Sau khi An Thần thuận lợi phá vỡ cấp 10, thuật ẩn nấp hệ mộc được kích phát, chờ đến khi cậu nắm giữ đến mức lô hỏa thuần thanh, An Thần nghĩ, cho dù có là Dịch Hạo Thiên, phỏng chừng cũng tóm không được cậu nữa rồi.
Lô hỏa thuần thanh (trong lò lửa toàn là màu xanh): nghĩa đen là ngọn lửa trong lò đạt nhiệt độ cao nhất, nghĩa bóng (trong võ hiệp, tu tiên) đạt đến cảnh giới thượng thừa.
Thế là một ngày nào đó, sau khi Dịch Hạo Thiên tỉnh lại, vươn tay sờ một cái, rất khó chịu khi phát hiện bên cạnh mình lại trống không!
Trống không?
Anh ngồi phắt dậy, không nói hai lời liền vén chăn lên chạy vội ra ngoài, không thèm quan tâm đến đầu tóc rối bời của mình chút nào. Thế là mới sáng sớm các thành viên ở lầu 3 phi thường may mắn được tận mắt chứng kiến cảnh tượng lão đại nhà bọn họ mặc áo ngủ lỏng lẻo, quả đầu có thể gọi là tóc ổ chim bật trên nhảy dưới đi tìm bà xã.
Bọn họ biểu thị, cho dù đã nhìn quen lão đại động kinh nhưng vẫn có chút không bình tĩnh nổi!
"Tiểu Thần ——" Rốt cục sau khi tìm được bà xã mình ở trong nhà bếp, Dịch Hạo Thiên bổ nhào qua ôm chặt người vào trong lòng, ngửi mùi hương quen thuộc, mới chỉ không cọ một buổi sáng thôi mà anh đã cảm thấy rất nhớ nhung rồi.
Dịch Hạo Thiên biết, mình đã hết thuốc chữa, triệt để hết thuốc chữa rồi! Bất quá anh lại vui vẻ chịu đựng.
"Ừm, ca. . ." Sắc mặt của An Thần mang theo vẻ lúng túng, lỗ tai ửng đỏ, ánh mắt loe lóe nhưng lại không dám trực tiếp đối mặt với Dịch Hạo Thiên.
Cái biểu tình này có thể giải thích thành xấu hổ, ngượng ngùng. Thế nhưng Dịch Hạo Thiên lại biết, An Thần cũng không có cảm xúc như vậy.
Lại nói. . . Sao sáng nay Tiểu Thần lại dậy sớm như vậy? Đã vậy còn để lại cho mình một mảnh chăn đệm trống rỗng lạnh như băng nữa. Dịch Hạo Thiên nheo mắt lại, nhìn về phía đầu bếp câm như hến ở một bên.
An Thần thoáng nhảy dựng lên, khẩn trương níu lấy cánh tay của Dịch Hạo Thiên: "Ca, chúng ta ra ngoài đi, một lát nữa hẵng ăn sáng, anh còn có chuyện phải xử lý trước kia kìa."
"Đó là cái gì?" Ánh mắt Dịch Hạo Thiên sáng như đuốc, anh híp mắt lại, lập tức nhìn thấy An Thần che che giấu giấu nửa cái chén ở phía sau.
Dịch An Thần: = 口 =
Ca, làm ơn bỏ qua đi mà! Không, làm ơn đừng có nhìn thẳng mà, thân. Cậu tiệt đối sẽ không thừa nhận, cái thứ mà cậu đặc biệt dậy từ sớm làm ra chính là cơm hộp tình yêu bán thành phẩm này đâu.
Sự thật chứng minh cậu thực sự rất không có tế bào làm bếp, một chút cũng không có, nếu như không phải bên cạnh có bếp trưởng đại nhân theo dõi, cậu thật sự hoài nghi, có khi nào mình sẽ trực tiếp đốt cháy phòng bếp luôn hay không đây.
Cuối cùng, dưới cơn tức giả vờ của An Thần, Dịch Hạo Thiên bị buộc phải rời khỏi phòng bếp, mà nghe đồn là cái quả trứng chiên không rõ nguồn gốc nào đó, không biết thế nào lại lưu lạc tới trong miệng của Hàm tiểu bánh bao, khiến cho nhóc bị thượng thổ hạ tả không ngừng, phải khấn cấp đưa đến bộ chữa bệnh "cấp cứu".
Hàm tiểu bánh bao biểu thị, nhóc tuyệt sẽ không thừa nhận là mình đi trộm “cơm hộp tình yêu” trong truyền thuyết đâu à nghen! Bất hạnh nằm viện xong, Hàm tiểu bánh bao yên lặng che mặt, không hổ là tay nghề của chú Tiểu Thần nhà nhóc, uy lực của nó ngang ngửa với khi chú ấy hát, đơn giản chính là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, vô cùng thê thảm, không đành lòng nhìn thẳng!
Nhóc mãnh liệt nêu ra ý kiến, liệt thứ "vũ khí" này vào top 10 của Căn cứ Nắng Mai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...