Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Thanh lý xong hết thảy tạp vật, đem ngục giam quét tước thật sạch sẽ, mọi người lúc này mới bận rộn việc khác, đầu tiên trang bị máy phát điện, ngục giam diện tích quá lớn, máy phát điện nho nhỏ căn bản không đủ dùng, Tiêu Táp rõ ràng phân phó thanh lý một chỗ trong sân đặt máy phát điện, Dương Sùng Huy từng đi làm tại cục cung cấp điện, lúc này vừa lúc phát huy công dụng, hết thảy quyền hành đều giao cho hắn xử lý.

Vấn đề nước, Lãnh Hàn đề xuất kiến nghị, hắn trước kia làm kinh doanh, thủ hạ còn học kiến trúc sư, Tiêu Táp là dị năng hệ kim, chỉ cần đem nơi chứa nước sửa lại, lại trang bị mấy cái chặn lối, đối với bên ngoài là có thể cung cấp nguồn nước.( Đoạn này cũng không hiểu lắm, chắc là làm một cái hồ sau đó đắp mấy cái đập chắn nhỏ, sau đó phân chia nước ra các chỗ.)

Bạch Cảnh nghe xong từ chối cho ý kiến, chỉ cảm thán ở trong lòng, nhân tài a, quả nhiên đến chỗ nào cũng khuyết thiếu, gặp được một đám người Lãnh Hàn xem như nhặt được bảo, ngay cả tường thành bên ngoài và kiến trúc phòng ốc cũng có thể giao cho hắn hoàn thành….

Trong lòng Dương Văn Hoa kém vui, nguyên cho là mình lại đây, trong tay có người, có vật tư như thế nào cũng coi như là một nhân vật, so sánh mới biết được, trừ bỏ đánh nhau, nhóm người này của bọn họ thật đúng là cái gì cũng không biết, theo Tiêu Táp, kỳ thật là hắn nhặt được đại tiện nghi, từ đầu đến cuối chiếm lợi.

Mà trừ bỏ quét tước ra, có thể nói cơ hồ hắn không giúp được việc gì, cảm giác là người rảnh rỗi còn thật mẹ hắn không có tư vị!

Bất quá Tiêu Táp cũng không để hắn mất mát lâu, đội hộ vệ liền giao cho hắn và Chu Tập cùng quản lý, cũng coi như dính vào biên chế quyền lợi.

Khu văn phòng quản giáo Tiêu Táp để người chỉnh lý một phen, còn có rất nhiều nhà một gian nhỏ còn không có người ở, tự hỏi thật lâu, quyết định đem nơi đây giao cho nhân tài mời chào được cư trú, quan trọng nhất là một ít nhà khoa học cùng một ít nhân viên nghiên cứu, một căn cứ cường đại chỉ dựa vào vũ lực là không đủ, phòng thí nghiệm tất nhiên không thể thiếu.


Về phần tám nơi dừng chân còn lại, ngục giam phân chia thực tốt, mỗi khu đều cách không xa, nguyên bản chia làm năm khu, hai chỗ nhà lầu nữ ở một khu, nơi giam tội phạm đặc biệt đại trọng hình một khu, năm chỗ còn lại thì chia làm ba khu.

Tiêu Táp đồng dạng phân chia theo thứ tự, khu tội phạm đặc biệt đại trọng hình lưu cho hộ vệ triệu tập trong tương lai, dư lại bốn khu, khu a là một tòa nhà độc lập, cấp bậc hơi cao một người cư trú bên trong, khu b là hai cái nhà lầu, hoàn cảnh thứ hai, khu c thì cung cấp cho dị năng giả, khu d chính là thập cẩm, mỗi gian phòng có thể ở 12 người. Người đến cư trú chỉ cần chưa nộp vật tư đầy đủ, dựa theo số lượng phân chia nơi ở, cung ứng điện nước cũng là dựa theo chỗ ở mà phân phối thời gian, mỗi ngày từ một giờ đến sáu giờ không hơn.

Phòng bếp và thư viện không thay đổi vị trí, phòng khám Bạch Cảnh lại thêm mấy khí dụng cụ, quy hoạch thành một bệnh viện loại nhỏ, bác sĩ hiện nay còn có hai người, trừ bỏ Lương Nghị ra còn có bác sĩ bên người Lãnh Hàn.

Phòng họp lớn, Tiêu Táp biến nó thành thị trường giao dịch, chia làm mấy chục gian nhỏ, về phần phòng họp nhỏ, một cái trong đó lưu lại cho mình dùng, đổi thành cao ốc văn phòng của bọn họ, một cái khác để tuyên bố nhiệm vụ, kiếm lấy tích phân và cho điểm thưởng.

Còn nhà xưởng, trải qua Lãnh Hàn đề nghị, trừ bỏ chế ý xưởng không cải biến, còn dư lại 12 tòa nhà ở, một tòa đổi thành chỗ ăn chơi, một tòa đổi thành nhà ăn cỡ lớn, còn lại toàn bộ đổi thành nhà dừng chân, căn cứ yêu cầu người đến tẩm bổ, càng cần các thế lực khắp nơi hơn nữa, thế lực nhà ai có thể cho giá tiền tốt, cho thuê đám nhà lầu này có thể tốt hơn so với để cho bọn họ lẻ loi phân tán ở tiểu khu, đỡ phải suốt ngày phát sinh xung đột, động một cái lại xuất ra cái gì gọi là thích chơi dại.

Mà điều lệ chế độ của căn cứ cũng phải hảo hảo chỉnh lý, kiên quyết không được có bất luận kẻ nào ẩu đả đánh nhau, ra khỏi phạm vi thì không hề gì, nhưng nếu đã ở trong căn cứ liền nhất định phải bị ước thúc, coi như là cho dân cư nơi này một cái bảo đảm. Còn có người tìm đến nương tựa như thế nào kiếm lấy tích phân, như thế nào tiếp nhiệm vụ, thời gian và lộ tuyến của hộ vệ tuần tra căn cứ, này đó phải làm ra một cái Chương trình.


Tiêu Táp thực hào khí, bàn tay to vung lên, toàn quyền công việc giao cho Lãnh Hàn, người ta đã từng quản lý qua công ty lớn, có kinh nghiệm cũng không phải bọn hắn hỗn hắc đạo có thể so được, man nhân chính là không nói lý, hắn chỉ cần nắm chắc phương hướng lớn là được.

Về phần kho hàng khẳng định giao cho Bạch Cảnh quản lý, trừ bỏ hai cái kho hàng lấy ra cho người ta nhìn ra, tất cả vật tư còn lại đều ở trong không gian của Bạch Cảnh, hắn tuy rằng không nắm quyền lợi lại đem mạch máu nắm trong tay, nơi có người liền có tranh đấu, hắn không muốn lục đục với nhau không có nghĩa hắn muốn điệu thấp, địa vị của hắn thực siêu nhiên, tương lai vô luận ai gia nhập cũng không có người dám coi thường.

Thương nghị xong hết thảy, ký kết xong điều lệ chế độ đã là mười ngày sau, văn phòng cao ốc bắt đầu vận chuyển, tháp tin tức cũng thành lập, trong vòng phạm vi 2km quanh căn cứ cũng có thể tiếp thu được tín hiệu. Mà Bạch Cảnh còn phát điện báo cho B thị, nói như thế nào Bạch Kính Thành cũng là ba hắn, hiện nay Bạch Cảnh không muốn hắn suy sụp quá nhanh.

Bên trong dự kiến, tình cảnh Bạch Kính Thành không tốt lắm, chẳng sợ trước tiên làm chuẩn bị để cho quân đội áp một đầu, Bạch Cảnh gì cũng chưa nói để hắn nắm chặt vật tư, hiện tại mạt thế đã được một tháng, không được bao lâu nữa chờ đến lúc vật tư khan hiếm, hắn mới chân chính xuất đầu.

Quân đội? Bạch Cảnh cười lạnh, người Chu gia lấy không được thực vật lại tính cái rắm.

Chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ,Tạ Dân Hàng, Tào Lỗi, Lãnh Hàn ba người chủ quản chính vụ, Trần Đại vĩ cũng lăn lộn đảm đương đội trưởng một tiểu đội tuần tra, Tần Dịch và Vương Học Binh chờ người, dị năng giả cấp một cũng an bài trong đội hộ vệ, xem như nhân viên đặc biệt, tự thành một tiểu đội không chịu sự quản lý của Dương Văn Hoa và Chu Tập, nơi nào có yêu cầu liền đến, dù sao dùng nắm tay lớn nói chuyện, dị năng giả cấp một địa vị cũng cao cả.


Cửa ngục giam Tiêu Táp hung hăng gia cố một phen, ký túc xá đằng sau, lầu một đổi thành phòng cố vấn, tất cả bên trên làm chỗ ở lâm thời cho đội hộ vệ, hiện tại ít người, vả lại không tính mười người trang bị nặng ra trận, mang đủ vũ khí, tám giờ thay ca một lần, chờ đến về sau nhiều người, cần phải mở rộng đội ngũ, cửa khẩu cũng phải canh gác gắt gao, người canh cổng từ một người ban đầu tăng lên thành năm người, bởi vì thời tiết rất lạnh, bên trong không chỉ lắp máy theo dõi, máy tính còn trang bị điều hòa, đương nhiên, internet chỉ có thể sử dụng trong phạm vi căn cứ, xem như hình thành một mạng lưới bên trong.

Cùng ngày căn cứ đưa tin tức truyền ra bên ngoài liền có không ít người nghe thấy mà đến, đại bộ phận đều là cư dân phụ cận may mắn sống sót, hiện nay thực vật cũng không khan hiếm, tốn một chút lương thực có thể ở một chỗ có điện có nước, bọn họ làm sao có thể không làm, cứ tưởng chờ thời tiết ấm áp sẽ trở lên tốt hơn, nhưng không biết, loại tâm tính này của bọn họ đã định sẽ bị đào thải trước.

Căn cứ từ từ đi vào quỹ đạo, Tiêu Táp cũng không dám chậm trễ, thừa dịp hiện tại rét lạnh, liền tuyên bố nhiệm vụ, bên ngoài ngục giam muốn xây một tường thành chắc chắn, mà còn muốn thành lập phòng ốc cư trú, mỗi ngày dựa theo phân lượng làm việc, căn cứ sẽ phát điểm tích phân, bằng vào số lượng nhiều hay ít có thể ở bên trong căn cứ đổi lấy thực vật, cũng có thể mua bán thực vật, còn có thể thuê nhà ở.

Về phần nên xây như thế nào, Tiêu Táp không muốn nhúng tay vào, toàn bộ giao cho Lãnh Hàn xử lý, bất quá may mắn chính là một bang thủ hạ của Lãnh Hàn còn mang theo bằng hữu của hắn, hai mươi ngày sau thật sự chạy tới, vừa nói mới biết được, cái căn cứ ban đầu kia của bọn họ thật sự lạnh không chịu nổi, vậy gì cũng khan hiếm, vài tên to đầu còn gây nội chiến, cuốn theo một đám vật tư trốn vô tung vô ảnh, chỉ để lại dân chạy nạn khóc cha chửi má nó.

Nhận được điện báo của Lãnh Hàn, bọn họ một khắc cũng không dám chậm trễ vội vàng hướng bên này chạy tới, chính là tuyết đọng trên đường quá dày khó đi, lộ trình tuy rằng không dài cũng phải đến hai mươi ngày mới tới, thấy hoàn cảnh nơi này hung hăng thở ra một hơi, cùng căn cứ ban đầu so sánh, nơi này quả thực là thiên đường, mà bọn họ còn có hai, ba dị năng thủy hệ, cứ như vậy, căn cứ dùng nước tiện hơn rất nhiều, tu kiến tường thành cũng bắt kịp Chương trình.

Mắt thấy căn cứ kiến thiết càng ngày càng tốt, Lưu Vạn Phát nhịn không được rốt cục tìm một cái giá lớn đầu nhập vào, muốn định cư tại căn cứ không chỉ cần làm nhiệm vụ, tích góp từng li từng tí một điểm tích phân, mỗi lần đi ra ngoài thu thập vật tư còn phải nộp 30%, so với người ta 50%, 70% bọn họ đã nhân từ hơn rất nhiều, Lưu Vạn Phát thực đau lòng, kỳ thật hắn rất muốn đầu nhập vào Tiêu Táp, không nề hà người ta không để ý tới, trong lòng một cỗ hận khí, rõ ràng thuê một đám nhà xưởng cũng thành lập một bang phái, gọi tên là Long Hổ Bang, hiện nay xem như là thế lực lớn thứ hai trong căn cứ.

Bạch Cảnh vừa nghe liền “phốc” cười thực vui vẻ, lúc này mới nhớ tới, căn cứ bọn họ còn không có tên, trải qua một phen nghị luận, không để ý Bạch Cảnh phản đối, Tiêu Táp đặc biệt tự quyết định, vì thế Cảnh Táp thành sinh ra, Bạch Cảnh vừa nghe thực khó coi, có cần buồn nôn như vậy hay không, da gà đều nổi hết lên rồi.

Bất quá nói tóm lại, hết thảy đều phát triển theo phương hướng tốt.


Không được mấy ngày, trong radio bọn họ thế nhưng lại nghe thấy một tin tức buồn cười, thị trấn cách vách cũng lập một cái căn cứ người sống sót, lão đại chính là đào phạm ngục giam lúc trước, mà còn phát một cái điện báo lại đây hy vọng có thể kết minh.

Tiêu Táp phiêu phiêu mắt một cái, ném điện báo đi thật xa, cho dù kết minh cũng phải xem đối tượng là ai, thị trấn cách vách thành lập căn cứ rõ ràng chính là đoạt bát cơm, đỏ mắt bọn họ vũ lực sung túc, lại muốn đến phân một chén canh, ai thèm để ý tới.

Bắt đầu nhàn rỗi, Tiêu Táp và Bạch Cảnh phủi tay làm chưởng quầy, hai người mỗi ngày đi sớm về trễ, lái xe trượt tuyết chạy ngược chạy xuôi, chỗ nào nguy hiểm liền chạy chỗ đó, mùa đông tang thi rất ít, nhưng không phải là không có, hai người như vậy là coi như rèn luyện chính mình, căn cứ quá mức tốt đẹp, sinh hoạt quá mức an nhàn, tuy rằng rất muốn an lòng nghỉ ngơi nhưng hiện tại nguy hiểm cũng không có biến mất, sau khi dàn xếp xong hết thảy, việc cấp bách hiện tại chính là tăng lên thực lực của mình.

Vận khí bọn họ coi như tốt, gặp gỡ mấy con động vật biến dị, chỉ tiếc cấp bậc tinh hạch quá thấp đối với Tiêu Táp đã không có tác dụng, này đó xem như tài sản cá nhân, Bạch Cảnh thực không khách khí mà nhận, sau khi trở về liền ném cho Từ Lôi và Tần Hạo.

Mà hắn còn tìm cơ hội, mỗi ngày đút cho Tiêu Táp nước suối không gian, cứ việc chỉ có một giọt nhưng mà dị năng của Tiêu Táp vẫn biến hóa, mà ngay cả Bạch Cảnh cũng không nghĩ tới, một tháng sau không có lợi dụng tinh hạch trợ giúp, bằng vào thiên phú, trong khi ngồi xuống, Tiêu Táp tự nhiên tấn chức dị năng giả cấp 2.

Tin tức này truyền ra lúc ấy liền tạo thành oanh động của căn cứ, tên của Tiêu Táp nhất thời nổi bật…..

Trong lòng Bạch Cảnh rất hâm mộ, phát ngoan mà thu thập ngọc khí, vì thế căn cứ tuyên bố nhiệm vụ lại nhiều thêm một cái, ngọc khí cũng có thể đổi lấy thực vật lấp đầy bụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui