Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh



Khu biệt thự, trong một tòa biệt thự khác.

Một chiếc xe jeep tiến vào trong sân, từ trên xe có hai nam nhân nhảy xuống, trong đó có một người thân cao 1m9. Bọn họ đi vào biệt thự, trong phòng khách biệt thự, có năm sáu nam nhân hoặc ngồi hoặc đứng, trong đó một nam nhân nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, tay cầm một khẩu Beretta 92F*, đang dùng vải bông nhẹ nhàng chà lau.

“Chính ca, hai tòa nhà bên cạnh đều được thanh lý sạch sẽ, một hồi có thể cho các anh em qua đó dọn dẹp các thứ. Cửa chính chỗ đó để A Nhiên A Hạ đi thủ.” Nam nhân kia nói với người đang ngồi trên ghế sô pha. “A Đào, trong khu biệt thự còn bao nhiêu người”. Người được gọi là anh Chính hỏi. “Ở đây có hơn một trăm tòa nhà, ngài nói không nên đả thảo kinh xà, chúng tôi không có đi từng nhà nhìn thử. Xa xa nhìn thì còn có dấu vết của người còn sống khoảng chừng hai mươi hộ. Có một bộ phận nhà thoạt nhìn giống như trường kỳ không ai ở.” Trả lời câu hỏi vẫn là nam nhân cao 1m9 kia.  “Lão Ô, mấy thứ bên chỗ anh chuẩn bị đến đâu rồi” Anh Chính lại hỏi. Một trung niên nam tử đang cúi đầu chơi di động trên sô pha khác ngẩng đầu lên trả lời: “Toàn bộ đều theo như sự phân phó của ngài, thứ trong kho hàng toàn bộ đem sang đây. Súng ống các anh em đều có một khẩu, đao thì nhiều hơn, các anh em tùy ý lấy. Thế nhưng đạn thì không nhiều lắm.”

“Đừng lo, cái loại quái vật bên ngoài không khó đối phó, dùng đao là được. Đối phó người thường......” Chính ca cười lạnh hai tiếng: “Lấy súng dọa một cái liền ngoan ngoãn nghe lời.” “Chính ca nói đúng.” cái người được gọi là A Đào kia tiếp lời nói: “Vừa rời đi thu thập vật tư ở biệt thự bên cạnh súng còn chưa lấy ra người nọ liền bị dọa tới mức quỳ xuống. Một đao liền trực tiếp giải quyết xong.”

“A! Có nữ nhân không?” Trên bàn ăn phòng khách có một thanh niên vẫn luôn hý hoáy ăn đột nhiên ngẩng đầu hỏi. “Có a!” A Đào không nhanh không chậm nói. “Đệt! Vậy sao anh còn giết? Mau mang về a! Các anh em đã nghẹn hết mấy ngày rồi!” Thanh niên nóng nảy. “Sao cậu không nói sớm hả, tôi cho người mang về. Tôi nào biết cậu ngay cả một bà lão sáu mươi tuổi cũng chịu chứ!” A Đào cười ha hả nói. “Đệt!” Thanh niên thấp giọng mắng, giơ ngón giữa với A Đào. Những người khác cũng phát ra âm thanh cười nhạo.


“Được rồi.” Chính ca mở miệng: “Nữ nhân khi nào cũng có, gấp cái gì? Đợi thêm hai ngày, chúng ta liền động thủ. A Đào, cậu ngày mai cùng Lão Ô đi gõ cửa từng nhà, nhìn xem có khối xương cứng nào khó gặm không.”

“Vâng, Chính ca.” A Đào đáp lời, những người khác cũng ngưng nói đùa. Có thể thấy, giữa đám người này, Chính ca có uy tín tương đối cao. “Diễn tốt một chút, đừng hở cái là hung thần ác sát, sợ người khác không biết cậu là kẻ xấu sao.” A Đào nghe xong, cười hì hì đáp: “Đã biết Chính ca, cam đoan diễn tốt vai người gặp nạn xin giúp đỡ.” Những người khác nghe vậy cũng đều cười “hắc hắc”. Lúc này, một nữ nhân từ phòng bếp đi ra, nùng trang diễm mạt*, quần áo hở hang. Trong tay nàng nâng một cái khay, trong mắt mọi người là tham lam và bỉ ổi nhìn Chính ca.

Chính ca tười tà tà ôm lấy thắt lưng của nàng, nàng ưm một tiếng thuận thế gục trong lòng của Chính ca. Cơm chiên trong khay run lên vài cái thiếu chút nữa là đổ ra ngoài. Nữ nhân hờn dỗi nói: “Chính ca, lại đáng ghét nữa rồi! Người ta đưa cơm cho ngươi mà.” “Được, cơm và em, ta đều ăn.” Chính ca cười, ở trước mặt mọi người làm trò cởi bỏ cái áo của nữ nhân. Nữ nhân thở gấp ngã vào trong lòng Chính ca. Mặt khác nam nhân phát ra đủ loại tiếng cười thích thú không rõ ràng.

Chỉ có thanh niên bắt đầu có chút táo bạo, gãi gãi tóc hỏi người bên cạnh: “Cái lão đầu trọc đâu rồi?” Người bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu không phải chứ? Thượng hỏa thượng đến độ lão đầu trọc kia cũng thích?” “Cút!” Thanh niên thiếu chút nữa cầm cái ly trong tay quẳng lên mặt người nọ: “Lão tử đi đánh lão đầu trọc kia một trận để phát tiết!”

“Đi đi.” Người nọ trêu chọc: “Lão đầu trọc đang quỳ trong WC. Đừng đánh chết người ta, Chính ca nói giữ hắn lại hữu dụng.” “Biết rồi.” Thanh niên buồn bực cào cào tóc lại lắc lắc tay, đi về phía toilet. Không lâu sau, trong toilet truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Nữ nhân nghe thấy tiếng kêu, ở trong lòng Chính ca run rẩy một chút, lại lập tức cười duyên đón ý.


Biệt thự Lý gia.

Toàn Hiểu Vũ trầm mặc liên tục đem thức ăn trong đĩa toàn bộ ăn hết. Trong lúc này, cậu chủ yếu tự hỏi chính là chuyện không gian có nên nói cho Lí Nam nghe hay không. Nếu không nói, những vật tư biến mất nên giải thích như thế nào? Cậu đáp ứng Lí Thuận Vĩ sẽ luôn chiếu cố Lí Nam, trừ phi mình chết, còn không thì hai người phải luôn sống nương tựa lẫn nhau, giữ bí mật với Lí Nam, không chỉ cuộc sống gặp khó khăn, còn có thể khiến cho tín nhiệm giữa hai người rạn nứt.

Lí Nam cũng coi như là đứa nhỏ mà cậu trông từ nhỏ đến lớn, cậu biết bản tính của cha con Lý gia. Lí Nam vẫn luôn là đứa nhỏ chính trực thiện lương, tuy rằng đã trải qua biến cố thảm thiết cùng khảo nghiệm nhân tính, khiến cho đứa nhỏ kia trở nên mẫn cảm và đề phòng, nhưng từ biểu hiện của Lí Nam cho thấy nó không hề bởi vì những chuyện đó mà đánh mất lương tri, trái lại càng thêm thành thục và kiên cường. Nó cần biết và có tư cách để biết bí mật này.

Toàn Hiểu Vũ đã từng tin lầm Gia Luân Hủ, giao phó tất cả cho hắn, nhưng dù vậy cậu vẫn cho rằng, muốn người khác tin tưởng mình trước hết phải tin tưởng người khác. Mình một lần mắt bị mù, nhưng suy cho cùng cũng không thể lần nào mắt cũng bị mù. Nếu thật như vậy, vậy chết là đáng, trách ai được? “Tiểu Nam, em theo anh đến đây, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.” Toàn Hiểu Vũ có phần hơi nghiêm túc nói. Lí Nam bị sự nghiêm túc của cậu khiến cho có chút căng thẳng, nó gật đầu, đi theo Toàn Hiểu Vũ vào phòng khách sau đó ngồi lên ghế sô pha.

Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Toàn Hiểu Vũ nhìn thẳng vào mắt Lí Nam nói: “Anh có một chuyện muốn nói, chỉ nói một lần. Nhưng chuyện này liên quan đến sinh mệnh và an nguy của anh, có lẽ cũng liên quan đến em.” Lí Nam bị cậu nói đến càng thêm khẩn trương, hai mắt nhìn Toàn Hiểu Vũ chớp cũng không dám chớp một cái. Nó nuốt nuốt nước bọt, dùng sức gật đầu. “Bất luận cái cô gái gọi là Ngữ Ngưng kia và em đều có được năng lực đặc thù, chúng ta tạm thời gọi là dị năng.” Cậu dừng một chút mãi đến khi Lí Nam gật đầu mới tiếp tục nói: “Mà anh hình như cũng có được năng lực đặc thù đó.”


Lí Nam gật đầu nói: “Sức lực của anh Hiểu Vũ biến lớn, tốc độ cũng nhanh, còn có......” Nó dừng lại một chút sau đó tỉ mỉ đánh giá Toàn Hiểu Vũ một phen: “Trẻ hơn trước và càng...... Đẹp hơn.” Câu cuối cùng kia khiến Toàn Hiểu Vũ sặc một tý, cậu có hơi xấu hổ, khoát tay nói: “Khụ khụ, cái kia không quan trọng, quan trọng là, anh ngoại trừ mấy cái đó ra còn đạt được một năng lực khác.” Lí Nam trợn mắt nhìn cậu. “Anh cũng không biết em có thể hiểu ‘không gian’ là gì không. Thế nhưng anh lại hết lần này đến lần khác cảm nhận được sự tồn tại của không gian, không gian có thể dựa vào ý niệm của anh để gửi bất kỳ thứ gì vào.Người khác nhìn không thấy cũng không cảm nhận được.” Toàn Hiểu Vũ tận lực đem không gian giải thích bằng những từ thông dụng dễ hiểu, hơn nữa cậu miêu tả chính là trạng thái không gian của không gian dị năng giả bình thường.

Không phải cậu không tin Lí Nam, mà không gian của cậu rất kỳ lạ, vạn nhất sau này Lí Nam lỡ miệng nói ra, không chỉ có cậu gặp nguy hiểm, mà Lí Nam lấy tư cách là người hiểu rõ chuyện này cũng sẽ có nguy hiểm. Nếu chỉ là không gian dị năng giả bình thường, mặc dù bị tranh giành cũng sẽ không bị coi là ngoại tộc bị người khác mơ ước.

Lí Nam nghe vậy, từ khẩn trương chuyển sang hưng phấn: “Em biết rồi, không gian, giống như túi trữ vật trong trò chơi hoặc là túi tiền của Đa Lạp A Mộng (Doreamon), đúng không anh Hiểu Vũ?” Ánh mắt của nó sáng long lanh giống như phát hiện ra một đại lục mới. Toàn Hiểu Vũ trong lòng thầm cười, thật tốt, óc tưởng tượng của trẻ con đúng là rất tốt, cái này giúp cậu không cần phải vắt óc suy nghĩ lời giải thích. “Không khác biệt lắm chính là ý nghĩa như vậy đó. Cho nên......”

“Cho nên, mấy thứ vật tư trong nhà đều có thể bỏ vào không gian của anh đúng không. Nếu như có người tới cướp, chúng ta cũng không cần phải sợ, đúng không?” Toàn Hiểu Vũ nhất thời cảm thấy kính nể sức tưởng tượng của trẻ con, xem ra, cậu không cần tiếp tục giải thích nhiều làm cái gì. Nhìn bộ dáng của Lí Nam, nó một chút cũng không quan tâm năng lực của Toàn Hiểu Vũ là như thế nào, thật giống như đó là điều hiển nhiên vậy. Toàn Hiểu Vũ không biết Lí Nam não bổ ra cái gì, dù sao, không cần cậu giải thích là chuyện tốt nhất rồi.

“Anh Hiểu Vũ, chúng ta khi nào thì bắt đầu?” “Bắt đầu?” Toàn Hiểu Vũ mờ mịt một chút. “Thu đồ vào không gian a! Đem tất cả hữu dụng thu vào a!” Con mắt Lí Nam sáng như ngôi sao trên bầu trời vậy. Toàn Hiểu Vũ không khỏi cười khổ, cậu vốn không phải là người có tính hấp tấp, hơn nữa cậu còn muốn nhìn thử tầng hầm, kết quả Lí Nam lại nóng lòng muốn xem thử như thể một giây cũng không muốn đợi. Đối mặt với tính trẻ con hiếm thấy của Lí Nam, Toàn Hiểu Vũ lựa chọn dung túng và thỏa mãn, tùy ý Lí Nam kéo tay cậu đi vào phòng trữ vật, đem vật trữ bên trong thu vào không gian.

Nhìn thấy vật tư đột nhiên biến mất Lí Nam vô cùng kinh ngạc, sau đó lại xin Toàn Hiểu Vũ đem mấy thứ biến mất đó lấy ra lần nữa, nhìn mấy thứ biến mất lại bất thình lình xuất hiện, Lí Nam liên tục cảm thán. Cảm thán qua đi, lại kéo Toàn Hiểu Vũ đi lên lầu ba, nói là muốn từ phòng trưng bày bắt đầu đem tất cả mọi thứ thu vào không gian. Toàn Hiểu Vũ dở khóc dở cười mà cùng nó chạy qua chạy lại, giờ khắc này cậu vô cùng tin tưởng Lí Nam và Lí Thuận Vĩ là cha con, lão cha thì ám ảnh cưỡng chế với phòng ngự tạo ra một cái pháo đài kiên cố, đứa con cũng không hơn gì, toàn bộ vật tư đều muốn giấu hết, một cọng lông cũng không muốn để ở ngoài.


Vì thế, lầu ba dưới sự chỉ huy của Lí Nam bị chứng ám ảnh cưỡng chế, Toàn Hiểu Vũ đem tất cả dọn sạch không chừa thứ gì. Ngay cả vật phẩm vốn thuộc về căn phòng cũng không buông tha, trong miệng còn lẩm bẩm nói sau này sẽ có chỗ dùng không thể lãng phí. Một hồi lại hỏi Toàn Hiểu Vũ không gian có đầy hay không, lo lắng mấy thứ dưới lầu không bỏ vào được vân vân và mây mây. Toàn Hiểu Vũ cũng bị nó chỉnh đến không còn sức để nóng nảy, chỉ nói, chưa đầy, còn nhiều chỗ lắm. Vì thế Lí Nam lại cao hứng kéo cậu đi lầu hai.

Đến lầu hai lại một hồi càn quét, nếu không phải Toàn Hiểu Vũ khuyên nhủ nói hai người còn phải sinh hoạt ở lầu hai, mấy thứ cần cho sinh hoạt phải để trong phòng thì Lí Nam nhất định đem toàn bộ lầu hai dọn sạch. Mãi đến khi Toàn Hiểu Vũ luôn miệng cam đoan sau này nếu có rời đi, mấy thứ này nhất định sẽ mang theo, nó mới chịu từ bỏ.

HẾT CHƯƠNG 12

*Súng Beretta 92F:



*Nùng trang diễm mạt: mô tả phụ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ | trang điểm cầu kì, mỹ lệ | tô son trát phấn. (Cre: Của bạn CCD trên web Bạch Ngọc Sách).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui