Sắc mặt Toàn Hiểu Vũ cực kỳ khó coi, cậu một mực cố nén xúc động muốn đánh người. “Anh là?” Sở Thiên cố ý ôm sát Toàn Hiểu Vũ, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi, hơn nữa hơi bước về phía trước một bước, dùng thân thể của mình ngăn ra khoảng cách giữa Toàn Hiểu Vũ và Gia Luân Hủ. Động tác này của hắn không phải bảo hộ, mà là khiêu khích.
Quả nhiên, bất luận giống đực nào đối với khiêu khích đều rất nhạy cảm, Gia Luân Hủ chỉ cảm thấy da đầu tê rần, tự động tiến vào trạng thái đề phòng. Hắn đối với cách làm của Sở Thiên rất bất mãn, hai tháng gần đây, hắn đã quen với việc ra lệnh, thân là dị năng giả lại khiến hắn cảm thấy bản thân cần phải áp đảo người thường, gặp phải loại khiêu khích như vậy, vừa tức giận lại vừa hưng phấn. Đối thủ quá yếu sẽ làm cho người ta cảm thấy mất hết hứng thú, không phải sao?
“Tôi là bạn trai Hiểu Vũ, anh là ai?” Gia Luân Hủ khoanh hai tay, mày nhíu lại, khí thế bức người nói. Sở Thiên lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn Toàn Hiểu Vũ, nháy mắt ra hiệu, ý tứ kia là: ánh mắt của cậu thật sự không được tốt lắm a!
Toàn Hiểu Vũ tràn ngập phẫn nộ, nhất thời được Sở Thiên làm tan biến một nửa. Cậu biết, người này cố tình chọc cho cậu vui, tâm trạng không khỏi cảm kích, cảm xúc cũng ổn định rất nhiều. Bản thân tuyệt đối không thể mất bình tĩnh, ai mất bình tĩnh trước người đó thua trước! “Thực xin lỗi vị tiên sinh này.” Toàn Hiểu Vũ lạnh lùng nói: “Là, bạn trai ‘trước’, cảm ơn.”
Sau đó cậu ngoảnh đầu lại dùng giọng nói đầy áy náy nói với Sở Thiên: “Thật có lỗi, trước kia mắt bị mù, não cũng bị chó ăn. Gần đây mới tìm được não trở về, các anh không để ý chứ?” Sở Thiên nhanh chóng lắc đầu, làm như có thật đáp: “Không sao, không sao, đời người ai có thể đảm bảo không bị chó cắn chứ?” Nói xong thì uốn éo thân người cách Gia Luân Hủ xa một chút vẻ mặt thì giả cười đáp: “Thật ngại quá, anh đang cản đường.” Nói xong thì mang theo Toàn Hiểu Vũ xoay người rời đi, trở lại đội ngũ của mình. Bỏ lại Gia Luân Hủ vẻ mặt giận dữ và Tạ Minh Hiên mộng bức*. (Mộng bức: choáng váng, chết lặng, bị sốc bởi hiện tượng hay những gì đã xảy ra.)
Vừa trở về với đội ngũ của mình, Lí Nam liền đi tới, nó lo lắng hỏi: “Anh Hiểu Vũ người kia là ai? Anh quen biết sao? Hắn thoạt nhìn không quá thân thiện.” Toàn Hiểu Vũ cười khổ một chút, ngay cả Lí Nam cũng nhìn ra cậu và Gia Luân Hủ không quá thích hợp sao? Lí Nam là đứa nhỏ, có một số việc, thật sự là không có cách nào để nói với nó, cho nên, Toàn Hiểu Vũ chỉ cười khổ lắc lắc đầu.
Sở Thiên lại kéo cậu qua một bên, chung quanh không có người nào hắn mới nói: “Cậu muốn tìm người nghe chuyện xưa của cậu không?” Nói xong, hắn lại đưa tay chỉ chỉ bản thân. Toàn Hiểu Vũ bị hắn chọc cười, đúng vậy, là nên tìm một người nói hết ra. Rất nhiều chuyện, cậu cũng vẫn giấu ở trong lòng, lúc trước khi cha mẹ còn sống, cậu còn có đối tượng để dốc bầu tâm sự. Sau khi cha mẹ qua đời, cậu càng thêm quái gở, ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Nghĩ đến hai tháng ở chung với nhau từng chút từng chút, có lẽ, Sở Thiên chính là một đối tượng tốt để nói hết mọi tâm sự đi! Toàn Hiểu Vũ dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, trong đầu thì tổ chức lại lời nói. Sở Thiên cũng học theo bộ dáng của cậu, ngồi xuống bên người cậu, hai người dính sát vào nhau.
“Tôi từ nhỏ không thích nói chuyện, không có bạn bè. Thế nhưng, tôi có cha mẹ yêu thương tôi, một gia đình ấm áp. Tôi thực ra vẫn rất tự ti, cảm thấy bản thân và những người khác không giống nhau, cũng không thông minh, tôi cảm thấy bản thân vẫn luôn tạo ra thêm nhiều phiền phức cho cha mẹ. Nhưng mà cha mẹ tôi chưa bao giờ cảm thấy tôi phiền toái, bọn họ vẫn cổ vũ tôi. Chính là.....” Nói đến đây, Toàn Hiểu Vũ tạm dừng thật lâu.
“Chính là bọn họ lại đột nhiên rời đi. Tai nạn máy bay, rất đột ngột, đột ngột đến một chút cảm giác chân thật cũng không có, trong khoảng thời gian rất dài, tôi vẫn không thể chấp nhận được.”
“Người kia tên Gia Luân Hủ, rất lâu trước đó gặp được hắn, tôi vẫn cho là sự kinh hỉ mà ông trời đã ban cho tôi.” “Lần đầu tiên gặp mặt, là trong lễ tang của cha mẹ tôi. Cái thời điểm đó, tôi kiên quyết không chấp nhận sự thật là cha mẹ đã qua đời. Tôi không muốn bi thương lại càng không muốn khóc, bởi vì cảm thấy, nếu tôi khóc, bọn họ sẽ không trở về.”
“Trong nhà những người gọi là người thân, vây quanh tôi, chỉ trích tôi máu lạnh, mắng tôi bạch nhãn lang, không xứng kế thừa tài sản của cha mẹ.” Toàn Hiểu Vũ cười một cái: “Kỳ thật, bọn họ rất nhiều người, tôi căn bản không nhận ra ai với ai, tôi ở nhà, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua bọn họ, không biết vì cái gì cha mẹ vừa qua đời, bọn họ lại đột nhiên xông ra.”
“Sau đó, tôi nghe rất nhiều chuyện về tranh chấp tài sản. Thật ra, tôi một chút cũng không quan tâm, thật sự. Tôi không cần tiền, không cần cửa tiệm, không cần nhà, tôi chỉ cần cha mẹ có thể trở về, tôi cái gì cũng không cần. Nếu, cha mẹ cũng không còn, mấy thứ đó, đối với tôi cũng không có giá trị gì hết.”
“Bọn họ rất ồn, thật sự rất ồn, ồn đến đầu của tôi như muốn nổ tung. Trong lòng tôi nghĩ, bọn họ vì cái gì không thể im miệng lại, vì cái gì không thể im lặng một chút chứ? Cho nên tôi hỏi bác Lí, nga—–” Toàn Hiểu Vũ giải thích một chút: “Bác Lí chính là cha của Tiểu Nam, lão bằng hữu tốt nhất của cha tôi khi còn sống.”
“Tôi hỏi bác Lí, làm sao mới có thể đem bọn họ đuổi đi. Bác Lí nói bọn họ muốn đoạt tài sản mà cha mẹ tôi để lại, chúng ta và bọn họ lên tòa án. Tôi cảm thấy rất phiền liền nói với luật sư, tôi chỉ muốn căn nhà mà cha mẹ và tôi đang ở, những cái khác đều không cần.” Nói xong, cậu lại tự giễu, hỏi Sở Thiên: “Tôi có phải rất ngu không?”
Sở Thiên lắc đầu: “Đám người tầm thường vĩnh viễn sẽ không hiểu, một đoạn tình cảm trân quý, còn quan trọng hơn những thứ tài sản đó. Bọn họ muốn tranh đoạt, cậu thì bố thí, không có gì ghê gớm.” Hắn đưa tay xoa xoa đầu Toàn Hiểu Vũ. Toàn Hiểu Vũ sửng sốt một chút, cười, tiếp tục nói: “Tôi lúc ấy thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ hy vọng những người đó biến khỏi cuộc sống của tôi, tôi muốn ở nhà, im lặng chờ cha mẹ trở về. Thật ra, tôi tuy rằng không thừa nhận, nhưng mà trong tiềm thức, tôi biết, cha mẹ sẽ không bao giờ trở về. Cho nên tôi rất khó chịu.”
“Tôi rời khỏi nhà tang lễ, tìm khắp ngõ ngách, tựa như hiện tại, lẳng lặng ngồi. Sau đó, liền gặp Gia Luân Hủ.”
“Lần đầu tiên trông thấy hắn, hắn cho tôi một cái khăn tay, xoay người, ngược ánh sáng, nói với tôi, cậu khóc. Cái thời điểm đó trông thấy hắn, cảm thấy người này như tràn ngập sự ấm áp của ánh mặt trời, trên người hắn có thứ mà tôi cả đời này cũng khó mà có được. Một lần kia, ấn tượng khắc sâu.”
“Sau đó, tôi chỉ cần ra ngoài thì sẽ gặp hắn. Tôi bình thường tự mình xoay sở sinh hoạt không tốt hắn sẽ tới giúp đỡ. Lâu ngày cứ vậy mà ở chung với nhau.” Toàn Hiểu Vũ lắc đầu, giọng đầy mỉa mai nói: “Hiện tại nghĩ đến, cái thời điểm đó, não đúng là bị chó ăn mà.” Cậu nhìn Sở Thiên một cái rồi nói tiếp: “Loại tiếp cận rõ ràng như vậy, cái thời điểm đó lại không chút nào phát hiện ra. Chậm rãi yêu hắn, sau đó thì càng ngu.”
“Bi thương che khuất tâm trí của cậu, yêu đương che đi hai mắt của cậu.” Sở Thiên cười nói. “Cảm ơn anh thay tôi tìm được một cái cớ hoàn mỹ cho sự ngu dại của bản thân tôi.” Toàn Hiểu Vũ đỡ trán, nói, cảm thấy thoải mái hơn. “Không cần cảm ơn.” Sở Thiên nhíu mày nói: “Cậu có thể tiếp tục.” Hắn duỗi tay ra, làm một cái động tác mời. Tâm tình lúc này của Toàn Hiểu Vũ thoải mái hơn nói tiếp: “Sau này, cũng không có gì cả, nội dung cẩu huyết. Trước mạt thế, tôi phát hiện, hắn tiếp cận tôi vì để lừa tiền lừa nhà. Chỉ là không biết hắn làm sao lại biết được tình huống của tôi, có lẽ là đám thân thích có dã tâm kia, ai biết được. Tiếp sau đó, tôi còn chưa kịp khổ sở, mạt thế đã tới. Sau đó vội vàng giết tang thi sinh tồn, từ sớm đã đem người này vứt sau đầu, không nghĩ tới, hôm nay lại gặp lại.”
“Kỳ thật, tôi hồi tưởng lại rất nhiều chi tiết tràn đầy lỗ hổng. Ví dụ như, hắn chưa bao giờ đề cập đến gia đình hắn, cũng không nói qua quá khứ của hắn. Trong một tuần sẽ luôn có hai ba buổi tối hắn không về nhà, nói là tăng ca. Nhưng mà, tôi thậm chí ngay cả hắn đi làm ở nơi nào cũng không biết. Anh nói xem, lúc trước tôi sao có thể ngu đến như vậy chứ?”
Thực ra, đối với Toàn Hiểu Vũ mà nói, những chuyện đó đã là quá khứ, trong kiếp trước, cậu thường xuyên hồi tưởng lại một vài chi tiết, chậm rãi phát hiện lỗ hổng trong đó, hôm nay đột nhiên nói ra, cư nhiên cảm thấy rõ ràng ở trước mắt. Quả nhiên là chôn trong lòng lâu lắm rồi, tất cả đau lòng khổ sở, cho tới bây giờ cũng chưa kịp phát tiết. Cho đến ngày hôm nay, tuy rằng cậu khổ sở, nhưng có thể bình tĩnh nói ra.
Cứ như một khối u ác tính phát triển trong lòng cậu, người bình thường không dám đụng vào nó, dù sao đụng vào sẽ cảm thấy rất đau. Nhưng mà khi bạn thực sự hạ quyết tâm muốn loại bỏ nó, lại phát hiện đem nó vứt đi là thoải mái như thế nào.
“Bởi vì ——-” Sở Thiên hơi hơi nghiêng người một cái, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Toàn Hiểu Vũ: “Bởi vì cậu là một người đơn thuần, cho nên khi cậu tin một người sẽ biến thành một thằng khờ.”
“Nhưng mà —– tôi vẫn rất thích loại người khờ như cậu.” Mặt của Sở Thiên đột nhiên phóng đại trước mắt Toàn Hiểu Vũ: “Thật sự. Nếu cậu không bài xích đàn ông, cậu có muốn làm thằng khờ của tôi không?” Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên trầm thấp mà từ tính, thoáng cái đầy ma lực. Một Sở Thiên như thế Toàn Hiểu Vũ trước giờ chưa từng thấy qua, bất thình lình tỏ tình khiến Toàn Hiểu Vũ bị dọa sợ, cậu có vẻ rất bối rối, luống cuống tay chân muốn đứng lên, lại bị Sở Thiên một phen đè lại.
Sở Thiên này có vẻ hơi bá đạo, hoàn toàn không giống như bộ dáng ôn hòa như nước của ngày thường: “Tôi không ép cậu đồng ý, nhưng mà cậu nhất định phải nhớ cho kỹ, sau đó còn phải nghiêm túc suy nghĩ.” Ánh mắt hắn có hơi hung hăng. Toàn Hiểu Vũ có chút lờ mờ, cậu chưa từng gặp qua Sở Thiên như vậy, nhưng mà cậu thấy, trong mắt Sở Thiên là sự nghiêm túc. Cậu vùng vẫy vài cái, Sở Thiên lại đè chặt cậu lại, hình như sợ cậu chạy trốn vậy. Trong lòng Sở Thiên biết tính cách của Toàn Hiểu Vũ tìm được thời cơ thích hợp sẽ lập tức đả xà tùy côn, nếu không tên đầu gỗ này cả đời cũng khó có thể mà thông suốt được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...