Chuyện quyết định nhanh hơn dự kiến, vốn tính toán đi ra ngoài làm nhiệm vụ một lần trước khi xuất phát, nhưng bây giờ mọi người đành phải đánh mất suy nghĩ này.
Suy xét từ nhiều phương diện, cao tầng các căn cứ đều quyết định thương nghị tại thành phố H.
Thành phố B ngoài đội bảo vệ, cùng đi còn có Thẩm Nguyên, Mộc Bác, Dạ Húc, Thương Triệt và Tống Triều.
Đội bảo vệ đương nhiên có tổ năm người, Thư Linh Linh, Tiêu Vũ và Lục Na.
Vô luận là cấp lãnh đạo hay đội bảo vệ, song phương không vừa mắt nhau lại phải cùng một chỗ.
Phải đi xa nhà, mấy người Thương Triệt lo lắng nhất chính là sự an toàn của Mộc Phong và Lâm quản gia. Bởi vậy để tiểu thây ma ở lại, cũng coi như là bảo đảm.
Nhóm Thương Triệt và đoàn người Thẩm Nguyên đi khác xe, nhìn thoáng qua xe phía trước, Dạ Húc thở dài. “Aiii, chiến tranh bắt đầu từ bây giờ.” monganhlau.wordpress.com
“Tôi nghĩ cậu đã sớm chuẩn bị chiến tranh tùy thời đến.”
“A Bác đừng sắc bén như vậy.”
“Chỉ cho cậu nhận thức rõ ràng chân tướng thôi.”
“Cậu nói xem, Thẩm Nguyên và Cố Tây Minh có thật sự tín nhiệm lẫn nhau không?”
“A Húc, tuổi càng lớn, đầu của cậu càng đơn giản đó.” Hai bên kết minh vì lợi ích sẽ tín nhiệm nhau à?
Kỳ thật sau khi nói ra Dạ Húc liền hối hận, nhưng bạn thân có cần nhân cơ hội đả kích hắn như vậy không?
Vẫn luôn ngồi chợp mắt Thương Triệt ngẩng đầu. “Anh, Cố Tây Minh kia có phải rất lợi hại hay không?”
Giải đáp nghi vấn cho em trai nhà mình, Mộc Bác biểu tình đương nhiên bình thường. “Bây giờ còn chưa xác định được thực lực của hắn, nhưng Cố Tây Minh là một người tâm cơ thâm trầm, lúc trước khi anh và hắn cùng chung đơn vị, hắn là người duy nhất anh kiêng kị.” Đương nhiên, tại thời điểm đó, Mộc Bác cũng là người Cố Tây Minh kiêng kị nhất.
Bất quá hai người cũng không phải người tùy tiện, cho nên bọn họ chưa từng chính thức đối đầu.
“Anh đánh giá hắn rất cao?” Thương Triệt nhướng mày, người kia đặc biệt như vậy sao?
“Tiểu Dịch ngốc, không phải anh đánh giá cao hắn, mà là tâm cơ của hắn, cái này đủ để trở thành địch nhân chúng ta coi trọng. So sánh với hắn, Thẩm Nguyên thật sự là dễ thương hơn nhiều.”
“Phụt, khụ khụ…” Dạ Húc bị hình dung của Mộc Bác oanh tạc, dễ thương?!
Không biết có phải ảo giác không, mình càng ngày càng không theo kịp suy nghĩ của bạn thân.
Thương Triệt cong môi. “Vậy em thật chờ mong a.” Dám khiến anh trai kiêng kị, Thương thiếu quyết định hoàn toàn chán ghét Cố Tây Minh!(Dung:Rồi,em Minh chưa ra sân đã định trước kết cục,hảo đáng thương a!=.,=)
Thấy em trai nhà mình không che dấu biểu tình, Mộc Bác mỉm cười. Quả nhiên là tiểu Dịch, nghĩ cái gì đều thể hiện lên mặt. Bất quá, mục đích của mình xem như đạt được, không phải hắn muốn tiểu Dịch ‘coi trọng’ Cố Tây Minh sao? (Bác ca cũng thâm thấy ớn)(Dng:A Bác rõ ràng là phúc hắc+thâm trầm công ! Thâm trầm công đó! (o`o’)/)
Không biết tính toán của anh trai nhà mình, Thương thiếu nghẹn một đường đợi tìm Cố Tây Minh tính sổ.
