Tống Hạo Hiên người này dã tâm bừng bừng, năng lực xuất chúng, bằng không cũng sẽ không trổ hết tài năng trong đám anh em, tuổi còn trẻ đã thành người nắm quyền Tống gia. Sau khi mạt thế bùng nổ người Tống gia đã chết gần hết, chỉ duy gã xúc phát ra lôi hỏa song hệ dị năng, một đường lên cao như diều gặp gió, trở thành thống lĩnh một phương.
Nam nhân thực lực mạnh dã tâm lớn khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, mà kiêu ngạo của Tống Hạo Hiên lại đặc biệt lớn, nói là tự phụ cũng không đủ. Vốn tưởng rằng mình là dị năng giả mạnh nhất của C quốc, nhưng một ngày gã lại phát hiện mình còn một “đồng loại” khác, mà thực lực người này chỉ kém hơn mình một bậc, rất nhanh có thể đuổi kịp, trong lòng gã không khỏi dâng lên một cỗ buồn bực khó tả.
Khẽ gật đầu với mấy người Lâm Văn Bác xem như chào hỏi, gã nhìn qua Đậu Hằng, trầm giọng hỏi,”Cậu là lôi hệ, tang thi lôi hệ lại trong vạn khó tìm được một, không có tinh hạch tương ứng, cậu sao tu luyện được tới cấp bốn đê giai?”
Cung Hương Di ẩn mình sau mọi người nghe vậy mâu quang chợt lóe. Lôi hệ dị năng giả có thể dựa vào việc hấp thu tia sét tự nhiên để đề cao lực lượng là do chính Tống Hạo Hiên nói với người khác. Gã một lần khi ra nhiệm vụ gặp phải khí trời dông bão, cũng không biết có phải vì liên quan tới thể chất lôi hệ của gã hay không, gã liên tục bị vài đạo thiểm điện bổ xuống, tránh cũng không thể tránh gã chỉ đành cố gắng chịu đựng, lại không ngờ là nhân họa đắc phúc*, lôi hệ dị năng của gã nháy mắt nhảy lên cấp ba trung giai. Từ đó về sau gã đều chọn khi thời tiết mưa bão mà ra ngoài tu luyện, cấp bậc thăng lên rất nhanh. Lôi hệ dị năng giả lúc đó, cả C quốc chỉ có mình gã, gã tự nhiên không để ý người khác biết được bí mật này. Mà nay, Đậu Hằng không chết, thực lực lại không kém gã bao nhiêu, đủ để làm đối thủ của gã, gã khẩn trương là hiển nhiên. (* : người gặp họa không chết ắt có phúc)
Đậu Hằng mặt không chút thay đổi đứng sau Cung Lê Hân, mắt cũng không thèm nâng lên, như thật như giả đáp,”Anh luyện thế nào thì tôi luyện thế ấy.” Từ ngữ khí đạm mạc của hắn, đã thấy hắn không hề xem đối phương vào mắt, cho dù có là một cường giả đứng đầu lôi hỏa song hệ dị năng đi chăng nữa.
Tươi cười ôn hòa trên Tống Hạo Hiên không đổi, chỉ có một mạt lãnh quang xẹt qua trong mắt. Người này, cả căn cứ này nữa đều là chướng ngại vật trên con đường xưng bá của gã, tuy rất muốn loại trừ tất cả người này, nhưng gã cũng không ngu ngốc mà lập tức động thủ. Cung gia chẳng phải muốn tới huyện Phổ An sao? Phổ An cách Liêu Thành không xa, chờ gã thăm dò rõ ràng tình hình trong căn cứ Cung gia rồi tính sau. Đó gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nghĩ đến đây, mâu quang lạnh lùng của gã lại ôn hòa, mặt lộ ra vẻ khí khái của một thế gia vọng tộc. Gã quá chú ý tới Đậu Hằng, hiển nhiên đã xem nhẹ thiếu niên tuấn dật đứng cạnh Cung Viễn Hàng, cũng không thấy ánh mắt trao đổi của thiếu niên và Hạ Cẩn.
Vừa xuống xe, Cung Lê Hân đã mong ngóng đưa mắt tìm kiếm thân ảnh Hạ Cẩn, thấy Hạ Cẩn theo sau Tống Hạo Hiên chậm rãi bước tới, nhãn tình cậu sáng lên, muốn vọt tới cạnh Hạ Cẩn thăm hỏi hắn.
Ngũ quan góc cạnh thâm thúy của Hạ Cẩn vẫn lạnh lùng như trước đây, nhưng độ cong tùy hứng bên môi đã biến mất, đôi mắt lam thẫm cũng không còn quang mang thoải mái bất kham, chỉ còn lại băng lãnh đủ để đông người. Đôi mắt đó đầu tiên tìm kiếm thân ảnh thiếu niên trong đám người, băng sương dày đặc bao trùm quanh người hắn thoáng hòa tan, khóe miệng khẽ cong lên, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện.
Thấy thiếu niên muốn chạy về phía mình, hắn không dấu vết lắc đầu, trong đôi lục mâu đầy ý cự tuyệt làm Cung Lê Hân lập tức dừng bước, ngây người đứng tại chỗ.
“Anh ta không muốn biểu hiện quá quen thuộc chúng ta. Đã vài năm không gặp, bạn bè cũng sẽ thấy xa cách, đây là chuyện thường tình.” Lâm Văn Bác vỗ vai thiếu niên trấn an. Đối với thái độ xa cách của Hạ Cẩn, hắn trong lòng vui như mở cờ, hắn đến nay vẫn không quên được ánh mắt đầy ý xâm lược của nam nhân kia khi nhìn tiểu Hân.
“Ân.” Cung Lê Hân nhíu mày đáp ứng, thấy Hạ Cẩn chỉ hơi gật đầu đối với lời kêu gọi của mấy người Vương Thao, hai mắt liền sa sầm. Trong gần ba năm nay, cậu chỉ gặp Hạ Cẩn có một lần, trong một năm cuối thì ngay cả liên lạc điện thoại cũng ngày càng ít, quan hệ trở nên lạnh nhạt xa cách là hiển nhiên. Tuy trong lòng hiểu được, nhưng Cung Lê Hân vẫn cảm thấy vô cùng mất mát. Không liên quan tới nguyên chủ, Hạ Cẩn chính là người bạn đầu tiên cậu kết giao sau khi đến dị thế này, với cậu có một ý nghĩa rất đặc thù. Từng chút thời gian ở cùng Hạ Cẩn, cậu chưa từng quên. Nhưng thực hiển nhiên, phần ký ức đó chỉ còn trân quý với cậu, còn trong lòng Hạ Cẩn đã sớm phai màu.
Trái tim co rút đau đớn, Cung Lê Hân buông mi, không nhìn qua Hạ Cẩn nữa, tựa vào lòng Lâm Văn Bác tìm kiếm an ủi. Lâm Văn Bác nhếch môi cười, ôm chặt bả vai cậu nhẹ nhàng đong đưa, giống như đang đong đưa một đứa nhỏ còn bọc tã lót, động tác cực kỳ ôn nhu, làm người ta không khỏi cảm thấy an tâm. Cung Lê Hân nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc suy sụp, ngẩng đầu mỉm cười với Lâm Văn Bác.
Hai người thân mật hỗ động không hề phát hiện thần sắc thống khổ chợt lóe trong mắt Hạ Cẩn.
Trò chuyện vài câu với Cung phụ và Tống Hạo Nhiên, chở hai ngàn cân lương thực làm phí qua đường đi, Tống Hạo Hiên lúc này mới ra lệnh mở cổng, để bọn họ vào nghỉ ngơi, còn hai ngàn cân lương thực còn lại phải đợi khi người Cung gia an toàn rời khỏi Liêu Thành mới có thể đưa tiếp. Quốc lộ ra vào Liêu Thành của căn cứ Tống gia đều nối nhau, không có sự đồng ý của Tống Hạo Hiên, đoàn người Cung gia không thể đi qua. Tuy có thể cưỡng chế “tông cửa”, nhưng đầu năm nay, không ai ngu ngốc lại đi lấy lực lượng căn cứ tiêu hao vào mấy chuyện xung đột vô vị này.
Đương nhiên, cũng vì Tống Hạo Hiên không hề biết mục đích thật sự chuyến đi này của Cung gia, chỉ nghĩ bọn họ đi huyện Phổ An, cho nên không chút do dự liền đồng ý. Huyện Phổ An quy mô rất nhỏ, vật tư thiếu thốn, lại cách tử thành Ninh thành rất gần, cho nên, mặc dù chỗ đó không bị đàn tang thi quấy nhiễu, cũng không có ai muốn vào đó đóng quân. Trong mắt Tống Hạo Hiên xem ra, căn cứ Cung gia chỉ là dùng kế tạm thời, không phải là nơi nào đáng để hoài nghi.
Đoàn xe chậm rãi chạy vào cổng lớn, anh em Kim gia tránh trong xe tải, mặc một bộ ngoại bào màu đen liền mũ che kín mặt mũi. Kim Thượng Huy ngoan ngoãn ngồi chỗ mình, hai má căng phồng ngậm một viên tinh hạch ngon lành, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo chút vẻ trẻ con, nếu không nhìn tới thụ đồng như dã thú cùng móng tay sắc bén trong tay áo của nó, thì nó nhìn qua không khác gì người thường. Cũng bởi vậy, cảnh vệ căn cứ Tống gia chỉ vội liếc qua rồi cho xe qua. Giữ lại nuôi dưỡng một con tang thi, chuyện điên cuồng bậc này cũng chỉ có Kim Thượng Ngọc và Cung Lê Hân mới nghĩ ra. ╮(╯▽╰)╭
Kim Thượng Ngọc ghé vào vòng bảo hộ quanh xe tải, từ khe hở của mảnh vải lục sắc nhìn ra bên ngoài xem tình hình của căn cứ Tống gia. Căn cứ Tống gia rất lớn, nhà cửa thì mới, người đi đi lại lại cũng nhiều. Có người tụ một chỗ nói chuyện phiếm, có người lại ngồi trên bãi đất trống luận bàn, còn có người ở trước nhà đang giặt rửa một thau quần áo, khiến người ta có ảo giác như mạt thế chưa từng xuất hiện.
Nhưng người có mắt vừa nhìn liền biết, sự bình thản trong căn cứ Tống gia mới chính là thuyết minh sâu sắc cho sự tàn khốc của mạt thế. Trong những người này không hề có lão nhân mái tóc hoa râm, không có đứa nhỏ thiên chân hoạt bát, chỉ có đám dị năng giả kiêu căng thân hình cường tráng cùng những phụ nữ dáng người tiều tụy biểu tình chết lặng, ngay cả nam nhân thân thể gầy yếu cũng bị giết không còn một ai, chỉ lưu lại một bộ phận thân thể khỏe mạnh làm nô lệ cho căn cứ.
Nghe nói một năm trước, máu tươi của những bình dân bị sát hại lưu lại đã đem cả sa mạc sắc vàng óng ánh của Hưởng Thúy Loan nhuộm thành một màu đỏ thẫm, sắc đỏ chói mắt kia ước chừng nửa tháng mới qua một hồi mưa lớn mà bị rửa sạch nhạt màu đi. Tống Hạo Hiên đã làm được chuyện Bào Long và Khang Chính Nguyên muốn mà không thể làm, cũng khiến cho căn cứ Tống gia trong cơn khủng hoảng thức ăn kia vẫn bảo toàn toàn bộ lực lượng, dùng thủ đoạn ngoan tuyệt chấn nhiếp toàn bộ người sống sót của C quốc.
Nếu là trước đây, Kim Thượng Ngọc tuyệt đối sẽ rất thưởng thức một nhân vật như Tống Hạo Hiên, nói không chừng còn nguyện ý rời bỏ sinh hoạt cách xa quần chúng mà đầu nhập theo đối phương, chỉ vì đối phương tuyệt đối có thể chấp nhận tồn tại của ca ca, cũng sẽ đồng ý nuôi anh cô. Thế nhưng hiện tại, nhìn hai dị năng giả đang sống chết vật lộn cùng một đám quần chúng vây xem vỗ tay, mặt lộ vẻ lạnh lùng trên bãi đất trống, cô khẽ lắc đầu, trong lòng khinh miệt căn cứ Tống gia.
“Ca ca, may mà chúng ta gặp được Cung Lê Hân, nhìn hình dáng trông y như người của anh đi, còn dễ chịu hơn em nữa a.” Sờ sờ đầu ông anh nhà mình, Kim Thượng Ngọc cảm thán. Kim Thượng Huy liếc cô một cái, vươn lợi trảo đánh bật lại tay cô, nghe thấy tên thiếu niên thì có chút đứng ngồi không yên, ngửi ngửi khí tức do thiếu niên lưu lại trong không khí, đứng dậy muốn xuống xe tìm.
“A, đừng gây thêm phiền phức cho Cung Lê Hân, cậu ta sẽ sinh khí đấy.” Kim Thượng Ngọc vội vàng nhấn vai nó xuống, học bộ dáng Cung Lê Hân thủ thế im lặng, sau đó làm ra biểu tình trừng mắt nhấn mạnh.
Y như kỳ tích, Kim Thượng Huy thế mà lại hiểu được ý cô, ngồi lại chỗ cũ, lấy ra cái áo da cự mãng thiếu niên đưa cho nó để lên mũi khẽ ngửi, phảng phất như khí tức phát ra từ người thiếu niên, đôi thụ đồng kim sắc híp lại cùng ý cười nhợt nhạt bên khóe môi như nói nó lúc này đang rất say mê.
Kim Thượng Ngọc bóp trán, không đành lòng nhìn thẳng vào anh mình, ai thán nói,”Trời ạ~ sao em cảm thấy từ khi ca ca anh đi theo Cung Lê Hân thì càng ngày càng thô bỉ a?” (T.T)
Chậm rãi đi tới cạnh đoàn xe, Cung Hương Di nhắm mắt theo đuôi sau Cung Lê Hân đi vào trong căn cứ. Cô cúi thấp đầu, để mái tóc rũ xuống che đi khuôn mặt xinh đẹp. Đột nhiên, đôi giày quân đội màu đen của Cung Lê Hân biến mất trong tầm mắt, cô trong lòng cả kinh, vội vàng tăng nhanh cước bộ.
“Tiểu thư, đi đường cần phải nhìn đường a.” Ôm lấy Cung Hương Di đụng phải mình, một nam nhân khá trẻ diện mạo anh tuấn, mặt mũi lộ ra vẻ lệ khí trêu tức mở miệng.
“Buông tôi ra.” Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Cung Hương Di cứng người, sau đó kịch liệt giãy dụa.
“Ha ha, thật cay a! Ông đây thích!” Hạ phúc bị khuỷu tay nữ nhân đụng phải, trong đau đớn ẩn ẩn cảm giác khoái cảm, nam nhân miễn cưỡng duy trì phong độ thân sĩ nháy mắt tiêu tán, giữ lấy cằm Cung Hương Di nâng mặt cô lên, trong ánh mắt đánh giá đầy vẻ *** tà cùng thô bạo.
“Buông tay, tôi là con gái Cung Viễn Hàng.” Cung Hương Di sắc mặt trắng bệch hoảng sợ nhìn đôi mắt lam sẫm lãnh khốc của nam nhân, lấy hết sức lực mới bật ra được một câu. Là Ma Chí Hoành, là Ma Chí Hoành đời trước đã tra tấn cô sống không bằng chết! Bản tính háo sắc của gã không hề thay đổi! Mình phải làm gì đây? Giờ này khắc này, Cung Hương Di muốn lớn tiếng kêu cứu, cổ họng lại như bị một đống đá chặn kín, không thể phát ra chút âm thanh.
“Buông cô ấy ra.” Cung Lê Hân vốn chưa đi xa, nghe thấy thanh âm Cung Hương Di đầy sợ hãi, lòng cậu liền động, quay đầu nhìn lại.
“Mày là ai?” Thấy một thiếu niên tuấn dật chân đạp lên ánh dương quang đi tới, yết hầu nam nhân nọ khẽ động, khàn khàn hỏi. Làn da oánh nhuận trắng nõn của thiếu niên dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, tựa như một viên ngọc trai tuyệt hảo, nhìn đầy cám dỗ làm gã muốn một ngụm nuốt vào bụng!
Thiếu niên không đáp, cổ tay động một cái dễ dàng cứu Cung Hương Di ra, thản nhiên liếc qua nam nhân, đuổi theo Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên phía trước.
Nam nhân kia nheo mắt liếm môi, trong mắt toát ra ám mang đầy dục vọng. Một thiếu niên mĩ lệ xinh đẹp như vậy, đừng nói là mạt thế, ngay cả trước mạt thế gã cũng chưa từng gặp qua, mùi vị tuyệt đối sẽ không bình thường. (*đập chết mi* hừ! có ko bình thường mi cũng ko ăn được =3= )
Bám sát theo Cung Lê Hân, Cung Hương Di dần thoát khỏi sợ hãi cực hạn, run rẩy nói,”Cám ơn.” Giờ phút này, cô cảm thấy rất an tâm.
“Người kia chị biết? Chị sợ gã sao?” Cung Lê Hân thấp giọng hỏi.
“Không, không biết.” Cung Hương Di buông mi phủ nhận. Tránh được hôm nay thì tốt rồi, đợi khi mai xuất phát, cô sẽ được an toàn. Cô cũng muốn báo thù, nhưng sợ hãi như thủy triều sâu trong lòng làm cô hít thở không thông, cô ngoại trừ bỏ trốn thì không biết làm gì cả. Có lẽ, có thể lợi dụng Cung Lê Hân giết đối phương. Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị cô lập tức gạt bỏ, vì cô biết rõ, hiện tại Cung Lê Hân không phải người cô có thể khống chế.
Thấy đáy mắt Cung Hương Di lóe lên một tia tính kế rồi biến mất, chút hiếu kỳ trong lòng Cung Lê Hân nháy mắt tiêu tán, thản nhiên liếc cô một cái rồi không hỏi nữa. Nếu Cung Hương Di nguyện ý thẳng thắn nói ra, cậu có lẽ sẽ rất vui vẻ hỗ trợ, nhưng nếu đối phương không tín nhiệm cậu, mà còn có tâm tư khác, thì cậu cũng sẽ không dễ dàng để người ta lợi dụng.
**************************************************
—***thổ tào : nghĩa đen là “nôn mửa vào bát của người ta”, nghĩa bóng là không cho người khác chút mặt mũi nào, vạch trần tận nơi***—
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...