Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Sắc trời bắt đầu tối, một trận gió lạnh thổi qua, Bạch Cảnh sợ run cả người, thấy mọi người đã bắt đầu nấu cơm, hắn cũng ngồi không yên, kiễng chân nhìn về phương xa.

“Cảnh thiếu, lại đây sưởi ấm thân mình a.” Đàm Gia Binh cười nói, trên tay còn ôm một đống lớn củi đốt, tuy rằng hắn không phải là dị năng giả, nhưng hắn cũng lấy phương thức của chính mình vì tất cả mọi người mà làm việc.

Bạch Cảnh gật gật đầu, cũng không cự tuyệt, đích xác cảm thấy có chút lạnh, hiện tại trời giá rét mà đông lạnh, hắn còn thật sợ đêm nay phải ở trong nay qua đêm, nói thật, hắn một chút cũng không thích màn trời chiếu đất. Chính là rời đi mà nói, đêm này tuyết rơi nhiều thêm một chút, ngày mai muốn lấy tinh hạch càng thêm khó khăn.

“Tiêu Táp đâu?” Bạch Cảnh hỏi, trong lòng dâng lên một chút bất mãn, chính mình đi ra chỗ này lâu rồi cũng không thấy thân ảnh người khác.

“Táp ca đi hỗ trợ, thời tiết càng ngày càng lạnh, sớm lấy xong một chút thì sớm đi.” Đàm Gia Binh ôn tồn trả lời, tuyệt không để ý thái độ của Bạch Cảnh, dù sao bọn họ cũng đều biết, tính tình Cảnh thiếu không tốt.

Bạch Cảnh bĩu môi, đánh giá mọi nơi một phen, trong lòng có chút hổ thẹn, chợt phát hiện, trừ bỏ Dư Nhạc hôn mê, dường như chỉ có mình hắn rảnh rỗi, ngay cả tiểu Manh tám tuổi đều giúp đỡ mọi người vội đông vội tây, thân mình nhỏ nhỏ còn đi thu thập củi lửa.

Bạch Cảnh rất hiểu chính mình, việc nặng hắn không thích làm, sống mệt hắn không nguyện ý làm, sống bẩn hiện tại có người làm, hắn cũng không muốn tìm phiền toái cho mình, nhìn nhìn chung quanh, đêm nay sợ rằng sẽ phải ngốc ở đây thật lâu, rõ ràng cũng không nhàn rỗi, tìm một chỗ đất bằng phẳng, bắt đầu dựng lều trại, sau đó lại lấy ra một ít túi ngủ và chăn bông, thời tiết rất lạnh, hoang giao dã ngoại, tận lực cấp cho mọi người hoàn cảnh thoải mái.

Làm tốt hết thảy, đồ ăn cũng đã nấu xong, mọi người đã lâu chưa ăn thức ăn nóng hầm hập, lúc này chỉ kém không chảy nước miếng, qua không bao lâu, Tiêu Táp đã trở lại. cả người đầy tuyết, trên vai và tóc tựa hồ còn có tầng tầng, tuyết lớn hạ xuống càng lúc càng dày, xa xa có nơi đã tích không ít tuyết.

Bạch Cảnh bưng một bát canh nóng, mặc kệ ánh mắt của người khác, đi thẳng đến bên người Tiêu Táp: “Cho ngươi.”

“Cảm ơn!” Tiêu Táp nhận bát, một hơi uống sạch, nhìn Bạch Cảnh hai má phiếm hồng, chỉ cảm thấy canh này tựa hồ ấm đến đáy lòng.

“Không khách khí.” Bạch Cảnh giả vờ không thèm để ý, thầm mắng chính mình thất bại, không phải mới vừa rồi còn tức giận sao?

Mọi người cũng đói, từng người từng người bưng bát cơm ăn lấy ăn để, đống lửa vẫn luôn không tắt, thời tiết rất lạnh, cảm giác cơm này nếu không ăn nhanh, không đến mấy phút đồng hồ liền lạnh.


“Chu Tập còn chưa có trở lại?” Cơm nước xong, Tiêu Táp nhìn tuyết lớn bay từ trên trời xuống, mày cau lại thành chữ xuyên.

“Ân, Tào Lỗi và Tần Dịch cũng chưa về.” Bạch Cảnh nói xong, trong lòng có chút lo lắng, có thể vây hàm bọn họ, bố trí cục diện như thế, lợi dụng tang thi vô cùng nhuần nhuyễn, đối thủ như vậy hắn cũng sẽ không coi thường, đi ra ngoài càng lâu, càng nhiều thêm một phần nguy hiểm.

Trong lòng đang nghĩ tới, xa xa truyền đến một trận tiếng vang, Bạch Cảnh nghiêng tai lắng nghe, trên mặt vui vẻ: “Bọn họ trở lại.”

Chỉ thấy đoàn người Tào Lỗi áp giải hai nam nhân đầy máu tươi, xương tay rõ ràng đã gãy trở về.

“Bọn họ là?” Đầu óc Bạch Cảnh xoay chuyển, mâu quang lạnh như băng.

Đoàn người Tào Lỗi đến gần, một cước đá hai người này đến, sau đó mới lên tiếng: “Trên đường gặp gỡ bọn họ, là hai dị năng giả, mạnh miệng không chịu nói lời thật, liền mang về, ở bên ngoài rất lạnh, tất cả mọi người sẽ chịu khổ.”

Vẻ mặt Tiêu Táp bình tĩnh, lạnh lùng nhìn hai người dưới đất, mọi người chung quanh thấy thế cũng đi tới.

Lưu uy hùng hổ đầu tiên: “Thẩm vấn là nghề của lão tử, mẹ, xem ta như thế nào không lột da bọn họ.” Hôm nay suýt nữa thì bỏ mạng, thù này không báo, trong lòng như thế nào cũng nuốt không trôi cơn tức này.

“Trương Bác, Vương Hoành Vĩ—” Lưu Tuệ kinh hô ra tiếng, gắt gao túm chặt tay Dương Sùng Huy.

Mà hai người ngẩng đầu lên, thấy người quen như nhìn thấy cứu tinh, một nam nhân vội vàng mở miệng nói: “Lưu Tuệ, Dương Sùng Huy, các ngươi như thế nào ở nơi này, chúng ta vừa mới trốn ra đã bị bọn họ bắt, ngươi nhận thức ta, cùng bọn họ nói chuyện, chúng ta thật sự là vô tội, chuyện không liên quan đến chúng ta.”

Một nam nhân khác cũng đồng thanh la lên: “Cứu mạng, ta và Trương Bác chính là đi ngang qua, thật sự thật sự, chúng ta là đồng hương, ta làm người như thế nào ngươi biết, giúp giúp chúng ta.”

Lưu Tuệ và Dương Sùng Huy liếc nhau, trên mặt có chút không đành lòng, khẩn cầu nhìn về phía Tiêu Táp, chính là rốt cuộc cũng chưa nói lời cầu tình, bọn họ còn không tính là người của đội ngũ, tự biết không có tư cách mở miệng, hôm nay quá mức hung hiểm, quơ được người khả nghi, đổi là người khác khẳng định cũng không dễ dàng buông tha.


“Miệng rất cứng, tìm cứu tinh sao?” Bạch Cảnh cầm súng chậm rãi đi qua, súng ống lạnh như băng nhắm thẳng vào má của một trong hai người.

Trên mặt Trương Bác thật trấn định, trong lòng biết kêu cứu không có hiệu quả liền mặc không lên tiếng, cũng âm thầm lo lắng không biết lúc nào lão đại mới đến cứu người.

Vương Hoành Vỹ thất kinh, thần sắc cố trấn định tại lúc gặp gỡ người qurn dường như đã có lỗ hổng, vẫn luôn cầu xin: “Dương Sùng Huy, ta còn nhớ rõ ba của ngươi, lúc ấy hắn không biến thành tang thi, ta còn cho hắn một cái bánh mỳ, sau đó tán đi, hắn mới bị giết, ta muốn đi cứu đã không kịp, ta và trước kia cũng có nhận thức, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được.”

“Nói, ai phái các ngươi tới, ta có thể suy xét không giết người.” Bạch Cảnh ảm đạm cười, cằm giương lên, vẻ mặt ngạo mạn, nhìn hai người giống như nhìn hai con kiến, hắn kỳ thực phi thường muốn biết, rốt cuộc là ai đã tính kế họ sớm như vậy.

Trương Bác mở miệng nói trước: “Chúng ta chính là đi ngang qua, không tin ngươi hỏi Dương Sùng Huy, chúng ta đều là người của cái thị trấn kia, tất cả mọi người đều từng gặp qua.”

Vương Hoành Vỹ gật đầu phụ họa, nhìn bộ dạng kia của hắn là như lấy theo câu nói của Trương Bác mà làm.

Tào Lỗi thổi một hơi lại đá một cước, mắng: “Hai ngừi này miệng nói lung tung, bọn họ đều là hỏa hệ dị năng, khi quơ được trên người đều còn mùi thuốc súng, chặt đứt cánh tay mới thành thật.”

Bạch Cảnh gật đầu, không đợi hắn ra tay, Hàn Diễn bắn hai súng qua “Phanh! Phanh!” Trực tiếp chặt đứt hai đùi của Trương Bác, hung hăng nói: “Ném ra uy tang thi, nhìn ngươi có thể không thành thật không?”

