Mọi người dần dần tụ tập lại sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Bao gồm bọn nhỏ được cứu ra khỏi lòng đất, tuy rằng tuổi của chúng còn rất nhỏ, nhưng toàn bộ đều biểu hiện sự thành thục vượt qua độ tuổi, bọn nó tựa hồ biết mình sắp phải đón lấy cái gì, hơn nữa so với nhóm người lớn càng thêm thản nhiên tiếp nhận.
Tiêu Tử Nhiên ngồi ở trước mặt mọi người, trong lòng vẫn đang ôm lấy Toàn Hiểu Vũ hôn mê bất tỉnh.
Hắn giống như đang thì thào tự nói, lại giống như đang nói với mọi người: “Thật xin lỗi, không thể mang mọi người đến một nơi có thể trông thấy bình minh.”
Từ khi mạt thế bùng nổ đến nay, mặc kệ làm cái gì, mục tiêu cuối cùng của bọn họ đều là tiếp tục sống sót, nhưng xem ra hôm nay phải chôn thây nơi này rồi.
Hắn thấp giọng nói khẽ, cũng không biết tất cả mọi người nghe thấy được hay không, bọn họ ai ai cũng trầm mặc, mãi đến khi đàn tang thi trước mặt càng lúc càng gần —
100 mét, 50 mét, 10 mét, 5 mét, 2 mét......
Mọi người nhắm hai mắt lại, cùng đợi cảm giác đau đớn do bị gặm cắn và xé rách, hơn nữa còn cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không thể không có cốt khí kêu thảm thiết đến chết, cho dù chết cũng phải chết oanh liệt một chút.
Nhưng mà, toàn bộ tang thi vào thời điểm cách mọi người hơn hai mét, cư nhiên thoáng cái dừng bước.
Động tác của chúng nó đều nhịp, rõ ràng là đã bị điều khiển.
Bầu không khí tĩnh lặng khiến mọi người mở mắt. Trước mắt là cảnh tượng cực kỳ quỷ dị, mọi người không khỏi nhớ tới, một màn Ngữ Ngưng xuất hiện trước đây.
Đàn tang thi rậm rạp chi chít hơn mười ngàn con gắt gao vây quanh mọi người, hình thành một vòng bán nguyệt, nhưng mà, chúng nó lại cách mọi người khoảng hai mét, hoàn toàn đứng im bất động.
Quả nhiên, sau khi hàng tang thi đầu tiên dừng lại, dần dần mở ra một thông đạo, có một người cưỡi con tang thi khuyển ở trung tâm của chúng nó chậm rãi đi tới trước mặt mọi người.
Kia rõ ràng là tang thi vương, từ trên lưng tang thi khuyển nhảy xuống, chậm rãi đi đến chỗ Tiêu Tử Nhiên.
Nó rõ ràng khác biệt với những tang thi khác, quần áo trên người của phần lớn tang thi từ sớm đã bị ma sát thành vải vụng, hoặc dứt khoát không có quần áo. Mà nó vẫn còn quần áo để mặc, tuy rằng dơ bẩn nhưng coi như chỉnh tề.
Từ cằm đến cổ của nó rõ ràng có dấu vết khi còn sống bị tang thi gặm nát, nhưng mà hiện tại, làn da cư nhiên chậm rãi khép lại, miệng vết thương có điểm khác biệt với những con tang thi khác máu chảy đầm đìa, hư nát thối rửa.
Tiêu Tử Nhiên liền như vậy trơ mắt nhìn nó đi về phía mình, sau đó, nhìn thấy tay của nó duỗi về phía Toàn Hiểu Vũ đang nằm trong lòng mình!
Tiêu Tử Nhiên vội vã đưa tay ngăn cản!
Vốn tưởng rằng, nó tới lấy đầu của mình, không nghĩ tới mục tiêu của nó cư nhiên là Toàn Hiểu Vũ.
Tang thi bị ngăn cản lập tức hướng Tiêu Tử Nhiên nhe răng trợn mắt, lộ ra một bộ biểu tình hung ác, nhóm tang thi phía sau nó cũng bởi vậy mà bắt đầu xao động, nhưng nó vẫn không có hành động công kích.
“Tạ... Luật sư Tạ?!” Vẫn là Tả Lực mắt sắc, ngay từ đầu liền cảm thấy được tang thi này vô cùng quen mắt, cẩn thận nhìn nửa ngày vậy mà có thể nhận ra con tang thi này.
Tiêu Tử Nhiên sửng sốt, nhưng mà hắn rất nhanh cũng nhớ ra “Luật sư Tạ” này là ai.
Tạ Minh Hiên, cái con người thiện lương đến mức nhân thần cộng phẫn, toàn bộ người trong đội gần như đều từ chối cho hắn gia nhập — quả nhiên là đã chết!
Nhưng mà, ở chỗ này gặp phải hắn, còn lấy hình thức và diện mạo như vậy là chuyện mà tất cả mọi người trăm triệu lần không ngờ tới. Tang thi kia đối với ba chữ “Luật sư Tạ” cũng không có phản ứng gì, sau đó lại một lần nữa đưa tay hướng về phía Toàn Hiểu Vũ.
“Tạ Minh Hiên, cậu muốn làm gì?” Tiêu Tử Nhiên lại một lần nữa hướng tay của nó chặn lại, hơn nữa còn thử câu thông với nó. Hắn đương nhiên không có khả năng bởi vì nó là Tạ Minh Hiên liền đem Toàn Hiểu Vũ giao ra được! Nói giỡn sao, là tang thi đó!
Thời điểm Tiêu Tử Nhiên gọi “Tạ Minh Hiên”, nó trái lại có hơi phản ứng một chút, con mắt chỉ có một điểm đen làm đồng tử hơi nâng lên nhìn chòng chọc Tiêu Tử Nhiên một hồi lâu.
Mãi đến khi Tiêu Tử Nhiên xương cốt đều run rẩy, nó mới khàn giọng đứt quãng nhổ ra được vài chữ: “Bảo..... Bảo vệ cậu ta..... Nhiệm vụ..... thiết yếu.”
Một câu nói đứt quãng kia khiến mọi người sợ ngây người! Bọn họ lần đầu tiên gặp phải tang thi có thể nói. Cho dù là Tiêu Tử Nhiên cũng sửng sốt.
Thử nghiệm cùng nó câu thông bất quá chỉ là ý tưởng đem ngựa chết chữa thành ngựa sống mà thôi, không nghĩ tới, cái thứ kia vậy mà có thể nói tiếng người.
Từ trước đến nay, ở trong nhận thức của Tiêu Tử Nhiên, tang thi từ sớm không phải nhân loại chẳng qua chỉ là một cục thịt biết đi bị bệnh độc khống chế mà thôi, mà hiện tại, chúng nó cư nhiên đã tiến hóa thành có tư duy rồi sao?
Cái kết luận bất ngờ này khiến cho Tiêu Tử Nhiên không thể không tự hỏi lại lần nữa tính chất tang thi tiến hóa của chúng nó.
Hắn vốn cho rằng, tiến hóa của nó là từ những con tang thi chậm chạp trong phim điện ảnh thành có dị năng như hiện tại đã là một bước tiến lớn, nhưng mà tiến hóa thành có trí tuệ sao?
Như vậy, tương lai chúng nó sẽ trở thành một giống loài mới có đủ trí tuệ thậm chí là giỏi hơn chống lại loài người?
Ngẫm lại, kẻ khác không rét mà run!
Trong lúc Tiêu Tử Nhiên ngây người tang thi kia lại tiếp tục chìa tay hướng về phía Toàn Hiểu Vũ.
Lúc này đây không đợi Tiêu Tử Nhiên từ chối, quân đoàn quái vật phía sau đã đánh tới nơi, ở khoảng cách hai mươi mét, thì có một con nhện hai đầu hướng nhóm người phun ra tơ nhện.
Hành động này chọc giận Tạ Minh Hiên, hiện tại nó đã không còn là người tốt bụng trong thánh đường như trước.
Chỉ thấy nó nổi giận gầm lên một tiếng liền đánh tới bọn quái vật phía sau mọi người, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, nó đã tới gần bọn quái vật bắt đầu giết chóc!
Móng tay sắc bén trên tay cơ hồ gần như trong nháy mắt liền bổ xuống hai cái đầu của con nhện.
Quân đoàn tang thi vốn bất động cũng chạy băng băng lên, chúng nó xuyên qua mọi người lao thẳng tới đoàn quái vật phía sau.
Rất nhanh nhóm tang thi liền hòa cùng bọn quái vật đánh thành một đoàn.
Mọi người mắt thấy vô số tang thi chạy xuyên qua mình, nhưng không có bất kỳ hành động làm tổn thương ai, chúng nó đối với ‘thức ăn’ bên cạnh đều làm như không thấy, hết thảy tựa như nằm mơ vậy.
Tiêu Tử Nhiên phản ứng nhanh nhất, hắn hét lớn với mọi người một tiếng: “Chạy!”
Mọi người cũng nhao nhao thanh tỉnh, lúc này bọn họ tựa như uống máu gà vậy, sau khi tuyệt vọng lại một lần nữa trong thấy cơ hội, khí lực trên người giống như đã khôi phục hoàn toàn, lập tức đứng dậy, chạy về hướng ngược lại với đàn tang thi.
Chạy suốt mười lăm phút, mọi người mới xuyên qua đàn tang thi.
Quả thực quá điên cuồng!
Bạn nghĩ thử xem, chạy thoát từ trong số hàng ngàn hàng vạn tang thi, những con đó đều đã lên tới cấp ba, cùng bạn tay dán tay thịt dán thịt gặp thoáng qua, thử hỏi sao không kích động được chứ?
Trải qua chuyện như vậy khiến cho mọi người sau khi chính thức chạy ra khỏi đàn thang thi đều nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Chính là trong một cái liếc mắt này, Tạ Minh Hiên lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người, nó chắn trước mặt Tiêu Tử Nhiên, lúc này đây có vẻ có một chút nóng nảy và không có thiện ý.
Tiêu Tử Nhiên hiểu được hắn đặt Toàn Hiểu Vũ trên lưng xuống, còn dùng tư thế ban nãy, ngồi xếp bằng, ôm Toàn Hiểu Vũ vào lòng, không đi.
Hành động này quả nhiên trấn an Tạ Minh Hiên có chút nóng nảy.
“Các người đi mau, trước tiên ra khỏi thành. Mục tiêu của nó không phải là ngăn cản mọi người.” Tiêu Tử Nhiên ngồi tại chỗ nói với bọn họ.
“Vậy hai người các cậu thì sao?” Âu Dương Cảnh hỏi, chẳng lẽ thật sự phải bỏ lại bọn họ tự mình chạy sao?
“Yên tâm đi! Nó không có ý thương tổn chúng tôi, nếu có, mọi người đã chết từ lâu rồi. Hiện tại cậu ta hôn mê, tôi không thể đem cậu ta giao cho nó được. Chốc nữa tôi sẽ nghĩ cách thoát thân, các người đi mau. Đừng kéo dài thời gian.”
Âu Dương Cảnh nhìn nhìn đồng đội không còn bao nhiêu người và bọn nhỏ, cắn chặt răng nói: “Chúng tôi trước ra khỏi thành chờ cậu, thời điểm hừng đông, nếu cậu còn chưa tới, tôi sẽ tìm cậu.” Hắn nói chính là “tôi” mà không phải là “chúng tôi”.
Tiêu Tử Nhiên giờ phút này cũng không có tâm tư cùng hắn bàn cãi chỉ qua loa gật đầu: “Được, các người đi mau đi.”
Âu Dương Cảnh cuối cùng mang theo mọi người rời đi, có người mấy lần quay đầu lại đều bị Âu Dương Cảnh quát bảo không được. Bọn họ hiện tại chỉ có thể tin rằng, con tang thi tên Tạ Minh Hiên kia, sẽ không tổn thương hai người hai người bọn họ.
Thấy mọi người đã đi xa, Tiêu Tử Nhiên bấy giờ mới thở dài một hơi.
Tạ Minh Hiên lúc này đây cũng không có rời đi, mà cũng không có tiếp tục chìa tay muốn chạm Toàn Hiểu Vũ, nhưng lại gắt gao nhìn chằm chằm hai người.
Phía sau bọn họ, nhóm tang thi và bọn quái vật vẫn đang chém giết liên tục.
Những con quái vật kia tuy rằng hùng mạnh nhưng tổng cộng cũng chỉ có một trăm con, đối mặt với hàng ngàn hàng vạn con tang thi, thì chẳng khác nào con kiến cũng có thể cắn chết con voi. Huống chi nhóm tang thi cấp ba cũng không tính là yếu.
Mười phút qua đi, Tạ Minh Hiên vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hai người, thân thể Tiêu Tử Nhiên có chút cứng ngắc.
Cuộc chiến phía sau đã kết thúc, tiếng đánh nhau biến thành tiếng gặm thức ăn.
Thì ra nhóm tang thi cũng ăn quái vật, trong lòng Tiêu Tử Nhiên thầm nghĩ.
Tìm cơ hội thoát thân vân vân đều là lý do để trấn an bọn họ. Tiêu Tử Nhiên bằng vào sự chênh lệch giữa Tạ Minh Hiên hay nhóm tang thi cấp ba, có thể phán đoán nó hiện tại khẳng định đã là ngoài cấp năm.
Nhìn bộ dạng toàn thân thoát lực của mình lúc này, làm sao có thể thoát thân? Hy vọng duy nhất đều ký thác cho việc Toàn Hiểu Vũ có thể tỉnh lại, nếu như, Toàn Hiểu Vũ có thể cùng con tang thi này câu thông thì sao?
Tiêu Tử Nhiên trong lòng vừa nghĩ như vậy, liền cảm giác được Toàn Hiểu Vũ trong lòng đột nhiên động một cái.
Tiêu Tử Nhiên vô cùng vui mừng, nhanh chóng nhẹ nhàng lắc lắc Toàn Hiểu Vũ quả nhiên thấy được Toàn Hiểu Vũ chậm rãi mở mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...