Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Ba người mặt đối nhau im lặng không nói gì. Qua tiếp mười phút, sắc trời dần hôn ám, Kim Thượng Huy thử dịch người, thấy Cung Lê Hân không động đậy, lúc này mới yên tâm lớn mật gầm nhẹ một tiếng, tiếng gào một tiếng lại lớn hơn một tiếng, sau đó không ngừng đi vòng quanh Kim Thượng Ngọc, còn vươn đầu ngón tay, kéo kéo ống tay cô. (ôi mợ ơi, yêu quá!!~~ XD )

Kim Thượng Ngọc không thể nhúc nhích, chỉ có thể liên tục trấn an, bảo nó nhẫn một chút.

“Nó sao thế?” Nhìn thấy Kim Thượng Huy hơi khác thường, Cung Lê Hân một tay chống má hiếu kỳ hỏi.

“Thức ăn đưa đến miệng đều bị cậu phá rối đẩy đi rồi, anh ấy đói.” Kim Thượng Ngọc trợn mắt, tức giận nói.”

“A~ thì ra tin Phượng Hoàng thành có lương thực là do cô cố ý tung ra, mục đích là dẫn người đến uy no anh cô.” Cung Lê Hân sáng tỏ, đập tay nói.

“Đúng thì sao? Chẳng lẽ cậu muốn giết tôi thay trời hành đạo, vì dân trừ hại?” Biết Cung Lê Hân có chuyện cầu mình, Kim Thượng Ngọc không sợ, ngữ khí kiêu ngạo không hề sợ hãi.

“Thay trời hành đạo? Trên đời này còn có thiên đạo sao?” Cung Lê Hân lắc đầu, thẳng thắn mở miệng,”Nếu là tôi, tôi cũng sẽ giữ người thân bên mình dưỡng. Họ muốn ăn tôi sẽ thay họ giết người, cho dù giết hết toàn bộ người trong thiên hạ, chỉ cần họ sống tốt là được, dù là với phương thức ‘cái xác không hồn’*.” (* : hành thi tẩu nhục/giá áo túi cơm : thường ví với những kẻ lười biếng, đần độn, sống qua ngày, ăn hại, vô dụng)

Kim Thượng Ngọc đột nhiên nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, thấy trong đôi tinh mâu trong suốt như được tẩy rửa chỉ có quyết tâm kiên định cùng tâm tư thâm trầm tựa hải, trong lòng chấn động. Vốn tưởng rằng hành vi lệch lạc của mình chắc chắn không được người đời tha thứ, rất nhiều đêm, cô từng băn khoăn, từng do dự, thậm chí còn tính buông tha anh trai một mình bỏ đi, nhưng một khắc này, bất an giấu sâu trong lòng cô tất cả đều tiêu tán, chỉ còn lại thoải mái cùng niềm vui khi gặp được tri kỷ. Thiếu niên nói đúng, thế đạo này, người khác có sống hay không cô không thể quản, chỉ cần để tâm đến bản thân cùng người thân là đủ rồi.

Sung sướng phun ra một ngụm trọc khí, khuôn mặt căng thẳng của Kim Thượng Ngọc dần nhu hòa, dùng giọng điệu thương lượng nói,”Ai, tôi đồng ý theo cậu về chữa cho papa cậu, bất quá, tôi muốn dẫn theo anh ấy, cậu phải phụ trách an toàn và cho anh ấy ăn no.” Chính vì lo lắng ca ca sẽ bị nhân loại giết chết nên cô mới cách xa đoàn đội, độc lai độc vãng*, nhưng nếu đi cùng thiếu niên, cô tin tưởng cậu sẽ không để ca ca bị tổn thương, bởi thiếu niên có đủ năng lực để bảo hộ ca ca. (* : đi đâu cũng đi một mình)

“Không thành vấn đề.” Cung Lê Hân không chút do dự đáp ứng, lại giải thích nói,”Papa tôi không thích giết người, cho nên muốn nuôi ca ca cô, có thể, nhưng không thể để ông ấy nhìn thấy.”


“Đó là đương nhiên, tôi cũng không muốn quá nhiều người biết đến sự tồn tại của anh ấy.” Kim Thượng Ngọc gật đầu, lòng âm thầm kinh ngạc : nghe qua, lão ba Cung Lê Hân này rất chính trực thiện lương, sao ông ấy có thể dưỡng ra một tiểu ma đầu tà ma như vầy a?

Hai người đạt chung nhận thức, đều nở nụ cười thư thái. Phía bên kia, tiếng rống của Kim Thượng Huy càng lúc càng lớn, bước chân xê dịch, muốn đi qua phía cổng khu vườn.

“Ca ca, quay lại!” Kim Thượng Ngọc sợ hãi kêu,”Bên ngoài có hai cao thủ, anh sẽ gặp nguy hiểm!”

Câu sau nghe không hiểu nhưng câu trước hiểu được, cước bộ Kim Thượng Huy thoáng dừng, do dự một lát lại tiếp tục chạy ra ngoài. Cung Lê Hân giơ tay phải trống rỗng lên, dùng nội lực hút Kim Thượng Huy lại gần, trở tay bắt lấy hai tay nó, áp chế nó dưới thân. Sau khi nó đi ra ngoài nếu gặp phải Lâm đại ca và Tống đại ca, song phương đều sẽ không ai chiếm được tiện nghi của ai, cuối cùng cũng chỉ lưỡng bại câu thương*, tăng thêm phiền toái mà thôi. (* : hai bên đều thua, đều bị tổn hại)

Kim Thượng Ngọc nhe răng há miệng thị uy, không dám dùng sức giãy dụa nữa. Ký ức khủng bố ngực bị đánh xuyên qua, hai chân cùng tay bị bẽ gãy vẫn còn khắc sâu trong lòng nó, khiến nó thập phần kiêng kỵ với người này.

Cung Lê Hân sững sờ nhìn cái miệng đầy răng nhọn của nó, sau một hồi lấy một viên tinh hạch cấp một trong túi ra nhét vào. Kim Thượng Huy đột nhiên cắn chặt khớp hàm, muốn cắn đứt ngón tay trắng nõn của cậu, lại phát hiện như đang cắn một ống thép, ngược lại hàm của mình lại bị đau. Nó rống lên, há miệng, dùng đầu lưỡi đẩy đẩy ngón tay của thiếu niên cùng viên tinh hạch kia ra ngoài.

Kim Thượng Ngọc thấy thế thì hảo tâm giải thích,”Anh tôi không ăn tinh hạch.”

“Sao cô biết? Cô từng đút cho nó ăn sao?” Cung Lê Hân nhíu mày hỏi.

“Ách~ không có.” Kim Thượng Ngọc đầu đầy hắc tuyến (giống thế lày lày =.=||| ). Đút ca ca ăn tinh hạch? Cô dám sao? Cô cũng không phải cường hóa hệ hay kim hệ a, có một thân mình đồng da sắt! Đút anh ấy, một trăm ngón tay cũng không đủ để anh ấy cắn.

“Nga! Nó ăn thịt người vì để lấy năng lượng tích trữ trong cơ thể con người, mà nơi phát ra năng lượng của con người chính là tinh hạch, như vậy, không bằng để nó trực tiếp ăn tinh hạch. Tuy khẩu vị có khả năng sẽ kém chút, nhưng nhất định có thể ăn no.” Cung Lê Hân nghiêm túc nói.


Hình như là có chuyện như vậy nhỉ?! Kim Thượng Ngọc bị thuyết phục, ừ ừ gật đầu,”Uhm, lời cậu nói cũng có lý. Vậy cậu thử đi.”

Cung Lê Hân vừa lòng liếc cô một cái, dùng đầu gối đè lưng Kim Thượng Huy, một tay nắm chặt cằm nó, buộc nó há miệng, tay kia nhét tinh hạch vào. Thấy Kim Thượng Huy lại đẩy lưỡi ra, cậu nhướng mày, dùng đầu ngón tay đẩy tinh hạch sâu vào họng nó, sau đó dùng lực khép cằm nó lại.

Tinh hạch ‘ực’ một tiếng chui vào thực quản Kim Thượng Huy, lọt vào bụng nó. Kim Thượng Huy ra sức giãy dụa, lại bị thiếu niên dùng gối mạnh mẽ đè xuống, bộ dáng quẫn bách y như một con rùa bị lật ngược, Kim Thượng Ngọc nhìn mà khóe mắt co rút liên tục. Như vậy thật sự tốt cho ca ca sao? Nhìn ca ca có vẻ rất không thoái mái a! Cô không khỏi hoài nghi chính mình.

Cung Lê Hân lại mảy may không để ý tới, tiếp tục bỏ một viên tinh hạch vào, sau đó che chặt miệng Kim Thượng Huy, không cho nó phun ra. Mọi việc bắt đầu đều nhẹ nhàng, không thích thì lập tức cứng rắn, cuối cùng cũng sẽ thành thói quen. Cậu từ nhỏ đã sống dưới quyền Tiêu Lâm như thế.

Tứ chi Kim Thượng Huy đập đá tứ phía, ngao ngao gào thét, bộ dáng đáng thương khiến Kim Thượng Ngọc lệ nóng doanh tròng, nếu không phải vì cơ thể vô lực không thể di chuyển, cô đã sớm bay lên đá văng Cung Lê Hân rồi.(ách, tỷ có thể sao ^^||| ) Mình đúng là khờ mà! Sao có thể đi tin lời tiểu ma đầu này chứ? Cô hối hận nghĩ. o(╥﹏╥)o

“Đủ rồi, anh ấy không thích ăn thứ này, đừng ép buộc ảnh!” Thấy Cung Lê Hân lại móc ra một viên tinh hạch muốn bỏ vào miệng anh mình, Kim Thượng Ngọc rốt cuộc nhịn không được liền mở miệng.

Cung Lê Hân dừng lại, nhìn Kim Thượng Ngọc không đồng ý nói,”Không thích ăn cũng phải ăn, dù sao cũng phải thử chẳng phải sao? Cô cứ một mực dung túng nó là không đúng.”

Trán Kim Thượng Ngọc nổi đầy hắc tuyến, nhất thời nghẹn họng không nói gì. Cái bầu không khí papa và mama đang thảo luận giáo dục đứa nhỏ như thế nào này là sao đây a?

Trong vài giây hai người đối thoại, Kim Thượng Huy đang đau khổ giãy dụa đột nhiên bất động, bàn tay đầy móng đen sắc bén để lên bụng nhu nhu, sau đó ợ một tiếng vang dội. Một cỗ mùi tanh ấm áp toát ra từ miệng, nó híp lại hai mắt, lộ ra biểu tình thỏa mãn đặc hữu sau khi ăn no.


Kim Thượng Ngọc nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới lắp ba lắp bắp nói,”Ảnh, ảnh hình như đã tiêu hóa tinh hạch!”

Cung Lê Hân mắt không chớp nhìn chằm chằm Kim Thượng Huy, đôi miêu đồng tối đen lóe ra quang mang nóng bỏng. Thú vị, thật là thú vị! Cậu nhếch môi nở nụ cười sáng lạn, niết niết tinh hạch trong tay, lắc qua lắc lại trước miệng Kim Thượng Huy.

Đồng tử chuyển động trái phải theo tinh hạch, răng nanh sắc bén va chạm lách cách, muốn một ngụm nuốt tinh hạch vào, nhưng mỗi khi sắp với tới thì lại bị thiếu niên lấy ra xa, Kim Thượng Huy khó mà dằn nổi, rống lên một tiếng lại lớn hơn một tiếng, dẫn tới mi nhãn Cung Lê Hân đều cong lên, khẽ bật cười.

“Cậu mau cho anh ấy ăn đi! Đừng đùa nữa! Tuy ảnh là tang thi nhưng hiện tại cũng có trí tuệ, có cảm giác, không khác gì một đứa nhỏ ba tuổi cả. Khi dễ một đứa nhóc, cậu không tới mức thế chứ?” Kim Thượng Ngọc lo lắng thay cho anh mình nói.

Cung Lê Hân nghe vậy thì thu hồi ý cười trên mặt, đem tinh hạch nhét vào khe răng Kim Thượng Huy. Kim Thượng Huy vội vàng ‘rắc’ một tiếng cắn xuống, nuốt trọn vào, không rống lên, cũng không kháng cự nữa, chỉ trông mong nhìn chằm chằm Cung Lê Hân, y như một tiểu cẩu đang đòi xương. Diện mạo nó tuấn mỹ nhu hòa, kết hợp với biểu tình ngây thơ lại khao khát này làm cho người luôn tâm trí kiên định như Cung Lê Hân cũng thấy hơi xúc động.

Ý cười trong mắt gia tăng, Cung Lê Hân dịch gối đang đè lưng Kim Thượng Huy ra, để nó tự do. Kim Thượng Huy lập tức nghiêng người bò dậy, lại không như trước cách xa cậu ra, ngược lại nôn nóng vây quanh người cậu, thỉnh thoảng còn rống lên hai tiếng, thấy cậu thờ ơ, do dự vài giây thì thò tay, dùng móng tay sắc bén khẽ móc ống tay áo cậu.

“Anh ấy đang lấy lòng cậu, cậu đút thêm mấy viên cho anh ấy đi!” Kim Thượng Ngọc dùng ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói. Thật không có tiền đồ! Có mấy viên tinh hạch đã bị người ta thu phục! Cô hung hăng thầm nghĩ, nhưng nghĩ tới chỉ số thông minh của anh mình chỉ có thể so với đứa nhỏ ba tuổi, lại bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Tang thi không có hứng thú với huyết nhục của đồng loại, thậm chí còn thấy ghê tởm, cho nên chúng nó không biết tinh hạch của đồng loại cũng là một vật tốt có đầy năng lượng. Tang thi cấp bốn đã tiến hóa ra trí tuệ, tuy không cao, lại đủ để bọn nó bước đầu có được phán đoán cùng trí nhớ. Trước mắt, Kim Thượng Huy đã phát huy trí tuệ của mình đến cực hạn, dùng mọi chiêu lúc trước lấy lòng Kim Thượng Ngọc thử một lần, chỉ vì muốn có được một viên tinh hạch lấp bụng.

Cung Lê Hân hai tay chống má, ngồi xếp bằng dưới đất, để mặc nó xoay quanh trước mặt mình, ai ai kêu la, qua một lúc lâu, thấy âm thanh nó hiện lên ý tứ uể oải, động tác cũng dần trở nên ủ rũ, cậu lúc này mới cười cười, lòng bàn tay trắng nõn mở ra, để lộ ra một viên tinh hạch trong suốt bên trong.

Hai mắt Kim Thượng Huy sáng rực, móng vuốt vồ tới, đoạt lấy tinh hạch nhét vào miệng, sau khi nuốt vào lại hào hứng xoay quanh Cung Lê Hân, không có ý nghĩa gì cả, chỉ là tiếng rống cao thấp lại phảng phất lộ ra một tia thân mật cùng lấy lòng. Cung Lê Hân khẽ cười, lấy một viên tinh hạch kim hệ cấp ba cao giai trong túi áo ra, để bên miệng nó.

Thấy viên tinh hạch màu sắc rực rỡ thuần khiết, Kim Thượng Ngọc trong lòng nhảy dựng, vội vàng mở miệng ngăn cản,”Viên tinh hạch đó rất cao cấp, không cần đút cho anh ấy. Nhân tình lớn như vậy, tôi không thể trả nổi!” Bên ngoài, viên tinh hạch này đủ để người ta đoạt đến nát đầu đó a! Cô sợ Cung Lê Hân về sau sẽ lấy chuyện này để áp chế cô, khiến cô làm chút chuyện cô không thích.


“Tôi thích Kim Thượng Huy nên mới cho nó, chứ không phải nhìn mặt mũi cô, không cần cô trả tôi nhân tình.” Cung Lê Hân liếc cô một cái, thản nhiên mở miệng, nhìn thấy thỏa mãn cùng sung sướng dật vu ngôn biểu sau khi ăn trên mặt Kim Thượng Huy, cậu liền híp mắt mỉm cười, nhịn không được đưa tay xoa đầu Kim Thượng Huy.

Kim Thượng Huy hơi cúi người, để mặc cậu vuốt ve, còn thuận theo cọ cọ lòng bàn tay cậu.

Bị phản ứng đáng yêu thẳng thắn của nó làm hài lòng, Cung Lê Hân giãn mày, ôn nhu nói,”Thật ngoan!” Dứt lời, cậu xoay mặt nhìn Kim Thượng Ngọc, ngữ khí đầy chân thật nói,”Cô yên tâm, về sau tôi nhất định sẽ nuôi nó thật tốt.”

“Anh ấy là anh tôi, dựa vào cái gì để cậu nuôi?” Hai má Kim Thượng Ngọc đỏ bừng, cảm thấy hành vi cướp người của tiểu ma đầu này thật không thể nói lý.

“Không phải vừa rồi cô mới bảo tôi phụ trách bảo hộ, cho nó ăn no sao? Sao lại muốn đổi ý?” Trên mặt Cung Lê Hân lộ ra biểu tình bất mãn, tinh mâu trong trẻo lộ ra vài tia lãnh ý, tiếp tục nói,”Còn nữa, khẩu vị nó không nhỏ, cô không thể gánh hết đâu. Nếu còn tiếp tục dụ người đến Phượng Hoàng thành như trước, cô sớm muộn cũng sẽ gặp phải nhân vật không thể chọc vào, hại chính mình, cũng sẽ hại chết nó.”

Nhớ tới cảnh ngộ hôm nay, Kim Thượng Ngọc á khẩu không trả lời được. Quả thật, nếu không phải thiếu niên vừa vặn có chuyện cầu cô, ca ca hôm nay chắc chắn đã chết rồi. Suy xét nửa ngày, cô không thể nề hà mở miệng,”Được rồi, anh tôi tạm thời theo cậu. Về sau nếu tôi muốn rời đi, cậu không thể giữ ảnh không buông!”

“Được.” Cung Lê Hân gật đầu, cảm thấy mỹ mãn sờ sờ hai má Kim Thượng Huy, nhân tiện bỏ một viên tinh hạch sáng long lanh vào miệng nó, trong lòng thầm nói : Đã theo tôi, muốn đi hay ở không phải do cô quyết định!

Một chút cũng không thấy bá đạo ẩn giấu sâu tận xương tủy của Cung Lê Hân, Kim Thượng Ngọc yên lòng, nhắm mặt lại thiền định.

——————————————————

C : trời ơi, tui chết đây, s mà đáng yêu quá zậy trời~ (≧﹏≦)

***********************************************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui