hàng, góc đường chính là phòng làm việc của ngân hàng, vàng đều được giấu dưới tầng hầm. Ngoài ra phụ cận còn có hai cửa hàng, là tiệm vàng, đều sát bên cục cảnh sát huyện – trước tận thế là nơi thập phần an toàn.
“Lại chuẩn bị vào nội thành giết tang thi sao?” Duẫn Đông đi đến bên cạnh hắn, đẩy đẩy mắt kính: “Theo Khương Phong thăm dò, chỗ đó số lượng tang thi đáng sợ hơn so với số lượng ba ngày chúng ta giết trên đường.”
Diêm Tân chậm rãi thở ra một hơi, nâng tay ôm eo gầy gò của Duẫn Đông, đem đầu tựa vào bụng hắn: “Ít nhất phải đánh một trận nữa, có vài dị năng giả cấp hai đã tới giới hạn thăng cấp, nhưng thu thập tinh hạch cấp ba cùng loại thì không đủ.” Rất ít người có vận khí tốt như tiểu đội Luân Hồi, hoặc là nói rất ít người có thể giống tiểu đội Luân Hồi tìm được tinh hạch cấp ba trước đó.
“Vậy nên chú ý, tuyệt đối không thể dụ nhiều quá, đánh một ít thu thập trước, bằng không cả đội chỉ sợ sẽ chiết ở trong này.” Một mặt nói, tay Duẫn Đông một mặt dọc theo má Diêm Tân sờ xuống cổ hắn, luồn vào áo xuống sâu hơn…
Bỗng nhiên, tay Duẫn Đông bị đè lại, thanh âm Diêm Tân tựa hồ nghe không ra một tia dao động: “Nếu tôi nhớ không lầm, trước khi ra căn cứ một lần cuối cùng là anh ở trên, lần này là tôi.”
Duẫn Đông biểu tình cứng đờ, tay theo ý thức muốn nâng lên đẩy gọng kính, đang đưa lên thì mắt kính đã bị người khác lấy xuống: “Anh xác định muốn làm ở đây? Không sợ thuộc hạ của anh tới tìm sao?”
“Hai ngày này tôi đều ở đây, phòng khác chưa thu dọn, hay là anh muốn ở đại sảnh công cộng?” Diêm Tân đứng dậy, bàn tay hướng cổ áo hắn: “Tôi cho rằng làm trước mặt mọi người là sở thích của chủ cũ anh.”
“Hắn không lên giường với người khác trước mặt mọi người, hay là anh từng nhìn thấy?” Duẫn Đông mặt không đổi, tựa hồ hoàn toàn không để ý Diêm Tân đùa giỡn.
Diêm Tân cúi lưng, đến gần cổ hắn cắn một cái: “Tinh thần dị năng giả nói chuyện đều khiến người ghét như vậy? So với trước khi tận thế nói chuyện còn khiến người nghẹn hơn nhiều.”
Tầng sáu, Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách ăn cơm xong, nghe nói có thể nghỉ ngơi, hai người lập tức kéo nệm chăn đi tới góc tường, bọc quanh người tựa vào nhau ngủ.
Các tầng khác, từng phòng, trừ phòng nhân viên thì tất cả đều tiến vào hình thức nghỉ ngơi, trừ một vài người còn đang nhặt tinh hạch bên ngoài, ai có gia quyến lúc này đều cùng người nhà mình dựa vào nhau, hưởng thụ yên tĩnh khó có được – đại đa số người không còn khí lực làm vận động gì đó.
Sáng sớm hôm sau, bộ hậu cần đã suốt đêm đem tinh hạch phân tán bên ngoài tất cả đều nhặt về, phân ra. Chỉ là trưởng bộ hậu cần sáng sớm hôm nay sau khi gặp Diêm Tân thì thấy hắn liền cúi đầu, chỉ dám lén ngẩng đầu, liếc nhìn hắn, giống như ăn trộm.
Tựa hồ vì được nghỉ ngơi tốt một đêm, nên hôm nay tinh thần Diêm Tân phá lệ tốt nên không chú ý tới sắc mặt người nọ, để hắn theo tỉ lệ chia cho người phụ trách.
Dưới lầu như trước ngẫu nhiên truyền đến một hai âm thanh giết tang thi, mấy con này đều là sáng nay rải rác tới, cho dù trong đó có tang thi cấp ba, thì người trực cũng có thể ứng phó được.
Người phụ trách đổ một phen mồ hôi, xoay người đi ra ngoài phân phối tinh hạch – thực ra mấy thứ này tối hôm qua đã thống kê hết, chỉ khổ cho hắn lúc đến tầng bảy, trước cửa phòng họp nghe được âm thanh ái mụi – Đã rất lâu rồi, nam nhân đã rất lâu chưa được phóng thích, động tĩnh đó thật sự làm người chịu không nổi, càng làm cho hắn hiếu kì là – người còn lại trong phòng là ai? Tiếng rên rỉ kia rõ ràng không phải là tiếng lão đại nhà mình phát ra, thật sự mê người, đến mình chỉ nghe thấy một tiếng suýt chút nữa lăn xuống cầu thang rồi, ngay cả xương cốt cũng tan chảy, cho dù có đánh chết cũng không dám phá đám chuyện tốt của lão đại nhà mình.
Đáng tiếc là vị lão đại phu nhân thần bí kia đến phút cuối cũng không lộ mặt, người phụ trách nhìn trộm đội viên nhà mình, cũng không phát hiện ra ai khả nghi, chỉ có thể tạm thời để qua một bên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...