Dạ Húc yếu ớt nhìn trần xe, vào giờ khắc này, hắn đột nhiên có chút đồng tình Cố Tây Minh.
…
Đường đi rất thuận lợi, ngoài mấy lần dừng nghỉ ngơi và tiêu diệt thây ma, đoàn người rốt cục đến thành phố H.
Trước mạt thế, thành phố H luôn không có mùa đông, quanh năm ấm áp, không khí trong lành, bốn mùa xanh tươi, là nơi mọi người rất thích đến.
Sau mạt thế, thời tiết cũng không có bao nhiêu thay đổi, cảnh tượng hoàn toàn khác thành phố B làm Thương Triệt có chút kinh ngạc, mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nói đến cũng kỳ quái, mạt thế đả kích con người thật lớn, nhưng thiên nhiên dường như ảnh hưởng không lớn. Cây cối bốn phía xanh tươi, có vẻ tràn ngập sức sống.
Bị nhiễm bệnh độc đầu tiên là người, sau đó đến động vật, cho tới bây giờ, thực vật vẫn bình thường, cũng không biết, phần bình thường này còn có thể duy trì đến khi nào?
Thương Triệt có chút không xác định nghĩ.
…
Đoàn xe dừng trên một quảng trường, đã có không ít người chờ bên cạnh, nhóm Mộc Bác xuống xe. Mộc Bác và Thẩm Nguyên sóng vai đi phía trước, Thương Triệt đi sau lưng Mộc Bác. Phía bên kia cầm đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt anh tuấn, dáng người cao ngất, trên mặt nổi bật nhất là đôi mắt thâm trầm.
Là một người khiến người khác khó quên.
Thương Triệt âm thầm đánh giá, vòng tay màu bạc trên cổ tay giật giật, Không Không tỏ vẻ ngạc nhiên, người này tinh thần lực rất cao.
Thương Triệt hơi cong môi, quả nhiên anh trai nói không sai, là một đối thủ mạnh. So với hắn, Thẩm Nguyên quả thật đáng yêu hơn nhiều.
Nằm cũng trúng đạn Thẩm Nguyên cảm thấy cả người không thích hợp, lại tìm không ra nguyên nhân. Nghi hoặc nghĩ, chẳng lẽ bị cảm?
“Hoan nghênh hoan nghênh, Thẩm thiếu tướng, Mộc thiếu tướng, Dạ thiếu tướng, đã lâu không gặp. Đã sớm ở đây chờ các vị đến, cuối cùng mọi người cũng tụ hợp một chỗ, vị bên cạnh này hẳn là Thương thiếu tiếng tăm lừng lẫy căn cứ thành phố B đi? Hôm nay có thể tiếp đãi các vị ở đây, thật sự là vinh hạnh cho Tây Minh.” Thấy khoảng cách hai bên thích hợp, Cố Tây Minh tiến lên một bước, trên mặt treo lên tươi cười tiêu chuẩn, thân thiết nắm chặt tay Thẩm Nguyên, nói xong còn có chút kích động.
Thương Triệt nhìn nhìn, đánh giá Cố Tây Minh chỉ có hai chữ ‘dối trá’.
Thẩm Nguyên cũng cười sang sảng: “Đâu có đâu có, hôm nay có thể được Cố thiếu tới đón tiếp là vinh hạnh của chúng tôi. Cố thiếu thật tinh mắt, Thương thiếu lần này đi cùng chúng tôi.”
“Ha ha, chúng ta đều là bạn cũ đừng khách sáo, Mộc thiếu tướng, Dạ thiếu tướng, Thương thiếu, mời. Tôi đã sớm cho người chuẩn bị một bàn cơm trưa thịnh soạn để chào đón các vị.”
Mộc Bác gật đầu. “Làm phiền Cố thiếu.”
So với thành phố B, quy mô căn cứ thành phố H lớn hơn. Khó trách cao tầng căn cứ có vẻ rất e ngại Cố gia.
Vào đại sảnh, mọi người lần lượt ngồi xuống, cao tầng thành phố B tổng cộng đến đây năm người. So với căn cứ khác liền có vẻ ít.
Chủ yếu là tình trạng căn cứ thành phố B không giống căn cứ khác, thành phố B hiện giờ Thẩm gia và Mộc gia địa vị ngang nhau. Mà dần dần, thực lực đã nghiêng về Mộc gia. Về phần những gia tộc còn lại, có lẽ lo lắng đến đủ loại nguy cơ nên không mạo hiểm đứng về bên nào. monganhlau.wordpress.com
Những căn cứ khác, mỗi căn cứ có ít nhất ba gia tộc chống đỡ, hơn nữa tạm thời không phân biệt cao thấp, vì thế người tham dự khá nhiều.
Tính trên phương diện thực lực, thành phố H là cao nhất. Cố gia ở thành phố H, tuyệt đối có quyền phát ngôn.
Thương Triệt nhịn không được liếc mắt nhìn Cố Tây Minh, quả nhiên là dã tâm không nhỏ!
Dạ Húc từng hoài nghi Cố gia đã sớm chuẩn bị trước mạt thế, bây giờ xem ra, quả thật rất khả nghi.
Thời điểm Thương Triệt đánh giá Cố Tây Minh, Cố Tây Minh đột nhiên ngẩng đầu đối diện ánh mắt Thương Triệt. Thương Triệt còn chưa thu hồi, đối phương lại lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Thương Triệt “…”
Đoàn người Mộc Bác đến hơi muộn, nên khi bọn họ vừa đến cũng báo hiệu hội nghị có thể bắt đầu.
Chỗ ngồi được sắp tương đối có ý tứ, chỗ bọn họ, Mộc Bác ngồi vị trí đầu tiên. Xem ra là phân chia dựa theo căn cứ có thực lực mạnh yếu.
“Các vị, hôm nay chúng ta tụ hợp ở đây, ngoài đối phó thây ma, còn có tin tức gần đây tôi nhận được, đó chính là người ngoài hành tinh xâm lấn! Thây ma xuất hiện, đã hủy nhà của chúng ta, hiện giờ khiến chúng ta tức giận hơn chính là, thây ma hay bệnh độc đều là do người ngoài hành tinh tạo thành. Chúng ta tìm đường sống trong chỗ chết, thống khổ tiếp tục tồn tại. Bây giờ lại phát hiện, tất cả thống khổ này đều là người khác áp đặt cho chúng ta. Nhưng nhẫn không được nữa thì đừng nhẫn, các vị, chúng ta có thể đứng ra, chứng minh chúng ta có chung quyết tâm kháng địch. Hôm nay, các vị có thể tự do đề xuất ý kiến, để chúng ta đoàn kết, đuổi kẻ xâm lược ra khỏi khối tinh cầu màu xanh này, trả lại thế giới bình yên cho chúng ta.”
Cố Tây Minh ngữ điệu rất trầm ổn, vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều lặng im. Vốn chỉ có mấy người Mộc Bác biết tin tức này, hiện giờ nghe lại vẫn cảm thấy buồn bực. Trận tai họạ này tất nhiên có người tâm không vững, phần lớn là bị người khác mê hoặc. Mặc kệ Cố Tây Minh có mục đích thế nào, ít nhất bây giờ hắn cũng có suy nghĩ giống Mộc Bác, đó là đuổi người ngoài hành tinh ra khỏi tinh cầu này.
Sau thời gian im lặng ngắn ngủi, mọi người sôi nổi đưa ra ý kiến, nguyện ý ra xuất lực lượng của chính mình. Cố Tây Minh vừa lòng cười cười, về phần do ai cầm đầu, chỉ huy thế nào, rất hiển nhiên đều là chuyện phần sau.
Sau khi đạt thành ăn ý, chính là thời gian nghỉ ngơi.
Mặc dù là mạt thế, cấp bậc bất đồng thì đãi ngộ cũng bất đồng.
Lúc này đây, Cố gia hoàn toàn thể hiện thực lực của chính mình. Phương diện ăn uống và hưởng thụ, đối rất nhiều người mà nói, tuyệt đối là xa xỉ.
Chỗ ở đoàn người Mộc Bác đương nhiên là cực kỳ tốt. Vì để mọi người thoải mái như ở nhà, Cố gia thậm chí còn cấp đoàn người thành phố B một tòa nhà, đây là đãi ngộ đại đa số cao tầng đều không có.
Cá lớn nuốt cá bé, Mộc Bác ngược lại không nói gì.
Tòa nhà tương đối rộng lớn, Thẩm gia chiếm cứ bên trái, Mộc gia tự nhiên là bên phải, tổ năm người và đội bảo vệ phòng tập thể. Suy xét Thư Linh Linh và Lục Na là nữ, bên này lại có phòng trống, vì thế Thư Linh Linh, Lục Na và Nhan Oánh ở chung với nhóm Mộc Bác.
Đương nhiên, Thư Linh Linh tuyệt đối không hoài nghi Mộc thiếu tướng làm thế là vì Thương thiếu có thời gian nghiên cứu tiểu Hắc. (ta rút ra một kinh nghiệm, thường xuyên làm việc tốt => thỉnh thoảng làm việc xấu => tuyệt đối ko ai nghi ngờ)(Dung:đó gọi là phúc hắc trong phúc hắc! -_-!)
Đuổi người không liên quan ra ngoài, Mộc Bác rót chén trà. “Nói cảm giác hôm nay đi.”
“Ta nói trước.” Ngân quang hiện lên, tiểu Không Không nhảy ra: “Nơi này thật khá a.” Tại căn cứ nhà ở là khan hiếm, thành phố H dường như không hề khó khăn về phương diện này, điều kiện thích hợp, khiến người ta có ảo giác trước mạt thế.
“Ừ.” Mộc Bác gật đầu. “Không Không quan sát rất tỉ mỉ.” Thuận tiện khích lệ một câu.
Không Không cười tủm tỉm vung vẫy cánh tay mập mạp. “Nào có nào có, ha ha.” Tươi cười sáng lạn trên mặt biểu hiện rõ ràng tâm tình khoái trá hiện giờ của nó.
Thương Triệt cảm thấy xấu hổ khi có một siêu não ngây thơ như vậy. Người này không biết xấu hổ đi?
“So với nơi khác, người thành phố H rất mạnh, người già và trẻ con rất ít, tổng hợp lại thực lực rất mạnh.” Thương Triệt bổ sung.
“Hơn nữa.” Dạ Húc nói thêm: “Lương thực bọn họ thật sự rất dồi dào.” Bưng chén trà trước mặt. “Lúc này mà còn có trà cao cấp, không thể không nói, thành phố H chính là thiên đường của nhân gian a.”
Mộc Bác gật đầu. “Những điều mọi người nói tôi cũng thấy khá kỳ lạ, mọi người có cảm nhận được không, thực lực Cố Tây Minh rất mạnh.” Mộc Bác có thể khẳng định, nếu một chọi một, hắn cũng không phải đối thủ Cố Tây Minh. Nhưng đối phương rốt cuộc là dị năng gì, hắn cũng không rõ.
Mộc Bác mạnh hơn Dạ Húc, cho nên Dạ Húc không phát hiện gì khác thường, hắn chỉ cho rằng Cố Tây Minh rất lợi hại. monganhlau.wordpress.com
“Tiểu Dịch, em và Cố Tây Minh ai lợi hại hơn?”
Thương Triệt dừng một chút. “Nói về thực lực, em lợi hại hơn. Nhưng năng lực Cố Tây Minh có vẻ kỳ lạ, em còn phải nghiên cứu thêm. Anh và Dạ Húc cố gắng tránh tiếp xúc với hắn, người này hiện tại em còn chưa nhìn thấu.” Chính như lời Không Không, tinh thần lực Cố Tây Minh rất cao, nhưng lại không giống tinh thần lực Thương Triệt. Luôn lộ ra cảm giác kỳ quái.(Dung;ta ngửi thấy mùi mờ ám rầu đây =.=)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...