Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Bạch Cảnh trong đàn tang thi xuyên qua xuyên lại cho dù dùng tới thuấn di lúc này thẩn ảnh của hắn nhìn cũng cực kỳ chật vật, thiếu mười mấy chủ lực chiến đấu, số lượng tang thi thật sự rất nhiều, chỉ đơn thuần trông cậy vào hắn kéo cừu hận căn bản không giải quyết được vấn đề.

Mắt thấy một đám đội hữu bị thương, trong lòng Bạch Cảnh bắt đầu lo lắng, hiện tại đội hữu này đó trong mắt hắn đều là lực lượng dự bị, nếu hao tổn ở trong này, khác không nói, hắn liền đau lòng trước.

Ngân quang phi thiểm, đao phong cắt qua phía chân trời!

Trên tay Bạch Cảnh không ngừng công kích, đại não lại cấp tốc vận chuyển, còn tiếp tục kéo dài như vậy căn bản là không được, hắn tuy rằng trợ giúp đội hữu kéo cừu hận nhưng số lượng tang thi rất nhiều, không có không gian ngăn cách, hắn nhiều nhất chỉ có thể cuốn lấy tang thi lại không có biện pháp đánh chết, kể từ đó mất nhiều hơn được.

“Đừng đứng gần ta.” Bạch Cảnh đột nhiên quay đầu, thoát lui đội hữu hai bên, trong lòng suy tư một khắc cẩn thận hồi tưởng không gian xé rách trong nháy mắt đó, hai mắt hiện lên một tia lãnh liệt, ngân quang quanh thân từ từ mở rộng ra, ngay sau đó lấy hắn làm trung tâm, trong vòng một trương ngân quang chung quanh trở nên vặn vẹo, hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén.

“Grào—” Theo tiếng gần lên giận dữ của tang thi, tất cả tang thi bị ngân quang bao quanh trở nên phẫn nộ, rất nhanh tìm được mục tiêu công kích, ma sát răng nanh, phi nhanh đánh về phía Bạch Cảnh.

Trong lúc điện quang hỏa thạch, thân ảnh Bạch Cảnh chợt lóe, nhanh chóng thuấn di tới địa phương cách đó không xa, vừa có thể tránh thoát công kích của tang thi vừa khiến tang thi không dời đi mục tiêu, sau đó lại là một đạo ngân quang lóng lánh, liên tục vài cái phóng qua, trán Bạch Cảnh dần chảy ra mồ hôi lạnh, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng kỹ năng quần công, lực sát thương tuy rằng không lớn nhưng lại tiêu hao lượng lớn dị năng.

Bất quá một khắc công phu, Bạch Cảnh liền hấp dẫn rất nhiều cừu hận, đội hữu đang trong chiến đấu nháy mắt trở nên thoải mái hơn, chính là trong lòng không khỏi lo lắng, cứ việc biết Cảnh thiếu chạy trốn rất giỏi nhưng số lượng tang thi lại quá đông, chỉ nhìn xa xa đã khiến bọn họ kinh hãi, nếu Cảnh thiếu xảy ra chuyện gì không hay,. bọn họ biết công đạo thế nào với Táp ca.

Sắc mặt Bạch Cảnh lúc này trắng bệch, phía sau theo sát ít nhất là mấy ngàn tang thi, thuấn di cơ hồ dùng không gián đoạn, một lát cũng không dám ngừng, trong lòng biết chính mình lần này chơi quá trớn, gắt gao cắn chặt răng, nghẹn một ngụm khí chạy nhanh về phía xa xa.

Mãi đến khi cách chỗ dừng xe khoảng hơn năm trăm m, hắn lúc này mới lắc mình trở lại chỗ, đặt mông ngồi dưới đất, không ngừng thở dốc, không nghĩ tới dẫn nhiều quái sẽ mệt như vậy.

“Cảnh thiếu, ngươi không sao chứ?”


Thấy Bạch Cảnh đột nhiên xuất hiện mà còn một bộ dáng thở hổn hển, đám đội hữu thân thiết hỏi han, trong lòng mặc dù có chút buồn bực, không rõ cử động này của Cảnh thiếu có ý gì, dù sao tang thi dẫn rời đi nó vẫn là tang thi, khoảng cách mấy trăm m mà thôi, xoay người một cái là có thể gồi mã thương, nhìn thực lực Cảnh thiếu hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng đại đa số người, trong lòng bọn họ tự nhiên lo lắng.

Bạch Cảnh lắc đầu, từ trong không gian của mình lấy ra một chai nước suối, ngửa đầu uống một hơi, vừa rồi đánh giá sai thực lực của chính mình, mệt chết hắn.

Mọi người thấy Bạch Cảnh không có chuyện gì, tâm cũng hạ xuống, toàn bộ mọi người trở về vị trí và cương vị riêng tiếp tục hăng hái chiến đấu, chiêu thức kéo quái ấy của Cảnh thiếu tuy rằng làm cho bọn họ thoải mái không ít nhưng nguy cơ chưa được tiêu trừ thì không thể thả lỏng cảnh giác.

Trong lòng mỗi người đều nặng trịch, tang thi xa xa bị Bạch Cảnh dẫn đi mất đi mục tiêu, hỗn loạn trong giấy lát, phẫn nộ rống một tiếng vang vọng toàn trời đêm.

Tang thi đông đúc, hỗn loạn phẫn nộ gào thét, phô thiên cái địa ùa tới cước bộ thật mạnh như chấn động đại địa.

Sắc mặt mọi người tái nhợt, cường trấn định, rõ ràng sợ hãi muốn chết lại gắt gao thủ vệ ở phía trước.

“Đừng lo lắng.” Bạch Cảnh uống xong nước suối, hơi chút thả lỏng, thấy vẻ mặt khẩn trương của mọi người không tự giác cong cong khóe môi, hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng đếm ngược, 6…5….4….3……2…..1…..

“Oanh—-”

Một tiếng nổ thật lớn vanh lên, khiến lỗ tai mọi người ong ong, từng vòng từng vòng quang mang màu đỏ từ đằng xa nổ tung truyền tới, chiếu rọi toàn bộ trời đêm như ban ngày, bốn phía cát bụi cuồn cuộn, từng đợt sóng nhiệt ập vào mặt.

Trong nháy mắt đó cát bay đá chạy, hoa lửa văng khắp nơi, trận nổ mạnh khiến chung quanh lửa cháy to lan rộng ra, hỏa cầu như sao băng rơi xuống, khắp nơi đều được ánh lửa chiếu rọi.

“Ta không có nằm mơ đi.” Tất cả mọi người trợn mắt há mồm.


“Nhanhđánh ta một bạt tai.”

“Ngươi ngốc chết đi.”

Cảnh thiếu, ngươi thành thật nói cho chúng ta biết, ngươi không phải là cướp bóc kho súng đạn đi?”

Từ khi gia nhập cái đoàn đội này, bọn họ phát hiện, Bạch Cảnh và Tiêu Táp quả thực một lần lại một lần cho bọn họ một cái nhìn mới, nếu có một ngày kia, hai người này đem tang thi tiêu diệt hết, bọn họ nghĩ, bọn họ cũng sẽ không thấy kỳ quái.

Bạch Cảnh lười trả lời vấn đề này, ném cho mọi người một cái nhìn xem thường, sai bảo: “Đi, các ngươi chia làm hai nhóm, một nhóm lưu thủ một nhóm thu thập tinh hạch, ta phụ trách chiếu cố người bệnh.”

Mọi người đối với cái này hoàn toàn không có dị nghị, nghe thấy thu thập tinh hạch mỗi ngưới trước mắt đều sáng ngời, hưng phấn xoa tay.

Về phần tang thi còn dư lại, số lượng vẫn nhiều như cũ nhưng so với lúc ngàn vạn, núi thây thi hải đếm cũng không đếm được vừa rồi, lúc này mọi người tỏ vẻ thực bình tĩnh.

Đại bộ phận tang thi cấp 2 đều bị Bạch Cảnh dẫn đi, dư lại phần lớn là tang thi phổ thông, vài cái lựu đạn là có thể thu phục, không có tang thi phổ thông nào có thể uy hiếp, bọn họ súng đạn sung túc, chỉ cần phối hợp tốt, giữ nghiêm trận địa tuyệt đối không thành vấn đề.

“Tang….tang thi còn chưa có chết….” Vương Vĩ lắp bắp, ngón tay chỉ địa phương thiếu đốt phía xa xa.

Bạch Cảnh nhíu nhíu mày, chỉ thấy bóng đen chớp lóe giữa ánh lửa, mắt vừa thấy tựa như trong phim kinh dị đi ra, như ác quỷ tới từ địa ngục, từng bước từng bước leo về phía trước.


“Thiết, tiểu tử, dọa lão tử giật mình.” Trần Mãnh vỗ mạnh Vương Vĩ một cái, bộ dáng hung thần ác sát quắc mắt nhìn trừng trừng, bàn tay to vung lên, vai khiêng một khẩu súng tự động, lại giắt vài cái lựu đạn: “Ai theo ta đi thu tinh hạch.”

“Ta đi.”

“Ta cũng đi”

Rất nhanh mọi người phân xong đội, 15 người đi thu tinh hạch, còn dư lại lưu thủ, hiện tang thi không dày đặc như vừa rồi, công kịc cũng không quá mãnh liệt, thiếu tang thi cấp 2 chỉ huy, tang thi còn lại hét thảy đều hành động theo bản năng, ngay trong lúc nói chuyện vừa rồi cũng tiêu diệt được không ít, khiến tất cả mọi người không cảm nhận được cảm giác thành tựu.

Về phần tang thi cấp 2 đã bị đốt thành than đen, trên đầu còn bốc khói đen, đi đường lắc lắc lắc lắc, Trần Mãnh mang theo một đám người bắn qua mấy súng trúng thẳng vào ót, tang thi cấp 2 lắc lư vài cái rồi té trên mặt đất, xem ra trận nổ mạnh lúc trước rất có uy lực.

Tần Liệt vẫn ở lại lưu thủ như cũ, có dị năng giả cấp 2 hắn, hơn nữa mọi người phối hợp, súng tiểu liên, súng máy không ngừng bắn, rất nhanh đem cục diện ổn định lại.

Bạch Cảnh thấy tình huống mọi người khá tốt cũng không tiếp tục để ý nữa, từ trong không gian lấy ra nước suối đút cho người bị thương, lại lấy ra một ít thuốc hạ nhiệt cùng vải băng bó.

Thời gian trôi qua rất nhanh khi Tiêu Táp mở to mắt liền phát hiện tang thi thiếu đi phân nửa, đoàn đội ngay ngắn có trật tự, chung quanh tràn ngập khói thuốc súng, nếu tính trên thi thể tang thi mà nói có thể tính là thây ngã mọi nơi.

Cảm giác dị năng của mình đã khôi phục, mà còn có tăng trưởng nho nhỏ, Tiêu Táp nhảy xuống khỏi đỉnh xe, giơ tay lên, kim loại ngưng tụ thành phi đao bay lên không trung, lấy một loại tốc độ mắt thường không nhìn thấy phóng vào đại não tang thi.

Tần Liệt đang chiến đấu chỉ cảm thấy trước mắt kim quang chợt lóe, còn không kịp nhận ra đó là gì liền thấy tang thi bên người thẳng tắp ngã xuống.

Có thể có loại năng lực này, không cần phải nói tất cả mọi người đều có thể đoán được, ngoài Tiêu Táp ra không ai có thể.

Kẻ xen vào Tiêu Táp uy nghiêm, trên mặt mọi người tuy rằng cao hứng lại không ai dám lên tiếng, toàn bộ nhẹ nhàng thở ra, mãi đến giờ phút này bọn họ mới chính thức thả lỏng tâm tình.


Tiêu Táp không chỉ là người tâm phúc còn là thuốc an thần của tất cả mọi người. Giống như chỉ cần có hắn ở hết thảy khó khăn đều không thành vấn đề, mà Tiêu Táp đích xác cũng không để mọi người thất vọng. Chỉ qua một phen công phu, còn lại hai mươi mấy tang thi cấp 2 đảo mắt đã bị tiêu diệt sạch sẽ, này chính là chênh lệch lực lượng tuyệt đối.

Dị năng của Tiêu Táp cũng giống nwh Bạch Cảnh đều là trải qua ngâm nước suối mà biến dị, vô địch trong cùng cấp, tiêu diệt tang thi cấp 2 tự nhiên không cần phải nói.

Mọi người thấy một màn này trong lòng cao hứng lại buồn bực, tóm lại là nỗi lòng phức tạp, trong lòng nhịn không được giả thiết, nếu Tiêu Táp có thể sớm xuất hiện một chút có phải hay không sẽ không có nhiều người bị thương như vậy….

Bất quá bọn họ càng hiểu được, lúc trước Tiêu Táp phóng ra dị năng cỡ rộng sau lại khoanh chân ngồi trên xe, nếu hắn thực sự dư sức làm sao lại không tham gia chiến đấu. Gỉa thiết thủy chung chỉ là giả thiết thôi, thấy lực lượng của Tiêu Táp, bọn họ càng thêm mong chờ, mong chờ chính mình lúc nào mới có thể biến mạnh.

Có Tiêu Táp gia nhập tiêu diệt tang thi còn dư lại càng thêm thuận lợi, không đến chốc lát, đội người Dương Lâm cũng tỉnh lại trong hấp thụ năng lượng, mỗi người tựa như uống máu gà vậy, nụ cười trên mặt không thể che giấu. Chỉ kém không lớn tiếng hoan hô, dị năng của bọn họ tiến giai.

Số lượng tang thi ngày càng ít, mỗi người đều hưng phấn, tiêu diệt tang thi hay là đoàn diệt, đây là chuyện lúc trước bọn họ chưa từng nghĩ đến, song lần này bọn họ thật sự làm được, bất quá công lao lớn nhất vẫn là đinh đạn bay đầy trời của Tiêu Táp và trận nổ mạnh của Bạch Cảnh, nhưng vô luận như thế nào có thể tiêu diệt nhiều tang thi như vậy, ngẫm lại trong lòng nhiệt huyết sôi trào.

Chỉ có Bạch Cảnh thủy chung cau mày lạnh lùng nhìn tang thi lần lượt ngã xuống, nhìn thi thể tang thi bị phá tan thành mảnh nhỏ không nói một lời.

Mọi người cũng không vui vẻ bao lâu, Bạch Cảnh cũng không lo lắng lâu.

Theo một tiếng “Grào—-” từ xa truyền tới.

Trong lòng Bạch Cảnh buông lỏng, cảm thấy rốt cuộc cũng chờ được, giống như lo lắng vừa rồi của hắn chính là vì cái kết quả này, vì chờ đợi tang thi cao cấp xuất hiện.

Mọi người đều rùng mình nhưng không có khẩn trương, lúc này tất cả mọi người tuy mỏi mệt nhưng tang thi bị tiêu diệt, mỗi người đều sĩ khí mười phần, huống chi còn có người vừa tiến giai, chỉ hận không được giết thỏa mới thôi.

Chỉ là toàn bộ dự kiến của bọn họ đều sai lầm, tiếng kêu xa xa không có tạm dừng, tang thi cao cấp cũng không đến, ngược lại tang thi phổ thông và tang thi cấp 1 bọn họ giết đến thất thất bát bát lại nhanh chóng lui lại như thủy triều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui