Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Bạch Cảnh tắt điện thoại đi, một chút cũng không dừng lại, vội vàng đặt vé máy bay đi N thị, Tiêu Táp là côn đồ ở N thị cùng với hắn ở D thị giống nhau có rất nhiều tiện lợi, quân hỏa vận chuyển đến D thị khẳng định có không ít phiền toái, nhưng nếu Bạch Cảnh tự mình đi một chuyến, có không gian tương tác một phút liền thu phục.

Trước khi đi, Bạch Cảnh ném một chồng tiền giấy dặn dò mấy người Tần gia coi nhà, cũng để cho Tần Dịch tiếp tục cùng công ty cung ứng liên hệ, có bao nhiêu hàng cần bấy nhiêu.

Tần Dịch trải qua mấy ngày này cuối cùng cũng hiểu hàm nghĩa lời của Tào Lỗi, vị thiếu gia này xác nhận thực dễ hầu hạ, chỉ là ý tưởng quái dị, sự việc mạc danh kỳ diệu ngày càng nhiều, muốn suy nghĩ nguyên nhân cẩn thận tuyệt đối là một việc tốn thời gian, cố sức hao tổn tâm trí, còn không bằng dựa theo phân phó mà làm việc, dù sao bối cảnh của thiếu gia cường thế rắn như núi, có đỉnh thiên tháp cao cao che chở, Tần Dịch không nói hai lời tiếp nhận công việc, gần nhất trong lòng hắn cũng không nhịn được suy nghĩ có phải hay không thiếu gia nhận được tin tức gì.

Bạch Cảnh buổi chiều liền đến N thị, vừa xuống máy bay liền thấy thân ảnh kiên nghị của Tiêu Táp, cả người toát ra băng lãnh, đứng giữa đám người phá lệ bắt mắt, thấy Bạch Cảnh vẫy vẫy tay vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa.

“Chúng ta đi.” Gặp Bạch Cảnh không có chào hỏi, Tiêu Táp trầm mặc cũng không quản người chung quanh ánh mắt khác thường, lôi kéo tay Bạch Cảnh ra ngoài.

Ra đến đại sảnh sân bay, sóng nhiệt cuồn cuộn ập đến, trên người nháy mắt ướt đẫm mồ hôi, Tiêu Táp lôi kéo Bạch Cảnh chịu đựng thời tiết khô nóng, nhẹ giọng nói: “Ngươi nhẫn nhẫn, lên xe liền tốt.”

Bạch Cảnh cười: “Không cần chiều chuộng ta như vậy.” Nhìn mệt mỏi trong mắt Tiêu Táp, dường như da đen đi nhiều, kỳ thực mấy ngày nay hắn là thực cực khổ đi, ngay cả đôi mắt tinh anh cũng lộ quầng thâm.

“Nhưng ta luyến tiếc.” Tiêu Táp thản nhiên nói, ngữ khí nhẹ nhàng không có một tia xao động, phảng phất như hắn nói không phải là lời tâm tình mà là thời tiết hôm nay tốt lắm, cho dù hiện tại mồ hôi có như mưa rơi, vẻ mặt Tiêu Táp cũng không có một tia rung động, chỉ lôi kéo tay tiểu nhân nhi rất nhanh đi về phía bãi đỗ xe.

Bạch Cảnh đối với chỉ số EQ của hắn đã sớm không trông cậy vào, bất quá trong lòng vẫn có chút vui mừng, ngay cả nhiệt độ quanh thân dường như cũng không có nóng như vậy.

Lên xe, cả người Bạch Cảnh đều cảm thấy thoải mái, Tiêu Táp thật tri kỷ, cho dù là người rời đi, điều hòa trên xe cũng không tắt, sau khi lên xe là có thể cảm nhận được từng trận mát lạnh.

Tiêu Táp cũng không có dẫn hắn đi nghỉ ngơi trước, bọn họ cũng biết là thời gian cấp bách, trực tiếp lái xe đến một nhà cao tầng vứt đi ở ngoại ô, sau khi Tiêu Táp xuống xe, liền từ phía sau lấy ra một vali to.

Bạch Cảnh thấy thế trong lòng sáng tỏ, nhìn nhìn chung quanh, trong lòng rất ngạc nhiên, vì cái gì xã hội đen luôn thích chọn loại địa phương này làm địa điểm giao dịch.

“Nơi này là ngoại ô, trời nóng không có người đến, ta đem này nọ để ở nơi này, người khác sẽ không biết.” Tiêu Táp giải thích, hai má Bạch Cảnh đỏ lên, lúc này mới biết, nguyên lai hắn đem những suy nghĩ trong lòng vừa rồi hỏi ra miệng, đầu óc vừa chuyển liền hiểu được hàm nghĩa trong lời nói, mở to hai mắt hỏi: “Nhóm quân hỏa này là ngươi lén mua?”


Tiêu Táp gật đầu cũng không giấu giếm, ánh mắt lộ chút bất đắc dĩ: “Chúng ta hỗn hắc đạo, các huynh đệ vào sinh ra tử, trong nhà có không ít già nhỏ….”

Lời chưa nói hết, Tiêu Táp liền trầm mặc xuống, trong lòng không nói nên lời là cảm giác gì, dựa theo lời của Bạch Cảnh, ở mạt thế mọi người đều cảm thấy bất an, ốc còn không mang nổi mình ốc, như thế nào bảo hộ người khác, nhưng đây cũng không phải là người khác mà là huynh đệ đã vào sinh ra tử của hắn, chỉ là nếu muốn cứu người mà nói lại cứu như thế nào, tam cô lục bà, thất thúc bát thẩm, sau thân thích còn có thân thích, cuối cùng cũng chỉ có kéo mọi người cùng chết theo, Tiêu Táp không muốn gặp loại trường hợp này, hơn nữa ai biết trong những người này có tang thi không, ai lại biết đối mặt với sinh tồn, các huynh đệ có hay không trở mặt thành thù, không hiểu a, Tiêu Táp có chút bi ai….

“Thiên tai mà, ngươi đừng nghĩ nhiều, làm hết sức mà thôi.” Bạch Cảnh thản nhiên nói, trong lòng không cho là đúng, hắn đã trải qua mạt thế, biết nhân tình đạm bạc, trong tay Tiêu Táp có cái gì, chỉ cần không thuộc về bang hội, hắn vẫn là lão đại, nếu thật sự không ở chung nổi, không nháo lên mới là lạ, cường ngạnh nói không chừng còn có thể trực tiếp cầm tên đến lĩnh thưởng, dù sao bọn họ vốn chính là xã hội đen, đen ăn đen có gì kỳ quái.

“Chúng ta vào đi.” Chẳng qua chỉ là một lát thời gian, trong mắt Tiêu Táp lại là một mảnh thanh minh, kỳ thật hắn đã sớm quyết định, cần gì phải rối rắm quá mức, chuyện của mọi người cứ nghe theo mệnh trời mà thôi, hắn sẽ vì các huynh đệ mà chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ là cũng không thể không có con bài chưa lật của chính mình.

Buông tích tụ trong lòng, Tiêu Táp đi trước dẫn đường, đi qua chỗ hiên nhà, sau đó trực tiếp lên tầng năm, gõ ba tiếng ám hiệu, lập tức có người đi ra.

Bạch Cảnh lúc này mới chú ý tới, nguyên lai có một cửa ngầm dựa vào tường, người hắc bang thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

“Yêu, Táp ca lần này như thế nào đến hau người, còn mang theo tiểu tình nhân.” Một người vạm vỡ đi ra, cao khoảng trên dưới một thước tám, vẻ mặt hung hãn, trên trán có một vết sẹo thật sâu, nghe ngữ khí của hắn hẳn là cùng Tiêu Táp rất quen thuộc, cho nên Tiêu Táp mới yên tâm một mình đi lấy hàng.

“Này là nhóm hàng hóa ta lén cần, Hồng lão đại chắc đã đề cập qua với ngươi, tiền hàng các ngươi cứ tính, mặt khác thẻ này các ngươi cầm tiêu vặt.”

Ngữ khí Tiêu Táp đạm mạc, đại hán nghĩ cũng không nghĩ, gọi một huynh đệ đến trực tiếp ném vali cho hắn, cười nói: “Hắc hắc, cảm ơn Táp ca, chúng ta ai chẳng biết ngươi là kẻ giữ chữ tín, tiền sẽ không dùng đến chúng ta còn muốn trả lời lão đại, hôm nay nóng thật sự không muốn ngốc nhiều ở chỗ này, đúng rồi muốn hay không ta tìm vài huynh đệ đến khuân vác, yên tâm tuyệt đối sẽ không lộ sơ hở.”

“Không cần, người của ta một hồi sẽ đến, trời nóng các ngươi bận rộn thì cứ đi, nhớ lần sau có thứ tốt thì cứ nói một tiếng, giới thiệu với ngươi đây là con của Bạch ủy viên, có cái gì cần hỗ trợ, không cần khách khí.”

Đại hán ngẩn ngơ cười ha hả, thái độ không có khinh mạn như vừa rồi, tròng mắt nhanh chuyển vội vàng tiếp đón, sờ sờ đầu mới nhớ tới không biết nên xưng hô như thế nào: “Ngươi…..ngươi hảo…..”

“Gọi hắn là Cảnh thiếu được rồi.” Tiêu Táp giải vây nói.


Đại hán vừa nghe, ánh mắt sáng lên, ngữ điệu nói chuyện nhẹ nhàng mang theo một tia kinh ngạc còn có một chút vui mừng: “Cảnh thiếu, ngươi là Cảnh thiếu?”

Bạch Cảnh nhướn mi, liếc Tiêu Táp một cái, như thế nào? Hắn tại N thị thực nổi danh sao?

Đại hán xấu hổ cười cười, biết chính mình thất thố, cũng không nói gì thêm, khách khí khen tặng vài câu, vội vàng mang thủ hạ rời đi.

Bạch Cảnh thấy bọn họ đi rồi mới trừng mắt nhìn Tiêu Táp một cái, dám lấy hắn làm bia.

Tiêu Táp cũng không để ý, tinh quang trong mắt chợt lóe, khóe môi nâng lên một chút độ cong không thể nhìn ra: “Gần đây Cảnh thiếu danh khí lớn, có rất nhiều người có nhiều phương pháp muốn chiếm tiện nghi, ngày hôm qua, Hồng lão đại còn hỏi thăm ta, nghe nói là chuyến làm ăn xảy ra chuyện, hiện tại đang phát hỏa, người vừa rồi chính là trợ thủ đắc lực của hắn, đêm nay chắc sẽ truyền tin tức qua.”

Bạch Cảnh không hài lòng, hung hăng nhéo y một phen, cả giận nói: “Cho nên ngươi mới để ta tới N thị?”

“Như thế nào sẽ, ta nhớ ngươi a, hơn nữa vật tư thu thập được cũng muốn đưa ngươi, Hồng lão đại chỉ là thuận tiện, tất cả gia sản của ta đều đưa đặt trên người ngươi, về sau ngươi chỉ cần quản nhà giúp ta là được rồi.” Tiêu Táp tuy rằng ăn đau, tâm tình vẫn tốt lắm, điểm úc khí vừa rồi cũng trở thành hư không, Bạch Cảnh đối với hắn càng không khách khí, có phải hay không quan hệ của họ càng thêm thân cận.

“Cút, không biết xấu hổ, ai quản nhà giúp ngươi.”

“Ngươi vừa rồi không có phủ nhận.”

“Cái gì?” Bạch Cảnh mạc danh kỳ diệu.

“A Cường nói ngươi là tình nhân của ta.” Tiêu Táp chính nh bát kinh vạch rõ, hắn vẫn nhớ rõ lời này đó.


Bạch Cảnh giận, y như vậy là già mồm át lẽ phải sao?: “Ta đó là không nghĩ chậm trễ chính sự.”

“Dù sao ngươi không phủ nhận là được.”

“Ngươi còn không theo đuổi ta, thiên tài mới coi ngươi là tình nhân.”

“Ta theo đuổi ngươi thực lâu.”

“Ta như thế nào nhìn không ra.”

“Ý ngươi là chỉ cần ta theo đuổi ngươi, ngươi liền đồng ý.”

“Lăn, làm chính sự.”

Tiêu Táp ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, hai gò má Bạch Cảnh phiếm hồng, cảm thấy hắn thẹn thùng, nghĩ rằng cũng không cần bức đến nóng nảy, dù sao còn nhiều thời gian, hắn đem nửa đời sau ra dùng như thế nào cũng không thể để Bạch Cảnh chạy, về phần trước mắt mà nói chính sự vẫn quan trọng hơn.

Lại không biết, hai má Bạch Cảnh đỏ kia là do tức giận….

Thấy người đã lái xe đi xa, Bạch Cảnh không chút do dự, xem cũng không xem, trực tiếp đem quân hỏa trong phòng thu vào không gian, sau đó bọn họ lại chạy ba nơi nữa, trời tối không sai biệt lắm mới về nhà, đương nhiên đó là nhà Tiêu Táp, một tòa nhà cao cửa rộng theo phong cách cổ xưa.

Sau khi đến, Bạch Cảnh hơi nhíu mày, đối với nơi này có chút phản cảm, cảm giác ngay cả nhà hắn cũng không bằng, tuy nói hắn không có người nhà, nhưng ít ra nơi kia có thể coi là nhà, nơi này thực giống như một công sở làm việc, Tiêu Táp ở tại chủ trạch, những người khác ở ngoài trạch làm việc, xung quanh luôn có người tuần tra, dù sao chính là nhiều người mà tạp.

Để cho hắn phiền chán chính là những người này nhìn hắn không phải là hiếu kỳ, mà là khinh thường và khinh miệt thật sâu.

“Ta không ở nơi này, đi khách sạn.” Tính tình Bạch Cảnh cũng không mềm mỏng gì, hắn để ý chỉ có một mình Tiêu Táp, những người khác đâu có quan hệ gì.

“Hảo!” Tiêu Táp một ngụm đáp ứng, trong lòng cũng có chút hối hận đã quên mất người trong bang đều xem tiểu Cảnh là bại gia, từng người từng người thực phẫn nộ, xem ra lần này tất yếu phải cảnh tỉnh, người của hắn người khác nào có tư cách nói nhảm, cho dù là lấy danh nghĩa vì tốt cho hắn cũng không được.


Bạch Cảnh tà tà liếc y một cái, xoay người bước đi, cũng không quản phía sau truyền đến tiếng nghị luận, một đám đều nói Táp ca không đáng đâu.

Tiêu Táp đưa Bạch Cảnh đến khách sạn, lấy phòng xong, Bạch Cảnh “ba!” một tiếng đóng cửa, chê cười, nếu hiện tại hắn bị một đám huynh đệ kia đè ép về sau sẽ mãi như thế, may mắn chính mình sớm có chuẩn bị, phía sau còn có đám người Vương Học Binh, bằng không dựa vào Tiêu Táp, hừ!

Người khác hắn sẽ không thuyết phục nhưng Hàn Diễn cùng Tiêu Táp lớn lên, cùng vào sinh ra tử, hắn thấy là phiền, Hàn Diễn kiếp trước muốn giết mình hắn có thể thấy rõ ràng, tuy rằng là vì Tiêu Táp báo thù nhưng hắn vẫn khó chịu, kiếp trước huynh đệ này của Tiêu Táp, con mắt nhìn hắn đều coi hắn là kẻ phụ thuộc Tiêu Táp, dựa vào cái gì, hắn nợ Tiêu Táp chứ không nợ bọn họ, muốn cho hắn mặt mũi, thực xin lỗi, thiếu gia ta không hầu hạ.

Tiêu Táp nhìn cửa đóng chặt, trong lòng một trận bất đắc dĩ, không có biện pháp, ai bảo hân thích bộ dạng giương nanh múa vuốt này của tiểu miêu, biết hôm nay không chiếm được tiện nghi, nghĩ nghĩ quyết định vẫn là đi về trước, là huynh đệ của hắn đối với người hắn thích thì phải tôn trọng cho hắn, không phải huynh đệ, hắn cũng không miễn cưỡng, dựa theo Bạch Cảnh nói, mạt thế sắp xảy ra, hắn cho dù có tâm cũng vô lực, huống chi hắn cũng không phải người có tâm.

Mấy ngày nay để tiểu miêu ở khách sạn cũng tốt, bọn người trong bang kia phần lớn đều là thô nhân, hắn không muốn tiểu miêu bị dọa, hoặc bị tức, chờ mình an bài xong liền cùng tiểu miêu rời đi.

Bạch Cảnh tức giận mau đi cũng mau, ngày hôm sau tiếp tục theo Tiêu Táp bận rộn, dù sao Tiêu Táp nói cái gì thì hắn làm cái đấy, bất quá làm nhiều nhất vẫn là thu này nọ, đến buổi chiều, Hồng ca liên hệ với Tiêu Táp, nói muốn gặp Bạch Cảnh, một bữa cơm qua đi, cách ngày Tiêu Táp được một đám quân hỏa, Bạch Cảnh được một khối ngọc thạch.

Vào ban đêm, Bạch Cảnh tự nhiên vẫn là đi khách sạn, chỉ là bọn hắn cũng chưa nghĩ đến lần từ biệt này thế nhưng lại hơn mười ngày, Tiêu Táp chỉ kém đem ruột gan xoắn lại, tiểu miêu của hắn nếu có sơ suất, hắn không biết chính mình có hay không giận chó đánh mèo lên huynh đệ, nếu không phải vì huynh đệ, tiểu miêu như thế nào lại một mình đi khách sạn, hắn cũng thầm hận chính mình, vì cái gì không ở cùng hắn….

12 giờ đêm khuya, Bạch Cảnh đang ngủ say, hai ngày này theo Tiêu Táp chạy ngược chạy xuôi mệt muốn chết rồi.

Trong lúc mơ ngủ, thân thể bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức, giống như bị bạo tạc, đau đến cốt tủy, Bạch Cảnh mở mạnh hai mắt, hắn là ở phòng 38-phòng tổng thống tốt nhất khách sạn, cũng là tầng cao nhất, rèm cũng không kéo xuống, giương mắt là có thể thấy bầu trời đỏ đậm.

Đêm khuya, bầu trời trở nên sáng rõ, bao phủ tầng tầng hồng quang, thường thường có điện quang màu tím hiện lên, phảng phất như gần ngay trước mặt.

Đồng tử Bạch Cảnh co rút, chịu đựng đau nhức trên người, vội vàng cầm lấy di động, hai tay run rẩy trước gọi điện cho Vương Học Binh, không được, lại gọi vẫn không được, gọi Tào Lỗi vẫn không được như cũ, tiếp lại gọi cho Tiêu Táp, chỉ nghe thấy thanh âm máy bận….

Nghĩ muốn rời đi nơi này, thân mình phảng phất như bị định trụ, bước cũng không nổi, đau đớn trên người giống như đến từ linh hồn bị xé rách, máu cũng bắt đầu rục rịch.

Máu tươi từ lỗ chân lông chảy ra, kinh mạch toàn thân dường như bị trướng bạo, toàn thân Bạch Cảnh cứng nhắc, hắn cho dù ngốc cũng biết tình huống lúc này không thích hợp, từng đạo điện quang trong mắt, thẳng táp bổ về phía tầng đỉnh khách sạn.

Bạch Cảnh trừng lớn hai mắt, chỉ trong nháy mắt như vậy, hắn cảm thấy chính mình bị tử vong bao phủ, vừa rồi hắn quả nhiên không có nhìn lầm, điện quang này là hướng về hắn mà đến, trong lòng lập tức nghĩ đến có thể hay không liên quan đến vẫn thạch, nhìn sao băng xẹt qua bầu trời, từng đạo tia chớp thô như thùng nước mang theo khí tức hủy thiên diệt địa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui