Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Trong lòng có chủ ý, Bạch Cảnh cũng không chậm trễ, cùng Tiêu Táp nói một tiếng liền thuấn di rời đi.

“Ai?” Một tiếng hét to vang lên.

Bạch Cảnh vừa mới đi vào bên cách vách, người còn không có dừng lại, bốn phương tám hướng đã chĩa họng súng lại đây, Bạch Cảnh nhẹ nhàng nhướn mày, liếc mắt đánh giá mọi nơi một cái, khó trách Dư Nhạc nói bọn họ không đơn giản, tư thế này thật không thể coi thường.

Ánh sáng trong phòng không thực tốt, chỉ có vài cái đèn pin, trừ bỏ nữ nhân ôm đứa nhỏ trong mắt khó nén bi thống ra, đám người khác mỗi người đều cảnh giác vạn phần, quan trọng nhất là, trong tay bọn họ đều có vũ khí, mạt thế vừa mới bắt đầu, có thể có thứ đồ chơi này cũng không thấy nhiều, trừ bỏ quân đội, cảnh cục, người buôn lậu súng ống đạn dược ra cũng chỉ còn lại là đánh cướp, thực hiển nhiên, đám người kia thuộc loại người sau, nam tử cầm đầu Bạch Cảnh nhìn có vài phần quen mắt, hẳn là có rất nhiều tiền, mà còn thường xuyên lên TV.

“A…Ngươi là ai? Ta dường như có chút ấn tượng.” Bạch Cảnh thấy bọn họ như lâm đại địch, đột nhiên sinh ra vài phần tâm tư vui đùa, lắc mình thuấn di ngồi vào trên ghế sa-lon, trong giây lát, chỗ họng súng chỉ vào kia đã không còn bóng người.

Sắc mặt mọi người đều biến đổi, chỉ có nam tử ngồi ở cửa sổ và nữ nhân kia là bất động thanh sắc.

Nam tử vung tay lên để tất cả mọi người lui ra, vài người thủ hạ của nữ nhân còn do dự, nhưng rốt cuộc cũng không phải là địa bàn của bọn họ, chậm rãi thu tay về bảo trì trạng thái đề phòng.

Nam tử nhìn Bạch Cảnh chăm chú trong chốc lát, ánh mắt sắc bén dấu giếm vài phần tìm tòi nghiên cứu: “Ta là Lãnh Hàn, chúc mừng ngươi thân thể bình phục.”

Bạch Cảnh nhíu mày, người này vừa nói hắn liền biết là kẻ khôn khéo, ghét nhất là giao tiếp cùng với người như vậy, quanh quanh co co rất nhiều, mệt chết đi được cũng thực phiền, mới mặc kệ người khác thăm dò, Bạch Cảnh trực tiếp hỏi: “Lãnh Hàn? Tên có chút quen tai, làm sao ngươi biết ta bình phục.”

Lãnh Hàn ngẩn ra, đôi mắt hơi tối sầm lại, trong lòng lại buông ra vài phần đề phòng, nguyên bản hắn chỉ là đoán, hiện tại là khẳng định, thiếu niên trước mắt quá đơn giản, ngôn ngữ trực tiếp, thoạt nhìn còn là một đứa nhỏ, người như vậy hẳn là không có ác ý, chậm rãi mỉm cười nói: “Đoán.”

Bạch Cảnh không kiên nhẫn cùng hắn dây dưa, ghét nhất người thừa nước đục thả câu, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Liên tỷ, từ trong không gian lấy ra mấy chai dịch, còn cả thuốc: “Cho ngươi, các ngươi có bác sĩ ắt biết dùng như thế nào.”

Liên tỷ ngẩng đầu, đôi mắt nháy mắt tỏa sáng, vui mừng kích động lộ rõ trên nét mặt, ôm đứa nhỏ thật chặt, rốt cuộc như không thể cố trấn định được: “Cám ơn.”


“Ta đi.” Bạch Cảnh vuốt cằm, xem như thu lòng biết ơn của nàng, nhìn cũng không nhìn Lãnh Liệt một cái, trực tiếp xem nhẹ, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, thiếu niên giống như lúc tới trong nháy mắt không còn bóng dáng.

“Đại ca…” Một nam tử bên người Lãnh Hàn không vui.

“Không có chuyện gì, về sau đối với bên kia cẩn thận chút, có thể quan hệ là tốt nhất.” Lãnh Hàn hồn nhiên không thèm để ý, trong lòng chỉ cảm thấy thú vị, lần đầu tiên có người không thèm nhìn nhìn hắn một cách triệt để như vậy, bất quá trong lòng hắn càng thêm hiểu được, người sân cách vách không dễ chọc, dốc sức lăn lộn trong xã hội, quan trọng nhất chính là hai chữ cẩn thận, hắn cũng sẽ không ở phương diện này mà phạm sai lầm, chẳng qua vừa rồi hình như dùng sai phương pháp, hắn cũng không nghĩ tới, thiếu niên kia không ẩn bài mà xuất bài, nguyên tưởng rằng hắn sẽ truy hỏi nguyên nhân, cho nên mới cố ý mở một nút thắt.

Kỳ thật đoán ra thiếu niên kia mới bình phục, nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất, hôm trước cũng không có thấy thiếu niên này, thứ hai, ngày hôm qua sân cách vách có biến hóa thực lớn, bọn họ muốn không biết đều không được, thứ ba, cũng là quan trọng nhất, vừa rồi thiếu niên sử dụng chính là dị năng không gian, nếu cách vách sớm có máy phát điện, như vậy cũng sẽ không chờ đến buổi chiều hôm qua mới dùng, đủ loại lý do có thể đoán được, vị thiếu niên này nhất định là vừa mới bình phục.

Bạch Cảnh đi rồi, Liên tỷ vội vàng đưa thuốc cho Lương Nghị, theo nguyên tắc mọi chuyện cẩn thận: “Ngươi tới nhìn xem, thuốc này có đúng hay không?” Nàng mặc dù không tin thiếu niên sẽ có ý hãm hại, chính là vô duyên vô cớ đưa chỗ tốt như thế nào cũng không để người thả lỏng tâm đề phòng được.

Lương Nghị cầm lấy thuốc gật đầu: “Ân, không sai, đều là cảm mạo, phát sốt còn có thuốc giảm nhiệt, nếu có tác dụng, ngày mai thiếu gia có thể tỉnh.” Chính là hắn nghĩ không rõ, rõ ràng lúc trước ở cửa, thiếu niên còn không cho sắc mặt hòa nhã.

Có người không hiểu hỏi: “Hắn như thế nào lại đột nhiên đến đưa thuốc?”

Liên tỷ nhu hòa nhìn đứa nhỏ, cũng không có suy xét nhiều: “Mặc kệ như thế nào, phần nhân tình này ta nhận, ngày mai Thần Thần tỉnh lại liền đi nói cảm tạ người ta.”

“Vâng!” Lương Nghị vội vàng lấy xong dung dịch thuốc tiêm vào cho đứa nhỏ, trong lòng có chút hổ thẹn, kỳ thật bọn họ có mang theo thuốc, nhưng không nghĩ tới, thiếu gia sẽ bệnh cấp tính như vậy, thuốc uống đơn giản cơ bản là không có tác dụng.

“Lãnh tiên sinh có hiểu biết về bên cách vách?” Thấy con trai không còn nóng như trước, Liên tỷ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nói chuyện với Lãnh Hàn.

“Không rõ ràng lắm.” Lãnh Hàn lắc đầu: “Nếu ta không đoán sai, bọn họ có dị năng giả bậc một, còn có rất nhiều vũ khí.” Đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn luôn quan sát, hắn xem xét thời thế từ nhỏ liền biết, hôm trước vừa mới đến, đã muốn đánh so chiêu, người ta hàm ý cự tuyệt rõ ràng, hắn tự nhiên cũng không muốn bị làm mất mặt.


“Dị năng giả bậc một?” Liên tỷ lắp bắp kinh hãi, sau đó hiểu rõ, thực may mắn chính mình vừa rồi không xông vào, khó trách lúc trước tinh thần lực điều tra lại mông mông lung lung như cách một tầng, chắc là bị người ngăn cản.

Lãnh Hàn khẳng định gật đầu: “Thực rõ ràng, thiếu niên vừa rồi là dị năng không gian, đội ngũ chúng ta có hai dị năng không gian hệ, chính là không thuấn di, cũng không có bất luận công kích gì.” Nếu không thấy thiếu niên lấy vật phẩm từ trong không gian, chỉ bằng việc hắn qua lại vô tung, chính mình cũng không thể đoán, người như vậy, chẳng sợ không rõ sự đời, cũng không thể trêu chọc, hành tung quá mức quỷ dị, khiến người khó lòng phòng bị.

“Dị năng có thể thăng cấp?” Liên tỷ suy nghĩ sâu xa, bọn họ tuy có đầy đủ súng ống đạn dược, chính là luôn luôn có một ngày dùng hết, mắt thấy thế đạo càng ngày càng loạn, nàng và chồng có cùng một tâm tư, cùng với việc tin tưởng quốc gia không có cam đoan đảm bảo, còn không bằng trước tiên chuẩn bị, bọn họ hỗn trên đường cũng không đem hy vọng ký thác trên người khác.

Có người nghe xong, đề nghị nói: “Có lẽ có thể đi hỏi một chút, chúng ta lấy đồ vật trao đổi.”

Lãnh Hàn và Liên tỷ đồng thời lắc đầu: “Không có khả năng.”

Lãnh Hàn ảm đạm cười: “Xem ra Dương phu nhân nghĩ giống ta.”

Liên tỷ hé miệng: “Ông chủ Lãnh không cần khách khí, phải làm sao trong lòng ngươi cũng rõ ràng, bọn họ cái gì cũng không thiếu.” Lúc trước nàng còn đề xuất trao đổi, người ta chính là quay đầu đi một cái liếc mắt cũng không cấp cho nàng.

Lãnh Hàn không nói lời nào, hắn và Liên tỷ tuy rằng nhận thức nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu, trước kia cũng không có giao tình gì, hiện tại cũng không tới mức nói chuyện tình cảm, tiện đà nói sang chuyện khác: “Sắc trời không còn sớm, Dương phu nhân chạy đi cũng đã mệt mỏi, vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút, trong phòng có than lửa không tốt cho thân thể trẻ nhỏ, cách vách có mấy gian phòng trống, các ngươi tùy tiện chọn.”

Liên tỷ hiểu được biết Lãnh Hàn hạ lệnh trục khách, hôm nay có thể tá túc, người ta đã thực nể tình, một người như Lãnh Hàn mặc dù trước kia không giao tiếp qua, nhưng đồn đãi nghe được không ít, là một nhân vật khó chơi.” Đa tạ ông chủ Lãnh, về sau nếu có yêu cầu gì cần hỗ trợ, chỉ cần nằm trong khả năng, xin cứ việc phân phó.”

Lãnh Hàn gật đầu, trong lòng cũng không có lưu ý, không để ý lời nói của nàng, hiện tại thế đạo này, chuyện đủ khả năng chỉ sợ là rất ít, sân chỉ lớn có như vậy, nơi vô chủ mà thôi, bọn họ trong lòng đều hiểu được, thật sự dùng đến biện pháp mạnh, thắng thua không xác định, còn không bằng thuận nước dong thuyền.

Đêm đó, hai người không thể ngủ, trong lòng đều phán đoán cách vách một phen, không biết là ai kiêu ngạo như vậy, đồ vật chuẩn bị đầy đủ hết, dầu ma-dút, máy phát điện, cũng không phải ai cũng có thể bỏ ra mà dùng được….


Mà bọn họ lúc này còn không biết, điều giật mình còn ở phía sau, trong lòng Lãnh Hàn càng trầm trọng, nếu dị năng có thể thăng cấp, như vậy tang thi…

Sau khi Bạch Cảnh trở về, tất nhiên là hắn không biết một chuyến này của hắn khiến cho người ta có nhiều ít phỏng đoán trong lòng, cho dù biết chỉ sợ hắn cũng không để ý, có đôi khi, ở trước mặt người thông minh, lấy ưu thế của mình ra so với cứ che che giấu giấu lại tốt hơn nhiều, hắn chính là muốn để cho người khác kiêng kỵ, như vậy, dựa vào tài năng mưu kế là làm, mà nếu còn muốn thu phục cường giả, chung quy phải xuất ra vài con bài chưa lật, nói cách khác, ai chọc ngươi, mưu ma quỷ quái hắn không hiểu, hắn chỉ biết là, ở trước mặt cường thế tuyệt đối, bất luận tiểu tâm tư gì đều là mây trôi, chẳng qua Lãnh Liệt….

“Nghĩ cái gì?” Tiêu Táp thấy bộ dáng hắn suy nghĩ sâu xa một hồi, trong lòng tò mò khó có được, chẳng lẽ hắn ở bên kia gặp được chuyện gì?

“Cách vách có một đội ngũ, người cầm đầu là Lãnh Hàn, tên có chút quen tai, nghĩ không ra.” Bạch Cảnh cũng không dấu diếm, người hắn có thể nghe quen tai, khẳng định không phải là nhân vật nhỏ, mặc kệ tương lai là bạn hay là thù, trước tiên cứ nói cho Tiêu Táp, chuẩn bị trước cũng tốt.

“Ngô…Là hắn?” Tiêu Táp trầm tư trong chốc lát, không nghĩ tới ở cái địa phương nhỏ này, còn lui tới thật náo nhiệt.

“Hắn là ai vậy?’ Bạch Cảnh trừng lớn ánh mắt, không nghĩ tới Tiêu Táp cũng biết, xem ra người nọ còn rất nổi danh.

“Hắn là tổng tài tập đoàn Lãnh thị, trước khi bệnh độc bùng nổ, sấm sét bổ trúng hai tòa nhà cao tầng của hắn, lúc ấy chết không ít người, thiếu chút nữa phá sản, nghe nói hắn trả giá lớn, chuyện còn không có chấm dứt, thế đạo liền loạn, chính là hắn như thế nào lại đến nơi này? Người nọ tâm địa rất gian xảo, ngươi không được để ý tới hắn.” Trong lòng Tiêu Táp không cao hứng Bạch Cảnh chú ý nam nhân khác, nói chuyện mang theo một cỗ vị chua.

Bạch Cảnh nguýt y một cái, thấy y như oán phu, trong lòng có chút buồn cười, hắn cho rằng ai cũng đều là gay a!

Lại nói, Bạch Cảnh cũng không có đoán sai, nếu không biết Lãnh Hàn là gay, Tiêu Táp mới không nhỏ nhen như vậy, bất luận cái gì khiến tiểu Cảnh chú ý hay là người có khả năng gây chú ý của tiểu Cảnh, hắn đều phải ngăn ở ngoài ngàn dặm.

Đầu óc Tiêu lão đại cũng co rút lại không ít, hắn cũng không nghĩ, hiện tại tình huống khẩn cấp như vậy, mạng sống đều thành vấn đề, ai có thể cùng hắn tranh đoạt, ai có thể như hắn có tiểu Cảnh lợi khí mà làm bừa, còn có tâm tư nói chuyện yêu đương.

Hai người đang nói chuyện, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng thét lớn.

Tiêu Táp và Bạch Cảnh liếc nhau, ngay sau đó, người mới trở về phòng ngủ trước đó lại vọt ra, gắt gao nhìn thẳng cửa phòng truyền đến tiếng thét, một cước đạp thẳng, nguyên bản còn tưởng có đại sự gì, kết quả chỉ nhìn thấy Lý Dực ở trong phòng cười ngây ngô, ôm Lý Manh lúc ôm hôn lúc nhảy múa, Lý Manh vẫn là mơ mơ màng màng, bộ dáng chưa tỉnh ngủ.

“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Táp nhíu mày, thản nhiên hỏi.

Lý Dực sửng sốt, thấy tất cả mọi người đều gom lại trước cửa, xấu hổ gãi đầu, ngại ngùng, hắn không nghĩ tới lại khiến động tĩnh lớn như vậy, ngây ngô cười nói: “Ta….Ta khai phá dị năng.”


“Hệ gì?” Lưu Uy bất mãn, mắt thấy trời cũng sắp sáng, đêm nay mọi người cũng đừng nghĩ ngủ, khuya khoắt chuyện dọa người cứ từng cái từng cái đến.

“Ha hả.” Lý Dực cười gượng hai tiếng, hưng phấn khó nén trên mặt: “Lôi hệ, lôi hệ, ta là lôi hệ.” Trong đội ngũ còn không có dị năng giả hệ lôi, hắn hiện giờ xem như duy nhất, quan trọng nhất, hắn cảm giác toàn thân mình tràn ngập sức mạnh, về sau hắn cũng có năng lực bảo hộ tiểu Manh, không cần nhìn mọi người liều mạng, hắn lại chỉ có thể đứng đó giương mắt mà nhìn, sau khi có dị năng, hắn mới cảm giác được, chênh lệch giữa người thường và dị năng giả không từ biệt, chính là thị lực và thính lực đều tăng lên không ít.

“Cút, kế tiếp ngươi gác đêm, mọi người đều về đi ngủ đi, đúng hai giờ sau liền rời giường.” Tiêu Táp thản nhiên nói, nếu hắn hưng phấn như vậy, buổi tối hẳn là không phải ngủ nữa, tiểu Cảnh gác hơn nửa đêm cũng nên nghỉ một lát.

“A, a, tốt.” Lý Dực đối với cái này không có dị nghị gì, tuy rằng lão đại quan báo tư thù nhưng hắn đích thực đánh thức tất cả mọi người, mà lúc này hắn cũng sẽ không còn buồn ngủ nữa, mang theo hưng phấn rất muốn luyện tập dị năng.

Tiêu Táp lôi kéo Bạch Cảnh trở về phòng, Bạch Cảnh rối rắm, chẳng lẽ là, buổi tối ngủ chung một cái giường với Tiêu Táp, nguy hiểm rất khó giữ mình được nha.

Tiêu Táp liếc mắt nhìn hắn một cái vừa thấy liền biết tiểu Cảnh nghĩ gì, không chút nào lưu tình mà đả kích: “Mấy ngày này chúng ta vẫn luôn ngủ chung.” Chỗ tốt duy nhất lúc Bạch Cảnh hôn mê chính là đội phòng sói giải thể, Vương Học Binh nhìn hắn ôm tiểu Cảnh cũng không chít chít meo meo gì nữa, trừ bỏ một bước cuối cùng kia, một thân người trước mặt mình , nên sờ nên nhìn đều làm hết rồi.

Bạch Cảnh nháy mắt đứng thẳng bất động….

Tiêu Táp thấp thấp mỉm cười, nắm lấy thắt lưng hắn ôm thật chặt vào trong ngực: “Đừng sợ, chỉ cần ngươi nghe lời, ta đáp ứng tạm thời không làm ngươi.”

Bạch Cảnh bi phẫn, cái gì gọi là nghe lời, tiện nghi đều bị chiếm hết….

Bất quá mặc kệ nghĩ như thế nào, Tiêu Táp thực lưu tay, hôn hắn đến vựng vựng hồ hồ, sau khi bỏ quần áo, ôm thật chặt vào trong ngực, kề sát thân thể mà đi ngủ, nói không động thật không động, chính là Bạch Cảnh cũng không dám động, nếu như chết bây giờ hắn không dám nhắm mắt a.

Nghe thấy Tiêu Táp bắt đầu ngủ sâu, trong lòng Bạch Cảnh đột nhiên yên lặng xuống, nhìn nam nhân ngủ say trước mặt, chậm rãi nhắm mắt lại, đem tinh thần lực tiến vào không gian, hắn vài ngày trước đó đã ngủ thật lâu, bây giờ một chút ủ rũ cũng không có, còn không bằng tiếp tục cày ruộng, nhìn đất vườn một mảnh tốt đẹp, hắn có một loại thỏa mãn nồng đậm.

Sáng sớm hôm sau, sau khi mọi người rời giường, ăn cơm sớm, Tiêu Táp liền tổ chức cho mọi người học lái xe trượt tuyết. Khắp sân đều là tiếng ầm ầm, còn có người cười hi hi ha ha, Lý Manh sôi nổi, không khí vui vẻ, trải qua mấy ngày trầm trọng, thấy đội ngũ tự tăng cường, nghe thấy tiếng cười mắng thoải mái, vẻ lo lắng mạt thế trong lòng mọi người dường như dần dần tản ra, đã nhiều ngày từ khi rời đi N thị, mọi người không có cười vui sướng như vậy, áp lực trong lòng được thả lỏng, rõ ràng mở to lá gan ra mà chơi đùa.

Bên này bọn họ điên lợi hại, lại không biết tam phương nhân mã cách vách có bao nhiêu khiếp sợ, Liên tỷ nguyên bản tưởng rằng, nàng có chó biến dị kéo xe trượt tuyết đã xem như là độc nhất rồi, không ngờ người ta còn nổi hơn, trực tiếp dùng xe trượt tuyết chạy bằng điện….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui