Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Cho nên Thái Viễn Hàn bắt đầu mưu đồ tìm Sở Thiên đối đáp, hắn chưa từng gặp qua Tiêu Tử Nhiên, đương nhiên ngầm thừa nhận Sở Thiên là thủ lĩnh của đoàn người này.

Thế nhưng Sở Thiên giờ phút này làm sao có thời gian rảnh rỗi để ứng phó hắn ta, hắn sâu sắc biết rằng, này không phải thành công lại càng không phải kết thúc! Này chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.

Thứ to lớn hơn, nguy hiểm hơn còn chưa đến! Nhưng mà, sắp rồi!

Hắn bảo toàn bộ đội viên triệu tập lại, nói với mọi người rằng: “Chúng ta trở về thành, nhớ tìm xem có trung tâm thương mại nào bị bỏ hoang không? Chúng ta phải đi nơi đó. Giờ phút này trong thành chỉ sợ đã loạn lên hết rồi.” Sở Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đen ngòm kèm theo giông bão sắp đến: “Nếu như chúng ta dọc đường bị tách ra, thì mọi người ở chỗ đó tập hợp!”

Mọi người cùng kêu lên đồng ý.

Vì thế mọi người lại chạy trở về trên xe, trở về con đường cũ.

Bùi Thiên Hành cũng bị nhét vào xe của tên bác sĩ.

Lúc này, Sở Thiên, Toàn Hiểu Vũ, Lí Nam, Bạch Minh Hi bốn người một xe.

Sở Thiên lại một lần nữa nhắc tới chuyện để ba người vào không gian của Toàn Hiểu Vũ.

Lúc này đây, Toàn Hiểu Vũ không có phản bác nhưng mà khó lòng trấn áp sự đau khổ, khi Sở Thiên lại một lần nữa nói xong quyết định của chính mình, Toàn Hiểu Vũ cảm thấy hô hấp của mình trong nháy mắt trở nên khó khăn vô cùng.

“Không được! Tôi không đồng ý!” Bạch Minh Hi ngồi ở phía sau thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Cậu muốn ở lại cùng mọi người, tôi không có ý kiến! Nhưng mà, tôi cũng muốn cùng cậu!”

“Tiểu Bạch cậu đừng càn quấy!” Sở Thiên quát ngưng hắn lại.

“Tôi không phải càn quấy! Người càn quấy chính là cậu, cậu dựa vào cái gì bảo chúng tôi trốn đi còn bản thân thì tự tìm cái chết? Dựa vào cái gì! Dù sao tôi không đồng ý! Hiểu Vũ, cậu nói gì đi!”

Nhưng mà, lúc này Toàn Hiểu Vũ làm sao còn có thể mở miệng, nếu như không phải tập trung đè nén cái loại cảm giác bi thống này, cậu sợ bản thân sẽ nhịn không được mang tất cả mọi người vào không gian tị nạn!

Nhưng mà Sở Thiên không cho phép chuyện này xảy ra.


“Bạch Minh Hi! Cậu muốn chiến đấu sao? Cậu nhất định phải ở lại sao? Còn có, cậu bức Hiểu Vũ làm cái gì? Cậu có vì Tiểu Nam suy nghĩ không, cậu còn muốn thay Tiểu Nam suy nghĩ không! Các người đi theo tôi hết, Tiểu Nam phải làm sao đây?”

Bạch Minh Hi sửng sốt, hắn vừa rồi còn tức giận thời điểm này, Toàn Hiểu Vũ cư nhiên không nói một câu, cái gì gọi là yêu, còn không phải rất sợ chết!

Mãi đến khi Sở Thiên nhắc tới Lí Nam, Bạch Minh Hi lập tức hiểu được Sở Thiên ắt hẳn đã dùng tính mạng của Lí Nam và của hắn để thuyết phục Toàn Hiểu Vũ.

“Được, Hiểu Vũ mang theo Tiểu Nam đi. Dù sao tôi cũng phải theo cậu. Tiểu Thiên, chúng ta từ nhỏ đã chơi với nhau, cho dù đến chết cũng phải chết cùng nhau. Tóm lại tôi tuyệt đối sẽ không bỏ lại cậu!” Bạch Minh Hi nói xong, trong giọng nói thậm chí cũng có vài phần cầu xin.

Sở Thiên còn chưa kịp cự tuyệt, Lí Nam liền giành trước nói: “Em cũng không đi, em phải cùng với mọi người đánh trận này.”

“Không được!” Ba người trên xe hầu như trăm miệng một lời.

“Tại sao không được?” Vẫn im lặng ngồi nghe cuộc nói chuyện của nhóm người lớn Lí Nam cũng kích động cực kỳ, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Lí Nam như vậy: “Mọi người đều muốn được ở cùng nhau, vậy chẳng lẽ bỏ lại em một mình sao? Anh Hiểu Vũ là người thân duy nhất của em, mọi người đều không còn, vậy em còn lí do gì để sống tiếp? Mọi người dựa vào cái gì mà đòi bỏ lại em!”

“Thực xin lỗi, Tiểu Nam.” Toàn Hiểu Vũ cúi đầu, khổ sở nói.

Bạch Minh Hi còn muốn nói gì đó lại thấy Sở Thiên hung hăng đập tay lái một cái, sau đó lần đâu tiên mắng lời thô tục: “CMN!”

“Ở lại hết! Toàn bộ ở lại chuẩn bị chiến đấu! Ai mẹ nó nói chúng ta nhất định sẽ chết!” Sở Thiên rốt cục đưa ra quyết định.

“Bạch Minh Hi, chuẩn bị tốt súng của cậu, cậu mang theo Tiểu Nam, bảo vệ tốt nó! Tiểu Nam, đừng để Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng rời khỏi cả hai, có hai chúng nó phụ giúp chiến đấu, có thể bảo vệ tốt hai người. Hiểu Vũ em đi cùng với anh, đến lúc đó nghe mệnh lệnh của anh rồi mới tiếp tục hành động.” Sở Thiên trong nháy mắt liền sắp xếp mọi người.

Hai người ngồi ở phía sau hăng hái mười phần lớn tiếng xác nhận.

“Thực xin lỗi.” Toàn Hiểu Vũ khẽ nói lời xin lỗi, nếu như không phải cậu không đủ kiên định, Bạch Minh Hi và Lí Nam cũng sẽ không cần phải đi theo mạo hiểm.

Sở Thiên lại đưa tay sờ sờ hai má cậu, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt chưa khô trên mặt cậu: “ Tên ngốc này. Anh suy nghĩ rồi, em kém lanh lợi như vậy, không có anh bên cạnh, sớm muộn gì cũng bị người ta lừa. Không bằng để em đi theo anh còn tốt hơn.”

Nơi cửa thành.


Tường thành đổ sụp một nửa, những con rết to lớn huy động những sợi râu khiến kẻ khác ghê tởm trong lòng lại run sợ bò qua tường thành.

Phòng ngự của tường thành hoàn toàn bị đánh tan, người ngoài thành, từ lúc bắt đầu giao chiến đã không có một ai may mắn thoát khỏi.

Hơn mười con rết to dài khoảng hai mươi mét, bò qua tường thành, vượt qua phần đông thi thể của binh sĩ, tiến vào thành phố.

Trên người chúng nó hoặc nhiều hoặc ít còn mang theo sương mù màu đen đó là hoả lực của nhân loại lưu lại, thế mà những hoả lực đó cũng không đủ tạo thành tổn thương quá lớn đối với chúng nó, xác ngoài cứng rắn như áo giáp thay chúng nó đỡ phần lớn thương tổn, vũ khí của nhân loại không làm gì được chúng nó.

Viên Long đứng ở tuyến phòng ngự đầu tiên, không cò lùi bước cũng không có rời đi. Hắn kiên định đứng ở nơi đó, tiếp tục tổ chức lực lượng để chống lại.

Nhưng mà, hoả lực căn bản không làm gì được những quái vật to lớn đó, dị năng giả trong nội thành gần như đều bị Thái Viễn Hàn mang đi. Khả năng chống cự của bọn họ yếu ớt vô cùng.

Cuối cùng, có người đánh không lại, trong lòng sợ hãi bắt đầu chạy trốn.

Người từ bỏ chống cự chạy trốn vào bên trong thành càng ngày càng nhiều, Viên Long cũng vô pháp khống chế loại sợ hãi đang lan tràn này.

Đàn rết càng ngày càng gần, chỉ có Viên Long vẫn kiên định đứng ở nơi đó. Trong phút chốc hắn bị sợi râu sắc bén của một con rết hất bay lên, hắn trái lại cảm thấy an tâm.

Vướng bận duy nhất, chỉ có đứa con trai không có đủ thời gian để kịp chạy trốn hay không.....

Bên trong thành.

Lượng lớn binh sĩ vốn bị triệu tập mà nay lại chạy trốn trên đường, từ sớm làm kinh động đến người cư trú trong thành.

Người thường trong mạt thế, giống như chim sợ cành cong, có một chút động tĩnh liền sợ hãi không ngừng.


Có vài người đóng chặt cửa lại, lạnh run, trốn ở nơi mà bọn họ cho rằng là an toàn. Có một số người thu thập hành trang, bắt đầu chuẩn bị tha hương.

Còn có một vài người chỉ thấp thỏm lo âu đi trên đường, thám thính chuyện gì đã xảy ra.

Mây đen áp đỉnh, ban đêm không có điện, nhân loại mất đi ánh sáng.

Chỉ có binh sĩ chạy trốn trên đường, bó đuốc trong tay bọn họ khiến cho thành phố này sáng lên đôi chút.

Một chút ánh sáng kia là cảm giác an toàn duy nhất đối với người sống sót trong thành.

Nhưng mà, loại cảm giác có lại ánh sáng này, cũng không thể chân chính trợ giúp mọi người thoát khỏi nguy hiểm.

Trong tầng mây đen ngòm, bỗng nhiên có cái gì đó đang đến gần bên trong thành.

Chỉ có những người ở bên ngoài cảm nhận được một chút gió lạnh lẽo.

“Phốc!” Màu đen khắp bầu trời đột nhiên vọt vào bên trong thành, đánh úp lên các tòa nhà, phát ra tiếng vang lớn.

“A— ”

Lập tức có người phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng mà hắn đến chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!

Một đám chim to màu đen, từ bầu trời đáp xuống, tập kích mọi người bên trong thành.

Khóc gọi, chạy trốn, thét chói tai, đều chỉ phát sinh trong nháy mắt, lại trong nháy mắt kết thúc!

Nếu như ngươi cho là chỉ có người ở bên ngoài chịu đủ công kích, vậy ngươi sai rồi!

Chỉ là nhẹ nhàng xoay người một cái, cửa sổ khóa chặt đã dễ dàng bị phá mở, chúng nó lách thân thể liền tiến vào bên trong.

Cùng lúc đó, đường ống dẫn nước bên dưới mặt đất thành phố bị nhao nhao đánh bay, vô số những con chuột màu đen to lớn, từ bên trong chui ra, hướng chỗ mọi người phóng đến.

Nội thành không hề có năng lực chống cự, đang tiến hành một hồi tàn sát tàn khốc như địa ngục....


Bắc thành.

Sở Thiên không lưu tình chút nào bỏ qua đoàn người Thái Viễn Hàn mang theo đội viên trở về thành.

Thái Viễn Hàn chưa từng phải chịu qua loại đãi ngộ như thế này nhất thời vẻ mặt tức giận đến lúc đỏ lúc trắng.

Bất quá hắn tự cho thân phận mình cao, chung quy không thể đuổi theo đi tìm Sở Thiên so đo đúng không?

Khi hắn vừa truyền đạt mệnh lệnh, toàn bộ thành viên tiếp tục hướng ngoài thành rút lui, có dị năng giả khẩn trương chạy tới báo cáo.

“Báo cáo trưởng quan! Tôi cảm giác được phía trước khoang một nghìn mét, có một đàn vật thể lấy tốc độ cực nhanh hướng về phía chúng ta. Chúng ta có nên tiếp tục đi rút lui hay không?”

Vẻ mặt dị năng giả tinh thần hệ đến đây báo cáo trắng bệch, giống như gặp phải thứ đáng sợ gì đó mà không thể miêu tả thành lời vậy.

“Là cái gì?” Nhìn thấy bộ dáng của hắn ta như vậy, Thái Viễn Hàn cũng có chút khẩn trương, vừa rồi thi thể của hơn mười con tang thi khuyển đáng sợ lại to lớn vẫn còn nằm ở chỗ cách bọn họ không xa.

“Báo cáo! Tạm thời không thể ước đoán. Nhưng mà, số lượng chúng nó rất khổng lồ! Cực kỳ khổng lồ! Hơn nữa tốc độ cực nhanh!” Dị năng giả tinh thần hệ kia nuốt một ngụm nước miếng, mới lại tiếp tục nói: “Tôi.... Tôi đề nghị, chúng ta nên rút về bên trong thành, tiến hành tránh né hoặc phòng ngự.”

Thái Viễn Hàn nghe vậy trầm mặc một hồi, hắn đột nhiên nhớ tới, Sở Thiên trừ bỏ là người lãnh đạo của đoàn đội kia, còn là một dị năng giả tinh thần hệ ưu tú!

Nhớ tới vừa rồi đoàn người Sở Thiên khẩn cấp rút lui, Thái Viễn Hàn cuối cùng quyết định thật nhanh: “Thay đổi kế hoạch, chúng ta rút về thành! Tìm nơi an toàn để phòng ngự!”

“Vâng!” Lập tức có người lên tiếng xác nhận, trong nháy mắt truyền đạt mệnh lệnh mới.

Dị năng giả tinh thần hệ đến báo cáo kia cũng hung hăng thở phào một hơi.

Nhìn thấy đoàn xe vốn ra khỏi thành đột nhiên lại trở về, Viên Thiệu Hoa vẫn luôn núp ở hậu phương chưa hề lộ diện lại la lên: “Tại sao lại trở về? Tại sao không trốn? Ba ba tôi nói, trong thành hiện tại rất nguy hiểm, chạy mau đi!”

Nhưng mà, những người cũng không phải là thủ hạ Viên Long phái cho Viên Thiệu Hoa, căn bản không ai phản ứng hắn.

Hắn còn nói vài câu, kết quả bị dị năng giả ngồi ở trước không kiên nhẫn lấy súng áp lên ót hắn: “Thằng nhãi! Mau câm miệng cho tao! Nếu miệng của mày còn phát ra một chút âm thanh nào, tao lập tức bắn nát đầu mày! Hiểu chưa?”

Viên Thiệu Hoa cuối cùng hiểu được những người này không phải thuộc hạ của ba ba hắn, sợ tới mức liên tiếp gật đầu, quả nhiên không dám phát ra chút âm thanh nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui