Cảm xúc của Hàn Dực vẫn luôn trong trạng thái âm trầm, thẳng đến đêm Hàn Kiều Kiều rúc vào trong ngực hắn ngủ, nhìn gương mặt ngọt ngào đang say giấc của cô, áp lực trong lòng hắn lúc này mới vơi đi một ít.
Tối hôm qua hai người đã lăn lộn hồi lâu, theo lý hôm nay hẳn là nên buông tha cô, chỉ là một khi nhắm mắt lại liền nhớ đến từng đoạn từng từng đoạn mộng cảnh, nhớ đến khi cô bị tra tấn khóc đến mặt mày tái nhợt, nhưng thân thể vẫn trào ra một cỗ hận ý cùng hưng phấn, Hàn Dực không kìm lòng được mà ôm chặt lấy cô, tách ra hai chân trắng nõn trầm mặc mà cường ngạnh tiến vào.
Hàn Kiều Kiều nhẹ nhàng phát ra một tiếng nức nở, cô bị sự nhiệt tình của anh đánh thức, mơ hồ không rõ có chuyện gì chỉ cảm thấy anh đêm nay dường như bị cái gì kích thích, đột ngột không nói lời nào cường ngạnh luật động, một lần so với một lần càng mạnh, càng sâu, Hàn Kiều Kiều còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thân thể đã có phản ứng, cô vô lực tự hỏi chỉ có thể bám vào đầu vai anh vô thức nói mớ kích tình tràn ngập trong phòng ngủ, hai thân thể liền lạc chặt chẽ quấn quýt lấy nhau.
Một đêm mãnh liệt...
Thời điểm Hàn Kiều Kiều tỉnh lại Hàn Dực ôm lấy cô dưới đáy mắt có vệt đen, không biết có phải đêm qua ngủ không ngon hay không.
Anh có chuyện gì sao?
Hồi tưởng lại một màn điên cuồng đêm qua, Hàn Kiều Kiều suy đoán có phải anh vì hấp thu tinh thạch cho nên cảm xúc có chút thất thường.
Cô trong lòng rầu rĩ, đau lòng anh, nhung lại nghĩ đến mỗi ngày có thể tỉnh lại trong lồng ngực của anh thật là tốt, trong lòng cô ngọt ngào, vui vẻ thật thoả mãn.
Thật tốt mỗi ngày tỉnh lại đều có thể nhìn thấy anh.
Dường như hai người tâm ý tương thông Hàn Dực chậm rãi mở mắt, ánh mắt nhìn cô dần dần thanh tỉnh, khoé miệng mang theo nụ cười cưng chiều
"Anh, chào buổi sáng".
giọng nói ngọt ngào thật mê người.
Hàn Dực cúi đầu cắn lỗ tai cô, thấp giọng nỉ non:"Bảo bối đêm qua anh thật thoả mãn"
Lại tới nữa, lại là những lời nói xấu hổ này.
Anh của kiếp này cùng kiếp trước không giống nhau, mãnh liệt như vậy, hư hỏng như vậy, đặc biệt là trên phương diện này,thật là...
Hàn Kiều Kiều cảm thấy vô cùng xấu hổ, buồn bực nghĩ muốn trả thù đang tính cắn lại cần cổ cùng xương quai xanh của anh, lại làm anh cười rộ lên
Thật là người xấu!
Hai người trên giường đùa giỡn một lúc mới đi rửa mặt.
Mới đầu ngày có một tin tức tốt đó chính là thân thể Tiêu Giản chuyển biến tốt lên, hắn thức tỉnh rồi tốc độ dị năng cũng có biến hoá mạnh lên chính là cường hoá.
Mọi người đều mừng cho Tiêu Giản, bất quá tình trạng của anh cũng giống với Ngôn Tiếu lúc trước, bởi vì dị năng thức tỉnh mà hôn mê thời gian dài không ăn uống chức năng của cơ thể có chút suy nhược.
Cũng may mọi người không vội, vật tư còn chưa sắp xếp xong đã quyết định hai ngày sau rời đi cũng cho Tiêu Giản có thời gian điều dưỡng thân thể.
Ngày ngày bận rộn thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày xuất phát.
Hàn Dực làm đúng như lời đã nói đem đồ dùng trong biệt thự đều cất vào không gian, Bạch Khải Thuỵ lần đầu tiên nhìn Hàn Dực thi triển không gian nhìn đến phát ngốc, ngơ ngác nhìn lốc xoáy trước mắt, có chút thấp thỏm hỏi Ngôn Tiếu:" Hàn Ca nếu vô ý đem cả chúng ta cũng hút vào trong đó thì làm sao bây giờ?"
Đây xác thực là vấn đề, Ngôn Tiếu bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Tiêu Giản lạnh giọng nói:"Chắc chắn sẽ bị hút vào bên trong vì trong đó là môi trường chân không.
Bạch Khải Thuỵ cùng Ngôn Tiếu đều lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Cả toà biệt thự bị Hàn Dực dọn sạch ngay cả bức màn cũng không để lại, Hàn Kiều Kiều nghĩ nếu biệt thự không phải là dính chặt vào nền đất chỉ sợ anh cũng sẽ mang theo luôn.
Lục Trường Uyên đứng bên cạnh nhìn không chút để ý nói:"Sớm biết như thế đã chuẩn bị mấy cái nhà ở di động."
Xem ra cũng có người cùng chung suy nghĩ với mình, Hàn Kiều Kiều hỏi
"Phòng ở di động là cái đồ chơi gì?"
Là loại phòng ở thường thấy ở công trường xây dựng, màu xanh,dựng chủ yếu bằng gỗ có thể tháo dỡ cũng có thể vận chuyển đi được.
"À..." hắn vừa nói vậy cô cũng nghĩ đến căn cứ ở Bắc Thành cũng có rất nhiều phòng ở loại này, đều là nhà hai tầng nhìn qua cũng có vẻ chắc chắn bất quá cô chưa từng ở qua, kiếp trước nhà cô và anh ở là loại nhà bình thường, sau đó lại đi đặc huấn ký túc xá là một dãy nhà xây dọc theo một hành lang dài ngăn thành từng phòng một.
Thừa dịp bọn họ đang nói chuyện phiếm, Hàn Dực đã thu thập xong trên mặt đất còn dư lại mấy thùng giấy là muốn cất vào xe, bên trong là đồ dùng hằng ngày để tránh mở không gian nhiều bị người khác phát hiện.
Hơn nữa lỡ như trên đường gặp người chạy nạn trên xe bọn họ một chút đồ dùng cũng không có không tránh khỏi làm cho người khác hoài nghi.
Chẳng qua đồ vật nhiều, Humvee không đủ chỗ chứa bọn họ 6 người trước kia Bạch Khải Thuỵ phải ở thùng xe mà bây giờ thùng xe phải để đồ.
Trong biệt thự còn có một chiếc xe 7 chỗ là xe du lịch bình thường, là bố của Hàn Dực lúc trước mua để đưa cả nhà đi chơi dùng rất thích hợp, nhưng bây giờ đang ở mạt thế dùng chiếc này có chút yếu mọi người có chút lưỡng lự.
Cuối cùng Lục Trường Uyên đề nghị dùng xe du lịch 7 chỗ này lý do chỉ có hai chữ chính là: Điệu thấp.
Chiếc Humvee quá gây chú ý.
Lần trước dùng nó đã chọc phải mấy tên trộm cướp lưu manh, đoạn đường này nếu còn đi khẳng định không yên ổn.
Bất quá chuyện này dù sao cũng liên quan đến tính mạng Hàn Dực vẫn là tuân trọng ý kiến những người khác.
Bạch Khải Thuỵ không muốn ở sau thùng xe đương nhiên là người đâiuf tiên tán thành Ngôn Tiếu không sao cả Tiêu Giản cũng nghiêng về xe du lịch bởi vì đi Humvee rất lãng phí.
Hàn Kiều Kiều càng là một huynh khống, anh nói cái gì chính là cái đó Ngôn Tiếu nhịn không được ở bên cạnh trêu cô:"Cô sao có thể không có chủ kiến như vậy, Yêu vào rồi liền không biết suy nghĩ sao? Phụ nữ thời đại mới, phải biết tự lập tự cường có biết không?"
Hàn Kiều Kiều nghe xong có chút mất hứng bới vì Tô Tuyết lúc trước cũng từng nói như vậy với cô tuy rằng lời nói không giống nhau nhưng đại ý chính là cô là người không có bản lĩnh chỉ biết dựa vào anh trai.
Hàn Kiều Kiều đương nhiên không tức giận với Ngôn Tiếu cô biết hắn chỉ đang nói đùa, liền cười hì hì trả lời:"Tôi đương nhiên vui vẻ, anh khẳng định nói gì cũng đúng tôi nghe theo là tốt rồi đỡ phải suy nghĩ phí đầu óc, lại nói anh chưa từng nghe nói qua sao trong nói chỉ thấy dây leo ôm vào thân cây chưa từng có thân cây ôm vào dây leo.
Nếu dây leo không ôm vào thân cây thật uổng phí một xuân lại một xuân.
Đoạn sau là cô ngẫu hứng thêm vào.
Cô ngày thường nói chuyện thanh âm trong trẻo thanh thanh thuý, đọc thơ cũng rất dễ nghe, chính là anh quá vui sướng làm mọi người đều nở nụ cười, Ngôn Tiếu cười chảy cả nước mắt nói to:"Tôi phục, cô có bản lĩnh!Quấn lên anh Hàn này, cô cũng không dễ dàng."
Vui vẻ đùa giỡn Kiều Kiều cũng có chút không yên chạy tới trước mặt Hàn Dực lôi kéo cánh tay anh làm nũng:"Anh, em không có chủ ý anh về sau có chê em phiền phức hay không?"
Hàn Dực mỉm cười:"Anh quản em, em có chê anh phiền phức không?"
"Không chê." Cô lắc đầu
"Vậy anh cũng không chê."
Hàn Kiều Kiều nghe xong trên mặt là ngọt ngào e lệ, nhỏ giọng nói:"Chúng ta đây vừa lúc là tuyệt phối phải không?"
Hàn Dực còn chưa kịp trả lời đã nghe Ngôn Tiếu lại cười ầm lên Hàn Kiều Kiều biết lời cô nói đã bị Ngôn Tiếu nghe thấy, Hàn Kiều Kiều tức giận đến mức muốn nổ tung:"Đáng ghét, cô rõ ràng nói nhỏ như vậy."
"Ngôn Tiếu đáng ghét!"
Ha ha ha...!Tiểu cô nãi nãi ta sai rồi ha ha ha...!đau bụng..
Lục ca cứu mạng..."
Cưới đùa trôi qua mọi người vì sắp xuất phát mà bất an, ngày nắng chói chang, trong một chiếc xe màu xám đậm theo đường quốc lộ lao vút đi
- ------
Vote + Bình luận cho chúng mình nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...