Trán Trương Bác toát ra mồ hôi lạnh, vẫn mạnh miệng như cũ: “Các ngươi có còn vương pháp hay không…Lạm sát kẻ vô tội, chúng ta chính là đi ngang qua, không có làm chuyện thương thiên hại lý…”

Tiêu Táp lười tiếp tục thẩm vấn, quay đầu nhìn về phía Lưu Tuệ và Dương Sùng Huy, trầm giọng nói: “Nói lai lịch của bọn họ.”

Dương Sùng Huy chần chừ một chút cũng không có suy xét lâu lắm: “Ta và Vương Hoành Vỹ có nhận thức, đã từng học cùng một trường đại học, sau lại cùng bị bắt vào sở nghiên cứu, Trương Bác cũng là ở đó mới nhận thức, lúc ấy còn đồng thời chạy trốn, chẳng qua lúc rời đi rất loạn, bọn họ…”


Lưu Tuệ ho khan một tiếng, Dương Sùng Huy liền bị cắt lời, đem lí do thoái thác cầu tình nuốt trở về.

Bạch Cảnh nhướn mày, nhìn Lưu Tuệ: “Ngươi nói.”

Lưu Tuệ do dự một chút, cắn chặt răng, nếu quyết định đi theo đội ngũ này, chẳng sợ không giúp được gì, nhưng cũng muốn cống hiến một phần tâm lực, lại nói, nàng đối với Vương Hoành Vỹ cũng không có cái tình nghĩa lâu dài gì, cẩn thận hồi tưởng lại một chút, nói: “Ta cũng không biết đúng hay không, chính là trong lòng đoán một chút, ta nhớ rõ lúc ấy từng nghe Trương Bác nói, sớm biết rằng đi học người ta cướp đoạt quân đội, vậy trong đó liệu có thể có quan hệ hay không?”

Dương Sùng Huy giật mình, cũng nhớ tới những lời này liên tưởng đến thuốc nổ cắt đứt con đường phía trước của bọn họ, sắc mặt nháy mắt trở nên thật khó coi.

Trương Bác cho dù chật vật, cả người đau run rẩy trên mặt đất, ngoài miệng vẫn như cũ kiên trì không có chuyện này.

Vương Hoành Vỹ đầu đầy mồ hôi, bị dọa cả người phát run.

Bạch Cảnh quan sát trước sau liền suy nghĩ cẩn thận một ít vấn đề, chỉ là bọn hắn đến tột cùng như thế nào bị tính kế vẫn là một mê đề, lạnh lùng liếc Trương Bác một cái: “Kéo ra ngoài đập chết, đừng làm dơ nơi này.”

Thần sắc Trương Bác thản nhiên như là giải thoát lại như là nhẹ nhàng thở ra, còn có một ít không cam lòng khi sắp chết.

“Đừng, đừng giết ta.” Vương Hoành Vỹ vội vàng kêu lên, sợ kế tiếp liền đến phiaeen hắn.

Tạ Dân Hàng và Lưu Hoa kéo Trương Bác về hướng xa xa.

Thanh âm lạnh như băng của Bạch Cảnh truyền đến: “Đừng giết chết, quần áo lấy hết, ném vào trong tuyết làm động lạnh, chết rất tiện nghi cho hắn.” Tâm tư Trương Bác thực rõ ràng, lúc này trả lời cũng chết, khoogn trả lời cũng chết, cho nên mới rõ ràng bất cứ giá nào cũng ngậm miệng không nói, chính là muốn chết cũng không đơn giản như vậy.

“Ngươi nói xem thế nào.” Quay đầu nhìn về phía Vương Hoành Vỹ, tàn nhẫn trong mắt nhìn thấy rõ ràng.

“Ta nói, ta nói, ta cái gì cũng nói, các ngươi đừng giết ta.” Vương Hoành Vỹ vốn nhát gan, vừa rồi chính là có Trương Bác chống, mắt thấy Trương Bác chết kiểu này, lá gan đã sớm bị dọa hỏng, chỉ cần có thể để hắn sống còn cái gì không thể làm.

Tiêu Táp thản nhiên đáp ứng một tiếng: “Ta đồng ý, sẽ không giết ngươi.” Về phần những người khác, chuyện này không liên quan đến hắn.


Vương Hoành Vỹ tất nhiên là nhìn ra đám người kia ai là người cầm đầu, nơm nớp lo sợ lại đề xuất yêu cầu: “Cũng đừng đánh gãy chân ta.” Nếu không không thể chạy hắn vẫn là chết chắc rồi.

Bạch Cảnh cười nhạo, không nghĩ tới người này nhát gan lại còn rất có tâm nhãn: “Thành thật chút, nói mau, ngươi nếu dám giả bộ, ta cũng không giết ngươi, chỉ mang ngươi đi uy tang thi.”

