Có chuột, gia súc, còn có thú hoang, đủ các loại động vật, mà hiện, giờ những động vật này không còn hình dáng như trước tận thế nữa, da lông từng con đều nhiễm vệt máu khô dơ bẩn, da lông quéo lại, cành cây, bùn đất và đủ thứ khác mắc trên lông chúng nó nhìn lỉa xỉa như con nhím.
Đôi mắt chúng nó xám trắng, nhưng động tác lại vô cùng nhạy bén, so với tang thi thông thường có vẻ khó chơi hơn!
Khi hai phe vừa giáp mặt, đội viên phòng thủ bên này liền nhanh chóng xuất hiện thương vong, tuy rằng trước đó đã có người nhắc nhở có động vật đột kích, nhưng bởi vì nhất thời theo không kịp nhịp độ tấn công của lũ động vật, cho dù trong tay mọi người có súng nhưng cũng không cách nào lập tức hình thành thế phòng thủ hữu hiệu.
“Grào!” Một con tang thi sói! Không thuộc đẳng cấp của tang thi động vật, động tác của nó càng thêm nhanh nhạy, tốc độ càng đáng gờm hơn nữa! Trên móng vuốt lóe lên ánh quang màu đen quỷ dị, như thể chỉ cần có thứ gì bị nó nhẹ xẹt qua đều sẽ lưu lại một vết cào thật sâu!
“Coong” một tiếng, hoành đao của Hạ Tử Trọng đã ngăn cản đòn công kích của con sói kia, nhưng sói đều có móng vuốt bốn chân, khi Hạ Tử Trọng ngăn chi trước của nó thì đồng thời móng vuốt chân sau cũng nhanh chóng quào tới!
Khi vừa đề khí, tuy rằng Hạ Tử Trọng đúng lúc hóp bụng lui về sau, nhưng vẫn bị nó vẽ cho vài đường lên bụng!
Phương Hách lúc này dường như hóa thành một tia chớp, ngay khi con sói bị Hạ Tử Trọng ngăn lại liền xông ra ngoài, tàn nhẫn mà dứt khoát đâm một đao vào đầu sói!
“Tử Trọng!” Mặc dù trong đêm tối, người khác có lẽ sẽ không thấy, nhưng Phương Hách lại nhìn thấy rõ mồn một cảnh chân sau của nó cào trúng bụng Hạ Tử Trọng.
“Không sao, chờ lát sau rồi xử lý.” Dị năng giả khi bị tang thi động vật cắn hay cào trầy, lực kháng sinh vẫn cao hơn người bình thường, tuy rằng cũng có thể tang thi hóa nhưng thời gian chậm hơn rất nhiều. Huống chi hiện tại từ hướng mười giờ tuôn ra một bầy tang thi động vật, trong đó có không ít tang thi động vật cấp hai, căn bản không có thời gian chữa trị.
“A!!” Lúc này sắc trời u ám, mưa phùn rả rít, hơn nữa có đám tang thi động vật cấp hai, ngay cả Hạ Tử Trọng cấp ba vừa chạm mặt cũng trúng chiêu, huống chi những người khác? Rất nhanh, trong đội ngũ đã có người bị tang thi động vật làm cho bị thương.
Móng vuốt sắc bén cùng động tác linh hoạt của chúng khiến cả bọn nhất thời không kịp trở tay, người ngủ trong xe lúc này cũng dồn dập cầm vũ khí chạy ra ngoài, súng máy, súng phun lửa tựa như quét sạch phun ra bốn phía.
“Phần phật”
Không biết từ đâu truyền đến tiếng vỗ cánh, Hạ Tử Trọng bỗng giơ tay chặn lại, tang thi dơi nghe tiếng bay tới rơi xuống đất: “Cẩn thận trên không có dơi!”
Vốn dĩ chỉ có đám tang thi động vật đã đủ khiến người ta nhức đầu, bây giờ cư nhiên còn có giống loài biết bay?!
“A – cút đi, mau cút đi!!” Một người bị mấy con dơi bâu lấy một cánh tay, lập tức bị kéo lên giữa không trung! Dơi gì mà có khí lực lớn như vậy?”
Đồng đội người kia nghe thấy, mặt mày hoảng sợ giơ súng bắn loạn vào không trung, không bắn rớt con dơi đã đành, còn bắn trúng đồng đội mình!
“Cứu mạng!!” Người nào đó bị tang thi động vật không biết tên kéo vào trong bóng tối hét lên thảm thiết, nhưng trong bóng đêm nhất thời không thể nhìn thấy vị trí của người nọ!
“Lui lại! Từng người trở lại xe! Lập tức lui lại!” Lần này, sĩ quan chỉ huy kêu lớn, kêu xong liền quay đầu bỏ chạy, nhưng không nghĩ tới đã có vài con tang thi động vật thừa dịp hỗn loạn chạy vào trong đoàn xe!
Vừa đánh vừa lui, hai người Hạ Tử Trọng coi như tương đối tốt, phàm là tang thi động vật công kích bọn hắn đều bị cả hai liên thủ tiêu diệt hết, mà bên cạnh, thực sự quá hỗn loạn, chỉ cần sơ ý một chút sẽ thương tổn đến đồng đội, gây bất lợi cho các loại dị năng có công kích trên diện tích lớn. Mãi cho đến khi hai người lùi tới bên cạnh xe mình, Hạ Tử Trọng mới trở tay tạo ra một ngọn gió hỗn hợp của hệ phong và hệ kim, hoặc là trực tiếp xay nát mấy con tang thi động vật theo sát sau lưng, hoặc đánh cho bọn chúng bay ra thật xa.
“Ngoại trừ bụng còn có chỗ nào bị thương không?” Mới vừa lên xe, đóng kỹ cửa xe và cửa sổ xe, Phương Hách liền vội vàng đặt tay lên bụng Hạ Tử Trọng, vết thương chỗ này vẫn còn đang chảy máu, trên da còn mang theo những vệt gân đen khiến người ghê sợ.
“Trên cánh tay có vài vết trầy, chỗ khác hình như không có.” Thật ra chỗ khác có hay không Hạ Tử Trọng cũng không rõ, vừa nãy quá rối loạn, chính hắn còn bị những người xung quanh tông phải nhiều lần, có vài lần hắn rõ ràng có thể né tránh nhưng bởi vì lẫn trong một đám người, tay chân không thoải mái, thành ra bị liên lụy dẫn đến một thân thương tích.
Nếu như hắn nhảy ra ngoài, phỏng chừng rắc rối còn to hơn, đến lúc đó đối mặt không chỉ là động vật biến dị không rõ sẽ đột nhiên tập kích từ nơi nào, còn có dị năng hoặc đạn lạc lúc nào cũng có thể gây ngộ thương cho mình.
“Cởi hết quần áo ra để em kiểm tra một chút… Quần cũng phải cởi, trước tiên cởi áo đã..” Dị năng trị liệu cấp ba không phải đồ chơi, tay Phương Hách bất quá chỉ dừng trên bụng Hạ Tử Trọng một chút liền chuyển qua kiểm tra tay chân.
“Mọi người đi mau! Rút về hướng Bắc!” Trong điện thoại màu đỏ truyền ra mệnh lệnh, tất cả xe đều không kịp chờ đợi đã khởi động máy, có vài chiếc vậy mà còn tông vào nhau.
Một ít tang thi động vật thấy nhóm đồ ăn đã trốn vào hộp sắt, ngược lại nhanh chóng chạy tới hộp sắt, tông ‘binh, binh’ vào thành xe không ngừng, có vài chiếc da mỏng bởi vậy đã bị tông thành một cái lỗ lớn!
Hạ Tử Trọng hai tay nắm chặt vô lăng, lúc này áo của hắn đã cởi ra, Phương Hách thì nghiêm mặt làm một cuộc kiểm tra toàn thân hắn – bị tang thi động vật cào trầy không phải chuyện giỡn chơi, có trời mới biết bị như vậy có bị tang thi hóa hay không chứ?
Ánh sáng màu trắng liên tục rót lên người Hạ Tử Trọng, đây là hiệu quả người nào đó làm kiểm tra cho hắn, bất quá lúc này người trên các xe khác đều không có ai để ý đến nhau, nên không phát hiện ra.
Hạ Tử Trọng đột nhiên đánh vô lăng, một lần nữa dựa vào ‘trực giác’ tránh khỏi một con hươu biến dị xông qua đây, mày không khỏi nhíu lại – lẽ nào bởi vì dị năng tăng lên, nên hắn lại kích phát ra dị năng mới? Nhưng mà cảm giác không giống như vậy.
Dần dần bình tĩnh lại, Hạ Tử Trọng tập trung hết thảy tinh thần lực của mình, nếu như là dị năng tinh thần hệ thì lẽ ra hắn phải phát hiện ra cái gì rồi, nhưng…
Một tia gió nhẹ bỗng dưng xuất hiện, chậm rãi xoay từ đầu hắn xuống dưới, hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng có gió thổi qua da, tay Phương Hách lúc này đang kiểm tra tới eo trái của hắn, cũng đối với cái quần trên người hắn tỏ vẻ rất bất mãn, có ý muốn tuột nó xuống… chẳng lẽ là công dụng mới của dị năng hệ phong?
Nếu như nói dị năng hệ phong lên tới cấp ba không chỉ là lực công kích càng mạnh, mà còn có thể dùng gió để tuần tra, nếu đúng vậy thì tất cả đều hợp lý hết rồi!
Trước kia bởi vì vẫn luôn ở trong căn cứ, hai người bọn hắn liên tận dụng khả năng có thể ở trong không gian, cho nên cũng không giống tình huống bây giờ phải vật vã như vậy. Hiện giờ, ra khỏi căn cứ, xung quanh đều là những người hợp tác xa lạ, ai biết đám tang thi bây giờ tiến hóa ra sao? Hạ Tử Trọng đương nhiên phải tập trung tinh thần, thăm dò tình huống xung quanh thật kỹ càng.
Cho nên hắn liền theo bản năng để dị năng hệ phong vận chuyển, đem hết thảy thông tin ngọn gió do thám thu thập về, cho nên mới có cảm giác như giác quan thứ sáu.
Nghĩ tới đây, Hạ Tử Trọng thở phào nhẹ nhõm, điều khiển ngọn gió quanh mình tán ra bên ngoài, tận lực tránh thoát tang thi động vật thể trọng lớn, còn những con nhỏ? Cho dù va vào thì chiếc xe chống đạn này cũng không phải đồ dởm.
Hắn vốn còn bất mãn với lực công kích khi lên cấp ba của mình – dị năng hệ kim bây giờ đã có thể tác động ra bên ngoài, chỉ cần ý thức đạt đến thực thể, toàn thân đều có thể tỏa ra hào quang vàng óng, đồng thời gia tăng lực công kích. Ngay khi để dị năng hệ kim bám vào vũ khí, ánh sáng vàng cũng có thể gia tăng cự ly công kích, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, cái mà người ta thường gọi là ‘kiếm khí’.
So sánh với nhau thì dị năng hệ phong không có tiến triển nhiều, chỉ có gia tăng công kích trên mấy chiêu thức cũ, mà gia tăng cũng có hạn. Bây giờ nhìn lại hẳn là nó phát triển theo hướng thăm dò.
Có lẽ, dị năng thật sự được khai thác tốt là khi có mối liên thông với ý thức người sử dụng, trước khi thăng cấp hắn còn hy vọng lực công kích của dị năng hệ kim cao hơn một chút, cũng tiếc nuối khi không có cách nào thăm dò nguy hiểm ẩn tàng trong một phạm vi nhất định, không nghĩ tới lần này thăng cấp xong lại dùng phương thức như thế đạt được.
“Thế nào? Chỗ khác không có vết thương đi?” Hạ Tử Trọng nghĩ thông suốt điểm này, đem phong hệ dị năng chui ra ngoài hòa thành một thể với gió tự nhiên, tạo ra một tấm võng thông tin không thấy được. Lúc này mới hỏi Phương Hách.
Phương Hách cau mày, hai tay vẫn như cũ đặt bên hông Hạ Tử Trọng, nghe hắn hỏi nhất thời vẫn không mở miệng, một lát sau mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Anh cởi giày chân trái ra đi, bắp chân trái lúc chạy bị quẹt phải, bị thương rồi.”
“Chân trái?” Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, nhấc chân đá rơi giày: “Làm sao em biết?”
Phương Hách khom lưng kéo ống quần hắn: “Em cũng không biết, vừa nãy khi em sốt ruột, mà trong buồng xe ánh sáng quá mờ không thấy rõ, em chỉ sợ bỏ qua miệng vết thương nào trên người anh, đang sốt ruột thì… phát hiện dị năng của mình hình như có thể nhập vào máu thăm dò thân thể anh, có thể phát hiện bên trong thân thể anh có bệnh độc hay không, hay có vết thương nào nữa.” Nếu như không phải lúc sốt ruột dị năng bỗng nhiên bắn ra trên thân thể Hạ Tử Trọng ‘quét’ một lần, cậu còn không biết dị năng của mình có loại chức năng này.
“Bệnh độc? Bây giờ em có thể thăm dò bên trong thân thể người khác có bệnh độc hay không ư?” Hạ Tử Trọng biết, đời trước, lúc Phương Hách chữa thương cho người khác cũng tiện thể tiêu trừ luôn bệnh độc – chỉ cần người khác không triệt để hóa thành tang thi. Cái này cũng là điểm trọng yếu mà các thế lực lớn muốn có được dị năng giả hệ trị liệu, mà hắn khi ấy cũng không thể làm gì để biết được trong thân thể mình đến cùng có bệnh độc hay không.
Sau khi chữa trị xong cái vết thương nhỏ kia, Phương Hách mới thở phào nhẹ nhõm, cầm áo khoác tròng lên người Hạ Tử Trọng: “Em cũng là vừa mới phát hiện, kỳ thực, ban đầu, lúc chữa vết thương bị cào em liền cảm giác được…” Cái vết thương kia không nghi ngờ chút nào đã dính phải bệnh độc tang thi, cũng may cậu chỉ nhìn một cái liền biết được, nhanh chóng tiêu trừ liền hết. Nếu như cậu không có loại năng lực này thì có phải vừa nãy…
Nghĩ tới đây, Phương Hách liền sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...