Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ôn Nhạc


Chung quanh tụ tập đầy nam nhân, thân thể dơ bẩn, mặt của bọn chúng đầy ý xấu không tốt đang nhắm tới một thiếu niên nằm trên mặt đất.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Nhạc đã không còn sự hoảng sợ như vừa rồi, ngược lại chậm rãi dâng lên một mạt tươi cười vặn vẹo, đáy mắt nhuốm sự điên cuồng.
Lại gần một chút......!Lại gần một chút......!
Ngay khi mười mấy nam nhân toàn bộ vây quanh bên người Ôn Nhạc, vị trí khoảng chừng hai mét.

Ôn Nhạc cười, đôi mắt đã bị sự điên cuồng lấp kín.

Dùng hết tinh thần lực còn dư lại ít ỏi, ở trong đầu nhanh chóng xoay tròn......!Ngưng tụ......!Lại xoay tròn......!Lại ngưng tụ, rốt cuộc, tới đỉnh điểm.
Nháy mắt, tinh thần lực hóa thành lưỡi dao gió, ở chung quanh Ôn Nhạc thổi quét hết thảy.

Vây quanh ở bên người đám đàn ông, bọn chúng không kịp lui lại, trong chớp mắt đều bị biến thành một đống máu thịt tanh tưởi.
Ôn Nhạc nhìn tình huống ở xung quanh mình, không nhịn được cười to, cười đến rơi lệ đầy mặt.

Cậu phảng phất như không nhìn thấy lưỡi dao gió bị mất khống chế do không còn tinh thần lực chống đỡ mà chậm rãi cuốn tới hướng thân thể của mình.
Ôn Nhạc cười thoải mái, tựa hồ như thấy Tiêu Văn đang vẫy tay với cậu.
Trước khi chết, Ôn Nhạc trút hết tất cả điên cuồng, chỉ còn lại có vô tận ôn nhu.

Tiêu Văn, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không bao giờ lại phụ anh......
Lại lần nữa mở mắt ra, Ôn Nhạc ngốc lăng.
Nhìn căn phòng quen thuộc lại xa lạ trước mắt, cậu mờ mịt ngồi dậy, chăn mỏng theo thân thể rớt xuống eo, lộ ra thân thể trắng nõn oánh nhuận, vừa thấy đã biết là thành quả nuôi dưỡng nhiều năm.

Ôn Nhạc ngây ngốc nhìn thân thể của mình, đầu ngón tay run rẩy muốn chạm vào, lại sợ hãi hết thảy những điều này đều là ảo giác của cậu.
Khi đầu ngón tay cuối cùng cũng chạm đến làn da, cảm xúc ấm áp này nói cho cậu biết, hết thảy những gì cậu thấy đều là thật sự.
Ôn Nhạc đem mặt vùi vào trong tay, lớn tiếng khóc to.

Tựa như muốn đem hết tất cả sợ hãi, ủy khuất đều khóc ra hết, khóc đến tê tâm phế liệt.

Khóc gần một giờ, thẳng đến khi không thể ra được một giọt nước mắt nào nữa, Ôn Nhạc mới dùng chăn lau khô.
Sau đó hô lên hai tiếng, đột nhiên xốc chăn lên chạy xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến cái bàn trước, cầm lấy di động.
Trên màn hình di động hiển thị 21/10/2012.
Trọng sinh, cậu trọng sinh!
Kí ức hơn một năm đào vong trong mạt thế tuyệt đối không phải nằm mơ, một đám tang thi ghê tởm cũng tuyệt đối không phải thứ bịa đặt trong mộng, cậu đã từng giãy giụa trải qua hơn một năm sinh tử.

Vậy mà cậu lại được trọng sinh, trở lại mạt thế trước hai tháng!!
Sức lực vừa rồi phảng phất tan biến hết, Ôn Nhạc vô lực dựa vào góc bàn.
Tiêu Văn, anh biết không? Tôi còn chưa có bị đám kia súc sinh đụng tới, vẫn còn là Nhạc Nhạc sạch sẽ mà anh biết.
Nghĩ đến Tiêu Văn, nước mắt của Ôn Nhạc lại muốn rơi xuống.
Tiêu Văn yêu cậu, cậu vẫn luôn biết, nhưng cậu càng biết bản thân chỉ yêu nữ nhân, cậu không phải đồng tính luyến ái, cho nên cậu trốn tránh tình yêu của Tiêu Văn, lại coi như đương nhiên mà hưởng thụ tình cảm của anh ấy.
Ở đời trước, cậu được Tiêu Văn che chở mới tránh thoát được thời điểm vừa mới bắt đầu của mạt thế, cũng là lúc tàn khốc nhất trong giai đoạn đầu mạt thế.

Thẳng đến nửa năm sau mạt thế, cậu thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, cậu mới có năng lực tự bảo vệ mình.

Mà ở đời trước, mỗi một ngày mỗi một khắc cậu đều được Tiêu Văn cẩn thận bảo hộ.
Bị Tiêu Văn sủng lâu rồi, cậu liền cảm thấy đây là đương nhiên, căn bản không nghĩ tới ở mạt thế sinh tồn không dễ, không có người che chở cậu làm sao có thể sống tới được đây.

Hơn nữa, thẳng đến Tiêu Văn chết đi, cậu cũng không chịu tiếp nhận tình cảm của Tiêu Văn.
Nghĩ đến cái chết của Tiêu Văn, trái tim từng đợt co chặt, nếu không phải vì cậu quá thánh mẫu, Tiêu Văn sẽ không mạo hiểm tính mạng để đi cứu đám kia người, càng sẽ không bị đám kia người lấy oán trả ơn.

Thậm chí sau khi Tiêu Văn chết, những người bạn còn sót lại của anh cũng vì muốn đem cậu đưa đến căn cứ an toàn mà gặp phải nguy hiểm, toàn bộ đều mất mạng.

Mà căn cứ mà bọn họ coi như ánh sáng, lại là nơi táng thân của Ôn Nhạc......
Đời trước cậu thật là một tai họa a......!Ôn Nhạc cười khổ.
Hít sâu một hơi.
Lúc này đây cậu không muốn bản thân lại trở thành một tai họa.

Bây giờ đây, cậu không muốn lại trở thành gánh nặng của Tiêu Văn, cậu sẽ hảo hảo đáp lại Tiêu Văn, quý trọng tình yêu của anh.
Lúc này đây, đổi lại là cậu bảo hộ anh, bảo hộ tình yêu đến chết cũng không phai ấy!
Trong lòng Ôn Nhạc một mảnh kiên định.
Còn có hai tháng sau chính là mạt thế, muốn sinh tồn ở mạt thế thì cần cái gì?
Lương thực!
Vũ khí!
Giữ ấm!
Ôn Nhạc đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo, cậu muốn đi ra ngoài mua sắm, mua đủ những vật tư từng khiến cho bọn họ dùng cả sinh mạng để đổi lấy ở mạt thế.
Bước chân dồn dập đột nhiên dừng lại.
Mua vật tư cần phải có tiền, nếu muốn mua đủ vật tư, cần có rất nhiều rất nhiều tiền.
Ôn Nhạc có tiền sao?
Đương nhiên là có, trước khi cha mẹ gặp tai nạn có kinh doanh một công ty không lớn không nhỏ.

Sau khi cha mẹ gặp tai nạn, Ôn Nhạc đã đủ 18 tuổi, cho nên không hề ngoài ý muốn mà kế thừa công ty.
Nói đến cũng vừa vặn, Ôn Nhạc không phải là kỳ tài thương nghiệp gì, nhưng mấy năm nay công ty ở trong tay cậu thế nhưng ngoài ý muốn mà phát triển không ngừng.

Còn có Tiêu Văn ở hắc đạo hộ tống, hơn nữa vài lần đầu tư đều là những dự án lớn, cho nên hiện tại khiến cho công ty của cậu ở giới kinh doanh cũng có chút tiếng tăm.

Lợi nhuận mỗi năm của công ty cũng đủ cho Ôn Nhạc sinh hoạt về lâu về dài, trước đó Ôn Nhạc còn thu vào trong tay khoảng tầm ngàn vạn tiền mặt, hơn nữa có vốn lưu động, không sai biệt lắm thì có khoảng hai ngàn vạn.

Nhưng hai tháng sau mạt thế tới rồi, trừ bỏ trong tay hai ngàn vạn, công ty cũng không thể sinh ra tiền, hơn nữa tiền ở mạt thế cũng chỉ có thể biến thành giấy bỏ đi.
Đôi mắt linh động chớp chớp, Ôn Nhạc nghĩ đến mấy người đối với xí nghiệp của cậu như hổ rình mồi, trong lòng có chút suy tư.
Xoay người đi vào thư phòng, tìm ra danh thiếp của mấy người kia, bắt đầu từng bước từng bước gọi qua.

Mục đích thực minh xác, hiện tại cậu cần phải đem công ty đổi thành tiền, lại dùng tiền mà chuẩn bị cho mạt thế sắp tới.
Mấy lão cáo già sau khi nghe cậu nói xong đều sửng sốt, sau đó vội vàng bắt đầu ra giá.
Ôn Nhạc cũng không cùng bọn họ đưa đẩy, cậu đều nói rõ ràng minh bạch với từng người, ra giá một lần, ai đưa giá cao thì bán cho người đó.

Mắt thấy mạt thế sẽ đến không xa, thời gian với cậu thực trân quý, cho nên cậu không có thời gian để cò kè mặc cả.
Không đến nửa giờ, nhóm cáo già liền ra giá xong, xem ra trước đó đám người này đều đã đánh chủ ý qua công ty của cậu, nếu không thì sao khi chưa qua khảo sát liền dám ra giá? Cũng đâu phải bị điên đâu nhỉ?
9000 vạn, Ôn Nhạc vẫn là thực vừa lòng.

Hẹn ngày hôm sau ở công ty cậu ký tên, mà cậu cũng nhắc nhở đối phương chuẩn bị hai ngàn vạn tiền mặt, còn lại chuyển qua thẻ.
Chuẩn bị xong vốn, Ôn Nhạc chưa kịp cười, lại bắt đầu sầu, mua xong vật tư thì lưu giữ ở đâu? Cậu cũng không có tùy thân không gian.
Hai tháng, căn bản không kịp tìm cái địa phương hoang tàn vắng vẻ để thành lập an toàn căn cứ, nếu tinh thần lực của cậu vẫn còn thì tốt rồi, bởi vì đời trước khi dị nặng tinh thần lực của cậu thức tỉnh là cùng với tùy thân không gian..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui