Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Thấy những thực vật này quả nhiên bị gọi đến, Hạ Tử Trọng quyết định chờ hai ngày: “Đợi thêm mấy ngày đi, chờ những thứ này rời đi rồi chúng ta hẵng lấy đồ.”

“Vậy nếu chúng nó vẫn không chịu đi thì sao?” Phương Hách nhìn Hạ Tử Trọng chớp mắt mấy cái, cười xấu xa hỏi

Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ, giơ tay bóp bóp má cậu: “Vậy thì không thể làm gì khác hơn là đem những vũ khí này tặng cho chúng nó.” Nói rồi một phát bế cậu lên.

“Em còn chưa xem xong mà! Chương trình chưa hết…”

“Ngày mai coi tiếp, chúng ta bàn chuyện quan trọng hơn đã.”

Sáng sớm hôm sau, hai người sau khi rời giường, Hạ Tử Trọng tinh thần sảng khoái, Phương Hách không bò dậy nổi oán hận đập giường.

Ngâm nga giai điệu yêu thích, Hạ Tử Trọng tinh thần sảng khoái xuống bếp hâm nóng sữa bò cho người ‘bị thương’ Phương Hách, nướng bánh mì, chiên xúc xích, ốp la. Mấy món ăn đơn giản hắn vẫn làm ra hình ra dạng.

Ăn điểm tâm xong, trước hết để cho bạch cầu qua bên kia xem tình hình, quả nhiên biến dị thực vật vẫn chưa rút đi, máy báo động vẫn vang lên không ngừng, hắn dắt Phương Hách ra ngoài phòng ngủ – cũng may tối hôm qua hai người nằm lên giường rồi mới vào không gian, lúc này vừa vặn để Phương Hách tiếp tục nghỉ ngơi.

Vừa mới đi ra liền nghe dưới lầu có người gõ cửa, từ cửa sổ nhìn ra ngoài thấy người tới là Trương Tiểu Minh, Hạ Tử Trọng vội vã đi xuống lầu.


“Dậy trễ vậy? Tôi gõ lâu quá trời.” Trương Tiểu Minh đầu tiên oán trách một câu, nghi hoặc nhìn ra phía sau Hạ Tử Trọng: “Phương Hách đâu?”

“Vẫn chưa dậy.” Hạ Tử Trọng nói, vẻ mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, làm Trương Tiểu Minh dùng ánh mắt bắn phá nửa ngày: “Quách Binh có việc gì không?”

“Chuyện vũ khí đó, lão đại gọi anh qua bển.”

Để lại Phương Hách ở nhà nghỉ ngơi, Hạ Tử Trọng một mình cùng Trương Tiểu Minh đi biệt thự của tiểu đội Luân Hồi. Có đội viên thủ ở căn cứ nên rất tiện hỏi thăm tin tức, biết rõ tình hình căn cứ rất hữu dụng.

Trên đường tới chỗ tiểu đội Luân Hồi, Trương Tiểu Minh đem tin tức mình nghe được nói ra: “Nghe nói căn cứ phát hiện dị năng giả hệ trị liệu, bọn họ khoe khoang đến mức nói đây là dị năng giả hệ trị liệu duy nhất, so với tất cả các dị năng giả khác là cực kỳ hiếm có. Hừ hừ.” Không phục hừ hai tiếng, cái này cũng là nguyên nhân vì sao ngày hôm nay hắn rất muốn đến gặp Phương Hách – để lôi kéo Phương Hách cùng hắn đi châm chích cái vị dị năng giả hệ trị liệu ‘duy nhất’ kia.

“Vậy nhất định rất được hoan nghênh.” Hạ Tử Trọng cười cười.

Trương Tiểu Minh liền hừ hai tiếng: “Nghe nói vị hệ trị liệu kia vừa vào căn cứ, tối hôm đó trước nơi ở của cô ta đã xếp một hàng dài, nhìn không thấy đuôi!”

“Đó là chuyện tốt, trong căn cứ cuối cùng cũng có một dị năng giả hệ trị liệu, sau này mọi người có bị thương cũng biết đi tìm ai rồi.” Hạ Tử Trọng cười gật đầu.

Trương Tiểu Minh lườm một cái: “Gì chứ! Nghe nói nửa đêm hôm qua người đã không thấy tăm hơi, nhiều người tập trung trước cửa phòng cô ta là đang khắp nơi tìm người đó!” Bây giờ phương tiện chữa bệnh vô cùng đơn sơ, bệnh viện trong căn cứ càng khỏi nói tới, người bình thường muốn khám chữa bệnh so với trước tận thể còn phiền phức hơn nhiều.


Giá cả đắt đỏ không nói, nhưng nhiều bệnh không cách nào trị dứt được. Dược phẩm không phải thiếu cái này thì là thiếu cái kia.

Bây giờ lòi ra vị dị năng giả hệ trị liệu này, tuy địa vị có cao lãnh đến mức không giống người phàm, nhưng tính khí còn cao hơn, như muốn làm mẹ thiên hạ luôn rồi, không ưa nổi thì chỉ có thể dùng thuốc trị bệnh thôi!

Bây giờ trong căn cứ người bị ngoại thương không cần đếm, về đến căn cứ chỉ cần xác nhận người này có ngoại thương, đánh chết cũng không cho vào, không bị cản một ngày nửa ngày thì không thể vào. Có không ít người rõ ràng bị thương rất nặng, cần gấp vào căn cứ trị liệu, nhưng cũng vì trên người có vết thương, căn cứ không chịu mở cửa, cứ như vậy kéo dài tới lúc chết cũng không cho vào.

Tuy nhiên người quân đội hoặc một số người có thân phận đặc thù thì được trực tiếp vào chữa trị, còn người bình thường đương nhiên không có loại đãi ngộ này.

Bởi vậy, những người xếp hàng ngoài cửa dị năng giả trị liệu kia không có người nào bị ngoại thương, mà toàn những chứng bệnh kỳ lạ.

Sau tận thế, mức độ nước sinh hoạt hạ thấp, ăn bữa nay lo bữa mai, còn gặp những trận mưa liên miên không dứt, không ít người phát bệnh. Hơn nữa ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bệnh tình càng nặng thêm, người chết càng nhiều. Những ngày qua đại đa số người xếp hàng chờ chữa trị đều là những người này. Đáng tiếc, chế độ căn cứ bây giờ khẳng định sẽ không để một dị năng giả đặc thù như vậy lưu lạc ở bên ngoài, bất quá chỉ ba ngày ngắn ngủi, vị dị năng giả này kể cả các tiểu đội dị năng sở hữu cô ta đều không thấy tăm hơi.

“Người không thấy?” Hạ Tử Trọng nhíu mày, hắn biết rõ, vị dị năng giả này sau khi xuất hiện trong quân đội sẽ được bảo hộ rất tốt, những thế lực khác nếu có người mắc bệnh cũng phải đi cầu bọn họ, còn đồng bạn của nữ dị năng giả trị liệu này Hạ Tử Trọng không biết – hoàn toàn chưa từng nghe nói qua.

“Đúng vậy.” Trương Tiểu Minh chớp mắt nhìn hắn, sau đó cười đắc ý: “Lão đại tụi tui bảo hôm nay sẽ đi tìm người hỏi thăm một chút.” Dù sao, dị năng giả hệ trị liệu thực sự quá hiếm, nếu như bọn Quách Binh tỏ vẻ hoàn toàn không thèm để ý ngược lại sẽ khiến người ta hoài nghi.


Trong biệt thự tiểu đội Luân Hồi vô cùng náo nhiệt, đồ bên trong nhiều hơn không ít, hiển nhiên là do mấy người kia ở lại trong căn cứ nhàn rỗi, khi Quách Binh ra ngoài làm nhiệm vụ bọn họ cũng tích cực ra ngoài hành động. Thấy Hạ Tử Trọng đến, tất cả mọi người đều chào hỏi hắn. “Tới rồi? Vợ cậu đâu?”

Quách Binh thuận miệng hỏi, Hạ Tử Trọng còn chưa kịp nói Trương Tiểu Minh đã thò đầu ra cổ họng nhỏ nhắn ho khan hai tiếng: “Nghe nói. Vẫn chưa dậy.”

Quách Binh nhướn mày, cười ha ha dùng sức vỗ vai Hạ Tử Trọng: “Được đó, đủ dũng mãnh!”

Hạ Tử Trọng bất động thanh sắc gạt tay hắn, đi tới cạnh ghế sa lon ngồi xuống, cũng không khách khí: “Chuyện kia thế nào?”

Trần Ninh đã sớm ngồi trên ghế sa lon, lúc này đang ôm cái chén đồng uống trà, chờ Quách Binh sau khi ngồi xuống mới giải thích với Hạ Tử Trọng: “Ngày hôm qua đi hỏi thăm một chút, hiệp ước chúng ta ký lúc trước, quân đội thừa nhận, nhưng cũng chỉ đáp ứng một phần trong đó, số vũ khí đợt sản xuất ra họ sẽ phát miễn phí cho người tham gia – còn các đội khác không có tư cách được phát miễn phí. Việc mua vũ khí thì phải xem số lượng sản xuất ra sao mới bàn tiếp được.”

Hạ Tử Trọng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Như vậy là tốt rồi. Ít nhất cũng thừa nhận một phần trong hợp đồng.”

Quách Binh cũng bật cười: “So với kết quả chúng ta lo lắng tốt hơn nhiều. Nếu như có thể là nhóm đầu tiên có thứ vũ khí này, những lần ra ngoài tiếp theo sẽ an toàn hơn nhiều.” Người của tiểu đội Luân Hồi có ít nhất một nửa tham gia đợt hành động đó, ít nhất có thể nhận được chừng mười thanh vũ khí đặc thù. Mỗi khi họ ra ngoài đều để người ở lại giữ nhà, trước khi ra ngoài có thể chia một ít ở đây cho an toàn.

Về phần hai người Hạ Tử Trọng? Hai người bọn họ đều có phần, mỗi người một cái.

“Ngày hôm qua tôi đi hỏi thăm tin tức có thấy vị tiểu đội trưởng kia.” Trần Ninh dừng một chút giải thích: “Hắn đang bận, nên không chào hỏi hẳn, bất quá nhìn dáng vẻ của hắn hình như lại có nhiệm vụ phải ra khỏi căn cứ.”

“Ra khỏi căn cứ? Nhưng chỉ mới về mà.” Hạ Tử Trọng kinh ngạc, hắn vươn người định lấy chén trà trên bàn bỗng nhiên khựng lại, lập lại một lần nữa: “Ra khỏi căn cứ?”


Quách Binh sờ sờ cằm, con ngươi chuyển một vòng, híp mắt: “Tối hôm qua tôi cũng có nghĩ tới việc này, cảm thấy… Chắc bọn họ chuẩn bị quay lại căn cứ điểm kia.”

“Có thể lắm.” Hạ Tử Trọng gật đầu nói: “Tuy rằng chúng ta đem vũ khí về, nhưng thành phần cần tăng thêm cái gì, tỉ lệ bao nhiêu? Mấy cái đó phải cần thí nghiệm nhiều lần mới biết được. Nếu như có thể trực tiếp lấy được tư liệu có sẵn thì đỡ tốn thời gian hơn.”

“Đúng vậy, nơi đó cách đây cũng không xa.” Trần Ninh mặt không biểu tình nói.

Muốn trữ hàng đầu tiên cũng phải xem bản thân có thực lực hay không, cho dù hoàn toàn không muốn đem những thứ ấy kiếm tiền, chỉ coi như đồ bảo mệnh riêng, cũng phải xem mình có thể bảo toàn được bí mật hay không.

Nếu như không phải cái căn cứ điểm kia cách căn cứ A thị gần như vậy, mà quy mô lại nhỏ đến đáng thương, gặp ngay lúc bọn họ đi lấy vũ khí ngang qua nên mới chú ý tới, nếu không sẽ không ai để tâm. Xui xẻo là căn cứ điểm nọ lại vừa gần A thị lại vừa nhỏ.

Mấy người có thể đoán vận mệnh của cứ điểm kia nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là suy đoán, có lẽ tiểu đội trưởng kia chỉ đi làm nhiệm vụ của hắn mà thôi? Không ai biết rõ.

Bỏ qua vấn đề vũ khí, Quách Binh đề cập đến những chuyện khác: “Căn cứ gần đây đã đưa việc thu thập tinh hạch vào vị trí quan trọng nhất, đồng thời mấy thế lực lớn trong căn cứ cũng đang mở rộng thu thập tinh hạch. Không ít người trữ hàng trong tối, tôi hoài nghi quân đội và một số đội khác đã biết phương pháp sử dụng tinh hạch.”

“Chuyện này cũng bình thường, kỳ thực làm sao sử dụng tinh hạch cũng không quá khó.” Hạ Tử Trọng đối với cái này tỏ vẻ rất bình thường, dù sao tận thế đã qua thời gian dài như vậy, số lượng dị năng giả của quân đội cũng không ít, có thể nghiên cứu ra phương pháp sử dụng là chuyện bình thường. Nhưng mấy đội giống Luân Hồi đánh bậy đánh bạ cũng tìm ra phương pháp thì rất ít, đã có thể bỏ qua không tính.

“Đúng, trong căn cứ có không ít người, bây giờ đã có không ít dị năng giả cấp hai.” Quách Binh chỉ chỉ khu biệt thự xa xa bên trong: “Cơ bản đều là người của quân đội, cũng có một số người trong các đội khác. Nghe nói bọn họ lúc này đang nghiên cứu phương pháp kích phát dị năng…” Nói rồi nhìn về phía Hạ Tử Trọng nhẹ giọng: “Nghe nói nửa đêm qua có mấy đoàn người chạy tới nơi dị năng giả hệ trị liệu, nửa đêm còn đánh nhau một trận, phòng ở sụp hết một nửa.”

“Biết là ai không?” Trương Tiểu Minh không rõ những chuyện này, chỉ nghe nói một cách đại khái. Hạ Tử Trọng phỏng chừng Quách Binh đã tìm người nghe ngóng tin cụ thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui