Rất nhanh đối phương cũng phát hiện đoàn xe bên này, song phương đều dừng lại xuống xe.
Người thứ nhất từ trên xe bước xuống chính là Tiêu Tử Nhiên khi hắn nhìn thấy Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ an toàn, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Các người sao lại đến đây?” Sở Thiên cùng Toàn Hiểu Vũ đi gặp họ hỏi.
Tiêu Tử Nhiên bĩu môi, dùng vẻ mặt khinh thường quen thuộc: “Không đến đây thì làm sao được? Các người cả đêm không về, đã vượt qua thời gian giao hẹn.”
Khi đang nói chuyện, những chiếc xe đằng sau cũng đều ngừng lại, có người lục tục từ trên xe bước xuống.
Sở Thiên nhìn lướt qua đám người đó, trừ bỏ trong đội nhiều thêm hai nữ nhân, toàn bộ thành viên khác đều tề tựu đông đủ.
Đặt biệt là Bạch Minh Hi, Sở Thiên và tên bác sĩ còn chưa nói xong, thì có một người bay tới ôm chầm lấy Sở Thiên, oa oa hô: “Thiên Thiên, cậu làm tôi sợ muốn chết! Chúng ta đều cho rằng hai người đã xảy ra chuyện, gấp chết tôi. Nếu cậu có chuyện gì không may, tôi biết sống làm sao nha......”
Sở Thiên nghe vậy hận không thể một cước đá bay hắn, nhịn rồi lại nhịn, mới miễn cưỡng phủi rớt Bạch Minh Hi đang bám trên người, sau đó tặng hắn hai chữ: “Cút đi!”
Bạch Minh Hi ô ô nức nở nghe lời đi qua một bên, lời nói tuy có phần xằng bậy, nhưng sự lo lắng không phải giả tạo.
Lí Nam cũng chạy qua gắt gao túm lấy tay Toàn Hiểu Vũ, tuy rằng không nói gì, nhưng loại quan tâm và lo lắng này không thể biểu đạt hết qua lời nói được.
Toàn Hiểu Vũ theo thói quen vỗ vỗ đầu nó, cười an ủi nói: “Không sao hết.”
Bên kia, lão đại của Tả Lực và nhóm đội hữu cũng đã đến, vẫn để lại hai người lưu thủ, toàn bộ thành viên còn lại tập trung đông đủ.
Tả Lực nói tóm tắt tình huống trinh sát của bọn họ với thủ lĩnh một lần sau lại quay đầu thúc giục mọi người đi mau, nơi này không phải nơi để nói chuyện.
Vì thế mọi người lại nhớ tới phải lên xe, chiếc xe đi đầu bắt đầu quay đầu xe lại.
Bạch Minh Hi và Lí Nam leo lên trên xe của Toàn Hiểu Vũ lại phát hiện trên xe còn có một người.
Người này bọn họ biết, là dị năng giả hệ trị liệu nổi tiếng của đám người Lôi Sư. Bạch Minh Hi và Lí Nam nhìn nhau một cái, trong mắt của song phương đều tràn ngập nghi hoặc.
Bất quá nơi này quả thật không phải nơi để nói chuyện. Cho nên song phương qua loa chào hỏi liền tự mình ngồi vào vị trí của bản thân, ngay cả Bạch Minh Hi lúc này cũng thành thành thật thật im lặng.
Chỉ có Lí Nam, đối với người có cùng dị năng giống mình có chút hiếu kỳ, nhịn không được nhìn người ta vài lần.
Hai mắt Lục Trung Hạ lúc này nhìn thẳng về phía trước, cười lạnh. Đội trưởng vĩ đại của họ a, quả thực là chúa cứu thế hạ phàm, còn có những đồng đội đã từng thề sắt son! Hôm nay một người cũng không thèm xuất hiện!
Thật buồn cười, lúc trước bản thân đến tột cùng là vì cái gì? Lại tin tưởng nhóm người bọn họ? Thậm chí hắn từng cho rằng Gia Luân Hủ là một người cường đại lại có thiên tâm và khát vọng, còn đối với hắn sản sinh ra một chút tình cảm, thế nhưng lại đưa tới một Ôn Đồng ngấm ngầm mưu hại.
Thật đúng là mắt bị mù! Trư du mộng liễu tâm!*( Tức là nói về một người đối sự sinh tử ốm đau của thân nhân bằng hữu không hề cảm thấy thương xót, không cảm thấy đau như cắt, không có tình cảm.)
Đồng đội người ta, dưới tình huống đội viên mất tích, đều toàn thể xuất động. Còn đội ngũ của mình thì thế nào? Ngay cả một cái bóng cũng không có! Thậm chí ngay cả tùy tiện phái một chiếc xe tới, tùy tiện phái vài người tới, bọn họ cũng không muốn làm.
Sở Thiên từ kính chiếu hậu quét nhìn Lục Trung Hạ, cơ bản nhìn ra được suy nghĩ hiện tại của hắn, lại cùng Toàn Hiểu Vũ nhìn nhau một cái, Toàn Hiểu Vũ cũng hiểu rõ.
Xem ra Lôi Sư không hề phái người ra đây xem xét tình hình, tuy rằng mọi người không nói, nhưng trên cơ bản trong lòng đều tự hiểu. Về phần có ý kiến gì không chỉ có thể nói nhân giả kiến nhân*. (Nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí: Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau.)
Dọc đường bình yên, toàn bộ đoàn xe, đều bình yên về tới thánh đường. Người mở cửa vẫn là vị cha xứ kia, hắn trông thấy tất cả mọi người đều bình yên vô sự trở về, có vẻ rất vui vẻ không ngừng vẽ chữ thập trước ngực cảm tạ chúa.
Về tới chỗ của mình, Sở Thiên lập tức đề nghị với Tiêu Tử Nhiên, thu thập vật tư, tức khắc rời khỏi thành càng nhanh càng tốt.
Đây là chuyện ngày hôm qua hắn và Tả Lực đã thương lượng, một hồi nữa thì tự đi đề nghị với lão đại nhà mình. Lộ trình ra khỏi thành đã bàn bạc xong, trong tay Tả Lực bọn họ có bản đồ, bên trên những con đường nhỏ có thể ra khỏi thành vẽ vài dấu hiệu, đó là đường lui mà bọn họ đã chuẩn bị tốt.
Bên kia mấy người đó bàn đại sự. Bên này Toàn Hiểu Vũ lại phát hiện một chuyện khiến cậu hết sự kinh ngạc.
Ở trong góc cậu phát hiện Tạ Minh Hiên bị trói gô, thậm chí ngay cả miệng cũng bị nhét vải.
Thuộc hạ của Tiêu Tử Nhiên căn bản đối với loại tình huống này làm như không thấy. Mà nhóm tín đồ trong thánh đường, tuy rằng ánh mắt nhìn Tạ Minh Hiên tràn ngập đồng tình, nhưng không ai tiến lên trợ giúp hắn.
Thậm chí cả cha xứ cũng lắc đầu thở dài cởi trói cho hắn.
Toàn Hiểu Vũ mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn Bạch Minh Hi.
Bạch Minh Hi nhún vai mở miệng giải thích: “Vị đại luật sư này quả thật ——” trên mặt hắn có vẻ như một lời khó nói hết: “Đêm qua cậu không trở về, hắn sốt ruột đến không chịu được, thế nhưng, kỳ thật, chúng tôi bên này, ai mà không sốt ruột chứ? Hắn gấp, Tiểu Nam con gấp hơn hắn nữa kìa.”
“Kết quả, chúng tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách gì, hắn liền nhất định phải đi ra ngoài tìm cậu. Cậu nói hắn là một người bình thường, không biết từ đâu mò ra một thiết côn nói phải đi ra khỏi thánh đường tìm cậu......” Bạch Minh Hi bời vì từ nhỏ đã bị chỉ số IQ của Sở Thiên áp chế, cho nên thường cam chịu chuyện ‘IQ’ của bản thân thấp, kết quả nhìn thấy Tạ Minh Hiên, hắn mới sâu sắc phát hiện, trên thế giới này còn có người ngu hơn hắn a!
“Tên bác sĩ bảo chờ một chút, trời sáng chúng ta liền đi tìm hai cậu. Ban đêm quái vật ở bên ngoài hoành hành, ngay cả dị năng giả cũng có thể có đi mà không có về.”
“Đáng tiếc a, vị này căn bản nghe không lọt.” Bạch Minh Hi thở dài: “Hắn bảo cứu người phải cứu đúng lúc, hơn nữa còn kiên trì phải một mình đi, nói không muốn liên lụy những người khác...... Náo loạn không ngừng. Ai cũng khuyên hắn không được, ngay cả cha xứ cũng vậy. Cho nên, tên bác sĩ trực tiếp trói hắn lại. Nhưng hắn không phục, kêu la cả một đêm.”
Bạch Minh Hi vẻ mặt đau khổ có thể thấy đêm qua đã bị thanh âm đó tàn phá đến mức độ nào.
“Anh Tiểu Bạch đừng nói vậy, luật sư Tạ chỉ là có lòng tốt mà thôi.” Lí Nam kéo kéo tay áo Bạch Minh Hi không cho hắn nói nữa, dù sao cũng đang nói trước mặt Tạ Minh Hiên mà.
Toàn Hiểu Vũ không biết nên hình dung tâm tình lúc này như thế nào. Tạ Minh Hiên quả thật chính là người như vậy, trong lòng cậu hiểu rõ. Thế nhưng, tốt bụng như vậy lại khiến cậu cảm thấy áp lực rất lớn. Cậu nhanh chóng chạy tới, giúp Tạ Minh Hiên cởi trói từ nhánh cây và mảnh vải.
“Thật tốt quá, Toàn tiểu tiên sinh, cậu không có việc gì. Cậu không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, cảm tạ chúa!” Tạ Minh Hiên cơ hồ vì mừng quá mà khóc, quả nhiên, cho dù thế nào đi nữa, ưu tiên quan tâm hàng đầu của hắn vẫn là an nguy của Toàn Hiểu Vũ.
Bạch Minh Hi nói hắn toàn bộ đều nghe được hết, nhưng mà, không chút để trong lòng.
Ánh mắt Toàn Hiểu Vũ nhìn hắn rất phức tạp, cậu suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng ngồi xếp bằng trên mặt đứng, sau đó nói với Tạ Minh Hiên: “Luật sư Tạ chúng ta nói chuyện chút đi.”
Nói chuyện, cho tới bây giờ Toàn Hiểu Vũ cũng không giỏi về vấn đều này. Đây là lần đầu tiên cậu muốn cùng một người nói chuyện. Cho dù là kiếp trước, cậu đối với hành vi của Tạ Minh Hiên có ý kiến, cũng chỉ là dùng chút ngôn ngữ nghèo nàn đơn thuần đi ngăn cản.
Nhưng mà, còn chưa kịp nói. Tạ Minh Hiên đã chết.
Đời này, nếu Tạ Minh Hiên không thay đổi, Toàn Hiểu Vũ dám khẳng định, hắn vẫn sẽ chết.
Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Toàn Hiểu Vũ, Tạ Minh Hiên cảm thấy một chút khẩn trương, hắn biết Toàn tiểu tiên sinh không dễ sống chung, lại không biết cậu ấy cố ý tìm hắn nói cái gì.
“Anh rất lương thiện, tôi biết, tôi cũng thừa nhận.” Toàn Hiểu Vũ châm chước câu văn: “Anh tin tưởng nhân tính là tốt đẹp, giúp đỡ người khác, theo đuổi đại thiện, này cũng không có gì sai. Thậm chí, những điều này cho thấy phẩm chất của anh rất vĩ đại.”
Toàn tiểu tiên sinh, đây là khẳng định hắn sao? Tạ Minh Hiên có chút mờ mịt, thế nhưng nghe ngữ khí cũng không giống là như vậy.
“Thế nhưng, anh có từng nghĩ tới, có đôi khi anh quá tốt bụng, đối với người khác vẫn phóng túng và gánh nặng?” Toàn Hiểu Vũ xin thề, cuộc trò chuyện lúc này, gần như đã dùng hết lượng từ ngữ của hai kiếp cộng lại.
Tạ Minh Hiên có chút dại ra, gánh nặng? Phóng túng? Vì sao? hắn chỉ là muốn tận hết sức giúp đỡ người khác, trước mạt thế, hắn hy vọng tri thức của hắn sẽ giúp đỡ những người cần giúp đỡ, sau mạt thế, hắn vẫn hy vọng có thể bảo vệ những người dân nhỏ yếu, thế nhưng sao lại gọi là gánh nặng và phóng túng chứ?
Hắn cũng không muốn có được hồi báo gì nha!
Tạ Minh Hiên muốn mở miệng giải thích, hắn cảm thấy tấm lòng của bị đã bị hiểu lầm, nhưng lại bị cánh tay của Toàn Hiểu Vũ ngăn lại.
“Nói anh phóng túng là vì anh một mực bảo vệ kẻ yếu, mọi chuyện đều chen tay vào, khiến bọn họ mất đi cơ hội để lớn mạnh. Nói gánh nặng, để tôi lấy ví dụ, nếu đêm qua anh đi ra ngoài, chết, mà tôi còn sống trở về, xin hỏi, anh muốn tôi đối mặt với chuyện này như thế nào? Dĩ nhiên, trước mạt thế, những chuyện anh làm đều không sao cả, nhưng mà đây là mạt thế.”
“Tôi không biết anh có thể nhìn rõ sự tàn khốc ở ngoài đấy không, có đôi khi sự bảo vệ của anh là đang bẻ gẫy đôi cánh của đối phương. Lùi lại một bước để nói, nếu ở trong một đoàn thể, anh khư khư cố chấp, vì cái mà anh gọi là lòng tốt, làm chuyện mà năng lực của anh không cho phép, ở thời điểm và nơi chốn không thích hợp làm loại chuyện mà anh cho là tốt bụng, có lẽ, anh cứu được một người nào đó, nhưng sẽ hại chết càng nhiều người! Nếu, tối hôm qua anh rời khỏi đây, mà người khác lo lắng anh sẽ gặp chuyện không may, cũng đi theo anh, gặp phải tang thi thì sao? Như vậy, đây là anh vì tư lợi của bản thân mà hại chết người chân chính quan tâm đến anh hơn nữa còn khiến người ta phải đi bảo vệ anh.”
Tạ Minh Hiên ngơ ngác nghe, nhất thời có chút không biết phải làm sao! Hắn cũng không muốn hại chết ai, tuy tằng hắn không có năng lực gì, nhưng mà hẵn vẫn luôn rất cố gắng rất nỗ lực muốn tận lực giúp đỡ người khác.
Thế nhưng, Toàn Hiểu Vũ nói rất đúng, nếu như, ngày hôm qua bởi vì lo lắng hắn mà cùng hắn rời khỏi thánh đường? Rõ ràng biết bản thân không có dị năng, rõ ràng biết ban đêm rất nguy hiểm, hắn vẫn ôm quyết tâm liều chết ra ngoài.
Chung quy hắn cho rằng, hy sinh bản thân, chính là thành ý và thiện ý lớn nhất đối với người khác, nếu hắn chết, cũng không thể cứu người, kia hắn vì cái gì chết chứ? Hiểu rõ những điều này Tạ Minh Hiên trở nên rất bối rối.
“Nói thật, luận sư Tạ, anh là một người tốt, cũng từng giúp đỡ tôi. Tôi cảm kích anh, tôi không hy vọng anh sẽ xảy ra chuyện gì, giống như anh không hy vọng tôi sẽ xảy ra chuyện gì vậy. Thế nhưng, anh như vậy, tôi thật sự không dám bảo đoàn đội của tôi thu lưu anh, tôi không dám mang theo anh, lão đại của tôi cũng sẽ không đồng ý anh gia nhập vào đoàn đội của chúng tôi. Bởi vì anh sẽ giúp đỡ người khác, mà hại chết thường chính là đồng đội của bản thân.”
Nói nhiều như vậy, Toàn Hiểu Vũ cảm thấy tâm thần mỏi mệt. Trong lời này, có nhân quả tích lũy ở hai kiếp. Tính cách Tạ Minh Hiên như vậy, đối với đoàn đội mà nói thật sự là một gánh nặng.
Nếu mà hắn có năng lực lớn mạnh, kia cũng không tồi, bởi vì năng lực cường đại có thể bù lại điểm thiếu hụt này của hắn, cho hắn lương thiện và cường đại, hắn còn có thể sống lâu một chút. Nhưng mà.....
Toàn Hiểu Vũ đứng dậy cũng không nhìn Tạ Minh Hiên, không quản Tạ Minh Hiên có phản ứng gì. Cậu lập tức đi tới chỗ Sở Thiên, sau đó đem đầu chôn sâu trong ngực Sở Thiên, trong lòng có sự mỏi mệt nói không thành lời.
Kiếp trước vẻ mặt chết thảm của Tạ Minh Hiên cùng vẻ mặt hiện tại của hắn chồng lên nhau. Tạ Minh Hiên là người duy nhất cậu muốn cứu nhưng lại cảm thấy bất lực.
Bởi vì hại chết Tạ Minh Hiên là chính hắn.
Sở Thiên ôm sát cậu, tựa như có thể cảm nhận được tâm tình của cậu nhẹ giọng an ủi: “Em nói hay lắm, em đã tận lực rồi.” Đối với người tự tìm đường chết, điều mà người khác có thể làm bao giờ cũng có hạn.
Toàn Hiểu Vũ ở trong lòng hắn gật nhẹ, không trả lời.
Bạch Minh Hi trợn to mắt nhìn hai người đang thân mật ôm ấp, Này! Chỉ mới đi ra ngoài một ngày thôi! Đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm kia không phải còn rất mất tự nhiên nắm tay sao? Tiến triển nhanh vậy?
Lí Nam cũng kinh ngạc cực kỳ, tính tình anh Hiểu Vũ nó hiểu rõ nhất. Đây là lần đầu tiên anh Hiểu Vũ tự động thân cận một người. Nó nhìn nửa ngày trời cũng chưa hồi hồn.
Tên bác sĩ một bên nhìn, bĩu môi ”tấm tắc” hai tiếng, mang theo sự trào phúng trước giờ của hắn, đi tìm lính đánh thuê.
Sở Thiên bên này đã đem tình hình giải thích cho hắn nghe, bao gồm con tang thi tinh thần hệ kia. Dị năng của Sở Thiên ở trong đoàn đội không phải bí mật gì, nghe thấy có tang thi tinh thần hệ có khả năng không chế đàn tang thi, Tiêu Tử Nhiên chỉ biết chuyện này rất phiền toái.
Bất quá, đường lui mà Sở Thiên và Tả Lực thương lượng tốt rồi. Hôm nay trở về cũng đã nói rõ với hắn, hiện tại, Tiêu Tử Nhiên chỉ cần đi qua đánh tiếng chào hỏi, xác định thời gian rời đi là được.
Cho nên, hắn ra lệnh, thu thập hành trang, sau khi chuẩn bị tùy thời xuất phát, liền ly khai.
Mà Sở Thiên lúc này còn có một nhiệm vụ khác, chính là khuyên bảo cha xứ cùng rời đi. Cho nên, hắn lôi kéo Toàn Hiểu Vũ cùng ly khai.
Mọi người đều vội vội vàng vàng, không ai để ý Tạ Minh Hiên đang ngồi dưới đất ngẩn người.
Tên bác sĩ bên kia xác định hành trình xong. Tốc độ của lính đánh thuê cũng rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền đầy đủ chờ xuất phát.
Lâm thời liên minh chính thức xác lập, bọn họ quyết định buổi sáng trước 11:00 sẽ rời đi. Về phần đám người Lôi Sư và người thường trong thánh đường không nằm trong vấn đề của bọn họ.
Hiện tại, chỉ còn Sở Thiên đi thuyết phục cha xứ. Nếu cha xứ nguyện ý rời khỏi, bọn họ sẽ cung cấp sự bảo vệ đối với cha xứ và nhóm tín đồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...