Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Nơi này là chỗ hai người Hạ Tử Trọng chọn trước khi rời đi, tương đối an toàn, bí mật, bên trong còn cố ý để lại hai cái tủ sắt không đóng cửa. Lần này số lượng thực vật đại chiến với tang thi cũng không nhiều, bạch cầu lại có kỹ năng đặc thù tìm tinh hạch – vô luận nhiều hay ít, nhỏ hay lớn, nằm ở chỗ nào nó cũng có thể tìm ra, thậm chí cho dù bị ngăn cách bởi cái gì nó cũng có thể hút tinh hạch tới.

Dụng cụ tầm bảo tiện lợi như vậy, bọn họ trước kia lại không tận dụng tốt! Làm cho hai người phụ huynh bất lương thực hối hận – mấy ngày trước đào tinh hạch đến hoa mắt chóng mặt, nếu biết sớm thì đã để tên này vận động rồi.

Số lượng tang thi không nhiều, hơn nữa cũng không giống thực vật biến dị phân bố khắp nơi, bạch cầu không cần trở về không gian tiêu hóa kết quả chính là – nó vây quanh cái chỗ ném bom lúc trước vài vòng, hơn một tiếng sau liền thu thập đủ tinh hạch từ cấp ba trở xuống.

Sau đó bạch cầu đại nhân dùng bụng ‘đẩy’ cửa tủ sắt lại, rồi xông về thi thể nằm tứ tung trên mặt đất của thực vật biến dị, tiếp tục thu thập tinh hạch thực vật mà nó yêu tha thiết. Bạch cầu tuy không biết đặt mật mã, nhưng đơn giản đẩy cánh cửa tủ sắt đóng lại thì không có vấn đề gì.

Xác định tình hình chỗ bạch cầu hết thảy bình thường, hai người Hạ Tử Trọng cũng không nhàn rỗi, bọn họ dọn dẹp sạch sẽ tang thi thì lái xe chạy thẳng tới trung tâm triển lãm, bây giờ mới mò tới cửa – đương nhiên, trước khi đi vào, hai người dựa vào kinh nghiệm lúc trước mà lật mấy cái giỏ nằm trên mặt đất ra kiểm tra.

Trong mấy cái balo kia đa phần là đồ ăn đã sớm mục nát thối rửa, còn sót lại dĩ nhiên là vòng vàng trang sức bị cướp ra từ hội triển lãm kia!

Thứ bên trong chủ yếu làm vàng, bởi vì sợ bỏ quá nhiều vào không gian sẽ sớm tiến vào kỳ sương mù, cho nên hai người thoáng kiểm tra một chút rồi lấy mấy cái đó nhét thẳng vào buồng xe, lúc này mới xoay người tiến vào trong.

Tòa nhà này không phải là nơi chuyên dùng để bán vàng bạc đá quý, nhưng vì trước tận thế có tổ chức triển lãm nên tạm thời đổi hết các khu thành khu triển lãm châu báu, tòa nhà này chỉ có hai tầng lầu nhưng chiếm diện tích vô cùng rộng lớn.

Hai người cấp tốc quét sạch mấy quầy trưng bày ở tầng một, rồi lập tức chạy lên lầu hai.

Bởi vì động tĩnh hai người quậy phá bên ngoài không nhỏ, bởi vậy tang thi trong này nghe tiếng đều chạy hết ra ngoài nên bây giờ không còn bao nhiêu.


Tuy vậy khi hai người vừa lên tới khúc ngoặc trên tầng hai vẫn bị một gốc cây thực vật tập kích – đây chỉ là bồn cây được trồng ở tầng hai sau này mới biến dị.

Hai người đối phó với thực vật biến dị tuy rằng không dễ dàng nhưng kinh nghiệm đối chiến hết sức phong phú. Vì không muốn tòa nhà chịu tổn hại quá lớn, cho nên hai người không dùng lựu đạn nữa, mà cực khổ chặt nó thành từng đoạn.

Lấy tinh hạch của nó xong lúc này mới quan sát khu trung tâm tầng hai.

Tầng hai so với tầng một được trưng bày cẩn thận hơn không ít, tất cả đều được đặt trong tủ thủy tinh công nghiêp, còn những thứ quý giá có giá trị cao hơn được đặt trong tủ sắt. Nơi này lắp đặt hệ thống chống trộm vô cùng nghiêm mật, chỉ cần đụng vào sẽ kích hoạt máy báo động.

Đáng tiếc, điện đã bị cắt từ lâu, máy báo động cũng sớm trở thành đồ trang trí, đối với hai dị năng giả thì chúng chỉ như pha lê, nhẹ nhàng đập một cái liền vỡ vụn thành mảnh vụn.

Cấp tốc thu gom, hai người gom đầy balo liền quay lại tầng một ném vào trong xe, rồi lại lấy cái balo khác từ không gian ra mới phát hiện —sương mù bên trong đã dày đặc tới một mức nhất định.

“Trước tiên phải gọi bạch cầu, bảo nó đừng về không gian, khi nào thu hết tinh hạch rồi hãy để nó vào không gian tiêu hóa.” Phía bên mình mắt thấy còn phải một trận nữa mới xong, bên kia đành phải hoãn tiến độ lại đã.

Phương Hách thì lại bắt đầu lấy đồ từ trong không gian ra ngoài: “Không biết lần này không gian thăng cấp mất bao lâu nữa, em phải chuẩn bị thêm một vài thứ.”

“Em cứ ở chỗ này chuẩn bị, anh lên lấy thêm mấy thứ khác.” Hạ Tử Trọng nghĩ rồi quyết định phân công – bây giờ bọn họ đã lái xe vào trong đại sảnh tầng một, để Phương Hách ở đây chuẩn bị cũng không có gì nguy hiểm.

“Được, em phân loại châu báu đã, đồ bằng vàng bạc thì ném vào đó, còn ngọc thạch để ở bên ngoài.” Bọn họ còn phải thu dọn, để một đống ở đây thì chỗ đâu mà chứa chứ?


Hai người phân công nhau làm việc, Hạ Tử Trọng một mình quét sạch hết tầng hai rồi lại xuống tầng một tìm kiếm trong mấy góc tường, phát hiện có một cầu thang dẫn xuống liền đi kiểm tra.

Tòa nhà này không thể so với xưởng công binh có thiết bị điện duy trì, bởi vậy chỉ có thể cầm đèn pin lần mò đi xuống.

Cũng may, Hạ Tử Trọng có phong hệ dị năng dò đường.

Lần này phát hiện không ít thứ tốt. Tận thế đến vào ban đêm, không ít hàng triển lãm trân quý căn bản không để trên quầy, mà được chất vào phòng bảo hiểm dưới hầm.

Bây giờ phòng bảo hiểm này sao có thể ngăn được Hạ Tử Trọng có dị năng hệ kim? Bị dị năng hệ kim bám vào, vũ khí lập tức trở thành thanh đao chém sắt như chém bùn. Thoải mái mở cửa khua đèn pin một vòng, khóe miệng Hạ Tử Trọng không khỏi co rút – chẳng trách chỗ này lại bị khóa?

Trước mặt là một ngọn núi ngọc cao tới một mét, tất cả bọn chúng đều có thế nước cực kỳ trong suốt, bên cạnh còn có một cây san hô cực lớn…

Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, mấy thứ khác không nói, mấy món trang trí khổng lồ này hai người không thể nào chở bằng xe được, chỉ có thể đưa vào không gian.

Cũng may, mấy cái khác đều bị không gian hấp thu biến thành năng lượng không gian, mà như trân châu, san hô những thứ này lại không bị hấp thu, để ở trong vẫn nguyên vẹn.

Từng kiện từng kiện, ngoại trừ mấy món quá to ở bên ngoài, thì còn lại đều là những món hàng nhỏ mà tinh quý.


Hạ Tử Trọng hốt sạch phòng bảo hiềm dưới hầm, phải đi lên đi xuống ba bốn lần mới xong.

Phương Hách lúc này cũng lấy đủ thức ăn, nước xuống cần thiết ra ngoài, vàng ròng, bạch kim thì ném vào không gian. Mặt khác, hai người Hạ Tử Trọng còn suy nghĩ một chút, có nên vào không gian tắm một cái trước khi nó thăng cấp không nhỉ? Bạch cầu bên kia cũng đã tìm được hết tinh hạch, vội vã đến chân không chạm đất hút đầy một bụng tinh hạch màu lục bích vọt vào không gian.

“Chờ đã…” nói chậm một câu Hạ Tử Trọng phát hiện tinh thần lực của mình đã bị không gian bắn ra ngoài, hắn trợn mắt há mồm mà nhìn về phía Phương Hách, Phương Hách cũng mang theo vẻ mặt giống vậy nhìn hắn – không gian, bắt đầu thăng cấp rồi.

“Nó thật nôn nóng quá…” Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ lắc đầu.

Phương Hách cũng nhịn không được bật cười: “Bất quá chờ nó đi ra, chỉ sợ cũng không còn nhiều thứ để cho nó ‘ăn’ nữa.”

Bạch cầu và không gian cần dựa vào năng lượng do tinh hạch cung cấp để thăng cấp, nhưng hôm nay cấp bậc tang thi cao nhất cũng cũng chỉ mới cấp ba, chờ nó lần này thăng cấp xong trong thời gian ngắn e rằng rất khó tìm được tang thi cấp bốn, đến lúc đó nó nên yên tĩnh một chút.

“Hi vọng như thế.” Thoáng kiểm tra đồ đạc sau xe – lương thực, nước uống dùng cho những ngày sau và một đống châu báu. Cho dù là tận thế đi chăng nữa mà đem một đống này hiên ngang mang vào căn cứ khẳng định khiến không ít người đỏ mắt? Thậm chí họ còn có nguyên một cái tủ sắt giấu toàn tinh hạch như vậy.

Nơi này dù sao cũng là trong nội thành, cho dù họ có muốn chờ cho không gian thăng cấp xong mới trở về thì cũng không thể trốn mãi ở chỗ này.

Hai người quyết định trước tiên lái xe trở lại chỗ giấu tinh hạch, lấy tinh hạch xong thì chạy ra khỏi phạm vi nội thành, chờ xem xét tình huống rồi mấy ngày sau quay về căn cứ.

………

Một đoàn xe vội vã tiến vào căn cứ A thị, đám người ra ngoài làm nhiệm vụ, đi dạo bên đường nhìn thấy mấy xe kia không khỏi liếc mắt nhìn xung quanh – đây cũng là xe tải bọc thép đó, không lẽ quân đội định đi đâu thu thập đồ gì sao?

Có mấy người đứng trên lầu, thuận thế nhìn xuống buồng xe, phát hiện bên trong trống rỗng, không có thứ gì, nên mới không có người nào tò mò hỏi han.


Đám người này vội vã chạy vào căn cứ quân sự, lập tức có vài tên phụ trách chạy tới tòa văn phòng báo cáo.

“Không có?”

“Xác thực không có! Chúng tôi đi theo đường tiểu đội bọn họ chỉ, xác nhận trong cái hầm kia trống rỗng, không có thứ gì!”

“Chuyện gì thế này? Lẽ nào bọn họ lừa người?”

Người phụ trách cũng chảy mồ hôi ròng ròng: “Bọn họ vẫn luôn xác nhận, chắc chắn để đồ ở chỗ đó…”

“Vậy thì bây giờ đồ đâu?!” Lãnh đạo nổi giận đập mạnh bàn một cái.

“Sợ là…” Người kia chần chừ liếc mắt nhìn lãnh đạo một cái, thấp giọng nói ra suy đoán của mình: “Sợ là có người khác đi qua, bất ngờ phát hiện đồ sau đó mang đi mất.”

Lãnh đạo chắp tay sau lưng, đi quanh phòng hai vòng, việc này ông phải bàn giao lại với cấp trên như thế nào đây? Lúc trước vỗ ngực bảo đảm người mình phái đi nhất định có thể mang về đống vũ khí đó, nhưng bây giờ…

“Không có cách nào tra được ai mang đi sao?”

Người phụ trách lắc đầu giải thích: ‘Bây giờ căn bản không có cách nào điều tra… nơi đó cho dù có mấy đội xe đi vào nhưng hiện tại không thể đối chiếu bánh xe, càng không thể quản chế các phương tiện có thể kiểm tra. Hơn nữa lỡ đâu… lỡ đâu người đi qua đó không phải người trong căn cứ của chúng ta.”

Từ khi tận thế bắt đầu tới nay, số lượng căn cứ cỡ lớn tương tự như A thị xuất hiện rất nhiều trong nước, mà mấy căn cứ nhỏ cũng chiếm một số lượng đông đảo, thậm chí có nhiều nơi không nằm gần căn cứ lớn mà ẩn mình trong khe suối hang động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui