Đoàn xe chậm rãi xuất phát, bên lính đánh thuê và bên Tiêu Tử Nhiên tổng cộng mười chiếc xe. Lão đại lính đánh thuê tên Âu Dương Cảnh, hắn dẫn người đi đầu, dù sao, lộ tuyến ra khỏi thành nằm trong tay bọn họ.
Nhưng mà, Âu Dương Cảnh phái Tả Lực lên trên xe Tiêu Tử Nhiên, Tiêu Tử Nhiên mang theo Lão Ô và Triệu Bất Phàm áp trận.
Bốn người Toàn Hiểu Vũ lần này không bị phân nhiệm vụ đặc thù gì nên chạy ở giữa đoàn xe, cũng khá là thoải mái. Đại khái vì Tiêu Tử Nhiên lo lắng bọn họ ngày hôm qua đại chiến ác liệt, thiếu chút nữa là đi đời nhà ma, cho nên thả lỏng cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày.
Nhưng mà Sở Thiên vẫn không yên tâm, vừa rời khỏi phạm vi thánh đường đã đem tinh thần lực mở đến cực hạn, dò xét xung quanh một lần. Lấy năng lực hiện tại của hắn, đại khái có thể quét hình trong phạm vi bán kính năm nghìn mét.
Bọn họ chân trước vừa đi lập tức có ba chiếc xe đuổi kịp bọn họ. Người trong ba chiếc xe này, ngoại trừ đám học sinh trong thánh đường ra còn có nhóm người thứ tư.
Thành phần của bọn họ rất phức tạp, có dân cư phụ cận, cũng có một số người vừa đánh tang thi vừa chạy tới, có người thường cũng có một vài dị năng giả. Hiện tại trong ba chiếc xe này không muốn đi theo Lôi Sư hay là đoàn đội nào khác.
Bọn họ muốn hành động tự do, rồi lại biết thế đan lực bạc, cho nên từ sớm đã đánh chủ ý, theo đuôi lính đánh thuê và Tiêu Tử Nhiên, nhìn tình huống rồi tính tiếp.
“Tiêu lão đại những người đó đi theo chúng ta.” Lão Ô lái xe từ kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe bám đuôi.
“Không cần để ý.” Tiêu Tử Nhiên thản nhiên nói. Những con tép này không làm nên trò trống gì cả, hắn lười phải để tâm.
“Vâng.” Trên xe trừ bỏ Tả Lực những người khác đã quen với việc phục tùng Tiêu Tử Nhiên vô điều kiện.
Tả Lực bất động thanh sắc lặng lẽ quan sát mỗi người trong xe, nhưng cũng không có ý kiến gì với việc này.
Theo sau mấy chiếc xe bám đuôi kia là xe của tiểu đội Lôi gia.
Nhưng mà, bọn họ không có được trật tự như liên minh lính đánh thuê và Tiêu Tử Nhiên. Bởi vì lâm thời tổ hợp rất nhiều người, khi rời đi lại có phần vội vàng, kỷ luật và tố chất của đội ngũ so le nhau, trang bị, vật tư và xe của mỗi người đều không giống nhau.
Thậm chí còn có người vì bản thân phải lên được một chiếc xe mà tranh chấp không ngừng. Còn có vấn đề phân phối vật tư, trong lúc nhất thời, huyên náo lộn xôn cực kỳ.
Đợi khi tất cả bọn họ đều lên xe chuẩn bị xuất phát, chiếc xe mà Lôi Sư phái đi theo sát bọn người Tiêu Tử Nhiên đã chạy thật xa. May mắn chiếc xe đó dọc đường có để lại ký hiệu, bọn họ mới không bị lạc.
Kỳ thật, trước đây Lôi Sư đã từng đi tìm lính đánh thuê để kết liên minh. Nhưng mà, Âu Dương Cảnh không hề nghĩ ngợi liền từ chối. Hắn cũng không phải giống như Tiêu Tử Nhiên vừa đến thánh đường, hắn đã quan sát tiểu đội Lôi gia nhiều ngày rồi.
Diễn xuất của Lôi Sư rất giống thần côn trước mạt thế, có thể nói là lừa dối nhưng lại có chút bản lĩnh thật sự, nhưng mà người nói toàn lời rỗng tuếch, nội tâm không đủ kiên định, không phải ích kỷ thì chính là không thực tế.
Âu Dương Cảnh kiểm duyệt qua vô số người, sao có thể xem trọng bọn họ được. Nói trắng ra, ai lại chọn một đồng đội giúp đỡ thì ít mà phá hoại thì nhiều chứ? Đương nhiên là từ chối không chút do dự.
Về phần Tiêu Tử Nhiên, lúc đầu hai bên đã không vừa mắt nhau rồi, về sau lại xảy ra chuyện Ôn Đồng ý đồ ám sát Sở Thiên, hai bên đương nhiên càng không có lí do để hợp tác, Lôi Sư cũng sẽ tận lực đi tìm tra.
Cho nên sau khi cùng Gia Luân Hủ bàn bạc xong, bọn họ quyết định bám theo đám người Tiêu Tử Nhiên, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Để bọn họ dẫn đường, phía trước nếu có chuyện gì xảy ra, cũng do đám người của lính đánh thuê và Tiêu Tử Nhiên xông vào đầu tiên, bọn họ ngồi mát ăn bát vàng, cớ sao lại không làm.
“Thế nào rồi?” Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên song song ngồi ở hàng ghế sau, nhìn thấy Sở Thiên mở mắt, cậu liền hỏi.
“Không cảm nhận được sự tồn tại của nó.” ‘Nó’ trong miệng của Sở Thiên chính là con tang thi tinh thần hệ cấp 3 hốt hoảng bỏ chạy trước đó, nó là nguyên nhân khiến Sở Thiên lo lắng nhất.
“Như vậy không phải tốt lắm sao.” Nhìn thấy trên mặt Sở Thiên vẫn còn có vẻ lo lắng, Toàn Hiểu Vũ nói.
“Đúng là tốt. Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy rất bất an.” Sở Thiên cười khổ, dị năng tăng dần, năng lực cảm giác của hắn càng ngày càng mạnh, bất an trong lòng lúc này, cũng không phải là điềm báo tốt.
Kỳ thật Toàn Hiểu Vũ cũng giống hắn, cậu cũng rất bất an, câu nói vừa rồi vừa trấn an Sở Thiên đồng thời cũng đang trấn an bản thân. Nhưng mà hiện tại, ngay cả Sở Thiên cũng cảm thấy như vậy......
“Chúng ta làm sao bây giờ? Trở về? Đổi đường khác?” Toàn Hiểu Vũ nói.
Sở Thiên vẫn cười khổ lắc đầu: “Không, không có gì khác nhau cả. Chúng ta hiện tại giống như con thú bị vây trong lòng sắt vậy, trừ bỏ lao ra, không còn cách nào khác. Hiện tại đi đâu chỉ sợ cũng đều giống nhau thôi.”
Đúng vậy, chỉ sợ đi đâu cũng vậy. Toàn Hiểu Vũ gật đầu, trái lại thả lỏng, nếu không có đường lui thì dùng hết toàn lực xông lên phía trước đi!
“Em nhất định sẽ bảo vệ mọi người an toàn.” Toàn Hiểu Vũ nghiêm túc nói. Kỳ thật là một người có sức chiến đấu cao nhất trông tổ hợp bốn người, cậu vẫn luôn làm như vậy.
“Xì——” Sở Thiên nhịn không được cười rộ lên, hắn chung quy cảm thấy, Toàn Hiểu Vũ như vậy đáng yêu cực kỳ. Vốn hắn cứ dậm chân tại chỗ ở cấp 2 hậu kỳ chậm chạp không chịu thăng cấp, đối diện với tang thi có chiến lực không ngừng thăng cấp, quả thật không tính là rất cao.
Nhưng mà sau khi tăng lên cấp 3, liền giống như mở ra cánh cổng của một thế giới mới, lực cảm giác, khả năng công kích, khả năng khống chế, đều tăng lên gấp bội, giống như đã hiểu được ‘thiên đạo’ vậy, trong đầu có rất nhiều nhận thức mà trước giờ chưa từng biết tới.
Sở Thiên cũng không biết toàn bộ dị năng giả cấp 3 đều có thể như vậy, hay chỉ có một mình hắn là ngoại lệ.
“Anh cười cái gì?” Toàn Hiểu Vũ không vui trừng mắt nhìn hắn, bất mãn loại thái độ này của hắn.
“Không có không có.” Sở Thiên nhanh chóng nói, thân thể nhích lại gần Toàn Hiểu Vũ: “Anh cười anh kiếp trước nhất định đã cứu vớt vũ trụ, mới có thể nhặt được một bảo vật. Có thể giết tang thi có thể đánh quái thú, còn có thể bảo vệ anh.”
Toàn Hiểu Vũ quay mặt đi, sắc mặt ửng đỏ, trên xe còn có con nít anh ấy nói bậy cái gì. Hơn nữa giọng điệu đó rõ ràng là đang giễu cợt cậu.
Bạch Minh Hi ở đằng trước xe thấy cũng nhịn không được ”Tấm tắc” hai tiếng, ai mà ngờ Sở Thiên tàn bạo cốc lên đầu hắn một cái, cốc tới hắn phải lập tức ‘ai u’ một tiếng.
“Lái xe của cậu đi, câm miệng lại, thành thành thật thật làm không khí. Bằng không tôi đuổi cậu lên xe tên bác sĩ.” Sở Thiên đối đãi với Bạch Minh Hi đương nhiên là một bộ mặt khác, biết rõ hắn sợ nhất tên bác sĩ, đương nhiên không chút khách khí uy hiếp.
Bạch Minh Hi bị chóc tức, muốn oa oa kêu to, lại nhớ tới uy hiếp của Sở Thiên, tử đảng này của hắn khi muốn chỉnh người thật sự là dám nói dám làm! Tên vô lại chỉ biết uy hiếp! Xí!
Trên mặt của Bạch Minh Hi không ngừng biến hóa cổ quái, nhe răng trợn mắt ở trong lòng mắng Sở Thiên một trăm lần, nhưng không dám mở miệng.
Lí Nam ngồi ở ghế phó lái đồng tình nhìn Bạch Minh Hi một cái, sau đó ánh mắt lại nhịn không được liếc kính chiếu hậu, thông qua kính chiếu hậu trộm nhìn hai người họ.
Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng mà là một thiếu niên ở thế kỷ mới, mười tuổi cũng đã có thể biết rất nhiều chuyện. Lí Nam đại khái biết hai người họ không được tự nhiên là vì chuyện gì.
Nội tâm nó vừa phức tạp lại rối rắm. Từng trải và nhận thức của nó chưa đủ để hắn phán đoán, việc anh Hiểu Vũ và anh Sở Thiên ở cùng với nhau rốt cuộc là đúng hay sai.
Nó sợ anh Sở Thiên khi dễ anh Hiểu Vũ, đồng thời lại rất hy vọng có người có thể chăm sóc anh Hiểu Vũ, nhưng mà, lại lo lắng từ nay về sau, anh Hiểu Vũ sẽ bị người khác đoạt mất.... Trong lòng hoang mang, vẻ mặt tâm sự trầm trọng.
Sở Thiên phát hiện chi tiết nhỏ này, nắm tay duỗi tới đằng trước, vỗ vỗ đầu Lí Nam: “Không cần lo lắng, anh sẽ chiếu cố tốt Hiểu Vũ. Tiểu Nam là em trai của Hiểu Vũ đều là người nhà, anh cũng sẽ chiếu cố Tiểu Nam.”
Bị chọc thủng bầu tâm sự, Lí Nam ngượng ngùng đem đầu chôn trước ngực.
Sở Thiên tiếp tục nói: “Người nhà là chuyện cả đời, Tiểu Nam sẽ không mất đi cái gì, sẽ nhiều thêm một anh trai.” Thanh âm kia rất ôn nhu, ôn nhu đến độ Toàn Hiểu Vũ cũng nhịn không được nhìn Sở Thiên thêm vài lần, cho dù là cậu cũng rất ít khi nhìn thấy Sở Thiên như vậy.
Vì thế, chỉ có Bạch Minh Hi ủy khuất! Thiên Thiên không thương hắn! Hắn bị bỏ rơi! Thật đau lòng a! Rất muốn tìm mẹ Sở cáo trạng a!
“Được rồi, còn có cậu, tôi cũng sẽ chăm sóc cậu, giống như trước đây. Ủy khuất cái gì!” Sở Thiên đưa tay vỗ vỗ đầu Bạch Minh Hi, đương nhiên, khẳng định không được ôn nhu như đối với Lí Nam.
“Hừ! ” Bạch Minh Hi từ trong lỗ mũi hừ thật mạnh một tiếng. Không tha thứ! Sẽ không tha thứ! Rất tức giận nha! Dựa vào cái gì câu nói đâu tiền là xua đuổi hắn? Không đếm xỉa hắn! Không đếm xỉa bọn họ! Hết thảy không quan tâm!
Nhìn Bạch Minh Hi giận dỗi, Sở Thiên bất đắc dĩ nhún vai, cũng không thèm đế ý đến hắn nữa.
Toàn Hiểu Vũ nhìn thấy Bạch Minh Hi như vậy cũng hết sức buồn cười, kỳ thật cậu rất hâm mộ tính cách của Bạch Minh Hi, thẳng thắn đáng yêu, nghĩ thế nào thì làm thế đó, hai kiếp của cậu cũng học không được cái này.
Cho nên, Toàn Hiểu vũ học theo ngữ điệu của Sở Thiên nói với Bạch Minh Hi: “Tiểu Bạch yên tâm, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu, giống như Sở Thiên vậy.”
“Câm miệng —— tôi không phải con nít —–” Bạch Minh Hi cuối cùng tạc mao: “A a a a, tôi không bao giờ muốn đi chung với mấy người nữa, ai cũng ăn hiếp tôi!”
Hắn ảo não vỗ cái vô lăng, xe lệch đi một chút.
Lần này, hắn thu được cảnh báo của Sở Thiên: “Bạch Minh Hi! Lái xe cho đàng hoàng vào, bằng không thì đi lên xe tên bác sĩ!”
Bạch Minh Hi đang phẫn nộ ngút trời đột nhiên bị dập tắt, tuy rằng còn thở phì phì, nhưng cuối cùng cũng thành thực lái xe.
Ngay tại lúc tâm tình mọi người bắt đầu thả lòng, đằng trước truyền đến tiếng súng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...