“Ta nói, ta nói.” Vương Hoành Vỹ lặng lẽ liếc Lưu Tuệ và Dương Sùng Huy một cái, rồi mới lên tiếng: “Chúng ta chạy trốn từ sở nghiên sưu ra liền gặp gỡ lão đại, hắn là dị năng giả cấp một, đồng hành cùng với hắn còn có vài người, ta và Trương Bác chỉ là nghe lệnh làm việc, các ngươi, các ngươi đừng giết ta…”

“Dong dài nói không giết liền không giết, nói mau. Không phải đập chết ngươi.” Hàn Diễn thực không kiên nhẫn, muốn một cước đá qua lại bị Chu Tập ngăn trở, lúc này mới không cam longfthu hồi chân, hung hăng trừng Vương Hoành Vỹ một cái.

Nguyên lai lão đại trong miệng Vương Hoành Vỹ cũng là người thị trấn, còn đã từng là tội phạm, sau khi khai phá dị năng biết quân đội bắt người, liền đem dị năng giả tạo thành tổ chức, thừa dịp loạn chiếm lĩnh cảnh cục, kiếm được một số lớn thương hỏa, sau đó lại dựa vào số thương hỏa đối chọi với quân đội, dùng người sống dẫn tang thi, tập kích căn cứ quân đội, mấy ngày hôm trước buổi tối bệnh độc đột nhiên khuếch tán phạm vi lớn, quân đội cũng có không ít người bị nhiễm, bọn họ mượn cơ hội này chiếm lĩnh căn cứ, quả thực chính là một kiêu hùng loạn thế.

Buổi tối hôm trước gặp một nữ nhân độc thân, lớn lên tuy rằng xinh đẹp nhưng lại không có bất luận dị năng nào, vốn là muốn giết nhưng nữ nhân này nói biết nơi nào có súng ống đạn dược,lão đại mới lưu nàng lại, sau đó cũng mới có một ván cờ ngày hôm nay.

Hắn và Trương Bác chính là phụng mệnh đặt thuốc nổ, không phải thuộc hạ trung tâm của lão đại cũng không biết nhiều kế hoạch.

Tất cả mọi người trầm mặc, nói đến nữ nhân, mọi người tự nhiên nghĩ đến ai, vài người cầu tình lúc trước sắc mặt trở nên trắng bệch, Tào Lỗi vội vàng nhìn về phía người yêu, hắn cũng thật không ngờ chính là loại kết quả này, nhìn Vương học Binh muốn nói lại thôi lại thấy đau lòng, sớm biết liền không mang hai người này về, trên đường mạnh mẽ ép cung, hắn cũng không tin không tra ra được, nếu không phải Trương Bác rất mạnh miệng, thấy hai người này hắn đã muốn giết.

“Người sống dẫn tang thi? Có ý tứ gì?” Lâm Chí Phi nhát gan chần chừ đề xuất nghi vấn.

Thân mình Vương Hoành Vỹ run lên, trong mắt đều là kinh sợ, thanh âm lắp bắp nói: “Trước…trước đâm mấy dao nhỏ khiến cả người đều là máu, sau đó ném ra, không…không bao lâu tang thi sẽ liền đến…”

“Mẹ, bọn họ còn có nhân tính hay không?” Lưu Uy tức giận mắng, cho dù hắn tự xơng là xã hội đen, cũng chưa từng nghĩ qua có người tàn nhẫn như thế, lấy người sống làm thức ăn, quả thực ngay cả súc sinh cũng không bằng.

Trong lòng Lý Dực tự trách, lúc trước thả nữ nhân kia không nghĩ tới xảy ra nhiều chuyện như vậy: “Đều tại ta không tốt, nếu không phải nghĩ đến tiểu Manh, cũng sẽ không sinh ra tâm trắc ẩn.”

“Chuyện không liên quan đến ngươi, là ta không tốt.” Vương Học Binh trong lòng rất rõ ràng, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng hắn có thể cảm giác được, thiếu gia rất coi trọng hắn, nếu không có chính mình cầu tình, hắn tin tưởng, thiếu gia tuyệt đối không thủ hạ lưu tình.

“Cút, chuyện không liên quan đến ngươi, một nữ nhân lúc trước kia, không nói có thể sống sót hay không, ai nghĩ tới, người ta lại có thể bám vào một chỗ dựa vững chắc.” Tào Lỗi không đồng ý, nói cũng đúng lời thật, khoảnh khắc tha nữ nhân kia, một là động lòng trắc ẩn, hai là không muốn tự tay giết người, chỉ sợ ai cũng không nghĩ đến, ở trong hoàn cảnh kia, nữ nhân kia còn có mạng để sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui