Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Hàn Kiều Kiều cho rằng mình sẽ không thích bầu không khí của KTV, bởi vì nó quá ầm ĩ, nhưng sau khi đến rồi lại không thấy phản cảm lắm.
Cô cảm thấy hoàn cảnh này thật mới mẻ, cô nhìn thấy nhiều người hận không thể hát hết mình cùng bạn bè, hoặc là cùng người bạn khác giới hát lên một bản tình ca, thậm chí còn vừa hát vừa nhảy, điên cuồng quên hết tất cả, tất cả làm cô cảm thấy thật không thể tưởng tượng.
Giáo dưỡng của cô vẫn luôn muốn khắc chế cô, muốn thu liễm.
Muốn cô ở phát tiết nơi đông người, thật sự rất khó, cho dù có ghế lô, cô vẫn cảm thấy… Không làm được.
Đối với cô mà nói, loại hành vi này thật sự là… Quá làm càn.
Nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng đến việc cô đứng xem.
Hàn Kiều Kiều với Tô Tuyết trùng hợp gặp được rất nhiều bạn học ở KTV, thực ra là bọn họ đi ăn sinh nhật của một bạn, Hàn Kiều Kiều với Tô Tuyết thuận lý thành chương mà gia nhập bữa tiệc.
Ghế lô thật náo nhiệt, mọi người ca hát, cười vui, đùa giỡn, ăn uống, nói chuyện phiếm,...!Hàn Kiều Kiều ngồi ở trong đám người, nói chuyện phiếm với bạn bè.
Tuổi mới có mười mấy, đối với sự điên cuồng này luôn có chút khát khao, huống chi trong nhà cô luôn quạnh quẽ.
Lúc 7 giờ rưỡi, vệ sĩ đến gõ cửa thúc giục cô, Hàn Kiều Kiều từ chối.
Lúc 8 giờ, vệ sĩ lại gõ cửa một lần nữa, Tô Tuyết dẫn theo mấy nữ sinh ồn ào ở phía sau Hàn Kiều Kiều, vệ sĩ không thể không đi ra ngoài.
Hàn Kiều Kiều vốn tưởng rằng vệ sĩ vẫn sẽ đến thúc giục cô, nhưng lại không có.
Sau khi tình huống này xảy ra, vệ sĩ sẽ gọi điện thoại cho Hàn Dực, sau đó Hàn Dực sẽ gọi cho Hàn Kiều Kiều, cô sẽ phải về nhà.
Căn bản là cô không dám làm trái hắn.
Chính là lúc này, cái gì cũng chưa phát sinh.
Hàn Kiều Kiều vẫn ngồi cho đến khi tiệc kết thúc, thời điểm kết thúc thậm chí có chút không thể tin được.
Tô Tuyết đi tới ngữ khí có chút đắc ý nói: "Thấy chưa, hắn cũng không thể bắt cậu làm gì, về sau cậu không cần phải sợ hắn!”
Ăn sinh nhật xong thì bạn nam kia muốn đưa Hàn Kiều Kiều về nhà, Hàn Kiều Kiều từ chối cậu ta, cô có vệ sĩ đưa đón, hà tất phải làm phiền người ta? Nhưng những bạn khác đều nói rằng hôm nay là sinh nhật cậu ấy, cậu không thể từ chối yêu cầu sinh nhật đâu.
Bạn nam kia hào khí ngút trời vỗ ngực nói: "Vệ sĩ đưa cậu về là công việc, tớ đưa cậu về là tâm ý, có thể giống nhau sao?
Hàn Kiều Kiều nhìn về phía Tô Tuyết, Tô Tuyết cũng nhìn cô bằng ánh mắt cổ vũ.
Nếu lại từ chối thì có chút không nể mặt người ta.
Ở lớp vốn dĩ đã có người truyền tai nhau nói cô ngạo mạn, thật ra cô cũng muốn có quan hệ tốt với bạn học…
Bạn nam kia là con nhà giàu, cậu ta có tài xế riêng, Hàn Kiều Kiều ngồi xe cậu ta trở về biệt thự, vệ sĩ lái xe đi theo đằng sau.
Một đường an tĩnh không xảy ra việc gì, cô cũng cảm ơn cậu ta, sau đó đi vào biệt thự…
Cửa mở rộng, người làm không có ở đây, trong phòng khách tối om, Hàn Kiều Kiều bật điện phòng khách, vừa quay đầu lại đột nhiên thấy Hàn Dực ngồi ở trên sofa! Hắn nhìn chằm chằm cô! Thần sắc lạnh lẽo đến cực điểm, con ngươi đen nhánh không thể nhìn thấu.
Hàn Kiều Kiều bị bộ dáng của hắn dọa sơ, sửng sốt một hồi lâu mới tìm lại được thanh âm của chính mình: “Anh… Anh… Anh không ngủ à?"
Hàn Dực không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô.
Hàn Kiều Kiều lúc này mới thấy trước mặt Hàn Dực tràn lan chai rượu rỗng, ngay cả trên mặt đất cũng có.
Trong không khí tràn lan mùi rượu.
Hắn uống rượu?!
Hàn Dực trong ấn tượng của cô, không thế nào uống rượu.
Hàn Kiều Kiều càng sợ hãi.
Bộ dạng của Hàn Dực bây giờ quá đáng sợ, quả thực tựa như… Tựa như muốn đem cô xé nát.
Tim Hàn Kiều Kiều đập rất nhanh, cô cúi đầu, không dám nhìn Hàn Dực, tay chân hoảng loạn thay đổi giày dép, không quay đầu lại chạy về phòng mình.
Trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, cô mới thở hắt ra.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, đã là 12 giờ đêm, liền vội vàng rửa mặt ngủ.
Đêm nay, cô mơ một giấc mơ xấu hổ.
Cô mơ thấy mình, thấy Hàn Dực.
Lúc đầu, cô đứng trong một đám sương mù, cảnh tượng bốn phía đều rất mơ hồ, cô đi tiếp, sau đó cô nhìn thấy Hàn Dực.
Hàn Dực mang vẻ mặt tức giận đi tới, nắm chặt tay cô, hắn chất vấn: "Tại sao còn về?! Tại sao? Hả?"
Hàn Kiều Kiều sợ tới mức khóc nấc, mặc kệ cô giải thích như thế nào, cô nói cô đi KTV rồi, cũng đã nói đi dự sinh nhật bạn, nhưng Hàn Dực giống như là không nghe thấy, chỉ không ngừng chất vấn cô: "Sao còn về?! Tại sao lại trở về?"
Đôi tay bị hắn véo đến run rẩy, cô cảm thấy đau quá, nhưng hắn căn bản không quan tâm, đôi mắt đỏ ngầu giống như sư tử cuồng nộ, hắn tiến lên phía trước một bước, cô lại lùi về sau một bước, cuối cùng bị đẩy đến góc tường, hắn liền thô bạo xé rách quần áo cô.
Lời nói của hắn ác liệt, làm toàn thân trên dưới của cô trần như nhộng.
“Bên ngoài tốt đến vậy sao?! Vì sao không về nhà? Vì sao không trở về?!”
"Em lại đến cái nơi dơ dáy đó?! Có chạm vào những người đàn ông dơ dáy đó không?!"
"Cái người đưa em về là ai?"
“Hắn là ai! Tối hôm nay em với nó ở cùng nhau đúng không?!"
Cô bị chấn kinh, cả người đờ ra đấy, không biết phải làm sao
Sau đấy, hắn điên cuồng hôn môi, nơi tư mật nhất của cô cũng không buông tha.
Cô cảm thấy hắn điên rồi! Càng cảm thấy giấc mơ này quá điên cuồng! Hắn là anh trai cô!! Từ lúc tám tuổi cô đã gọi hắn là anh, vì sao...!Vì sao cô lại mơ một giấc mơ vừa hoang đường vừa xấu hổ như vậy?
Cô khóc, thở hổn hển, hắn cởi quần dùng nơi đáng xấu hổ kia cọ xát vào đùi cô, cô vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết!
Cuối cùng, vì khóc lóc mà cô tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh cô thật mờ mịt, một lát sau là khổ sở, đồng thời thống hận bản thân mơ ra một giấc mơ xấu hổ.
Thế nhưng cùng anh trai của mình...!Cô không dám nhớ lại!
Mơ mơ màng màng đi xuống lầu, muốn vào phòng bếp rót cốc nước, lại phát hiện Hàn Dực thế nhưng vẫn ở đây.
Hắn giống như vẫn luôn không có rời đi, một mình một người ngồi ở trên sofa, quần cởi một nửa, trên tay còn tàn lưu một dịch nhầy khó nói…
Trong nháy mắt, Hàn Kiều Kiều như bị đóng băng! Lạnh thấu xương! Trong óc đột nhiên hiện lên một tia thanh tỉnh, khiến cô đem tất cả sự việc làm sáng tỏ.
Ngay sau đó cô lao đến! Cô dùng sức lực toàn thân đấm đánh hắn! Bi phẫn! Thương tâm! Cảm thấy thẹn! Thống khổ! Căm hận! Phảng phất như là không từ ngữ nào có thể miêu tả tâm trạng cô lúc này.
Cô vừa khóc vừa đánh hắn, cuối cùng úp mặt vào sofa gào lên.
Cô mới mười lăm tuổi mà thôi, vì sao lại đối xử với cô như vậy?
Hận nhất chính là, anh trai cô cam chịu tất cả!
Cho nên giấc mơ này quả thật là do hắn thiết kế? Những sự việc trong mơ đều là việc hắn muốn làm từ trước đến giờ?
Hắn là người thân duy nhất còn sót lại trên đời của cô.
Vì sao… Vì sao lại là hắn…
Ngày kế tiếp Hàn Kiều Kiều sốt cao.
Hàn Dực không biết là cô quá thương tâm hay là do năng lực đặc thù của hắn gây ra, hắn cũng không cách nào tìm kiếm kết quả.
Bởi vì tất cả không còn cách nào vãn hồi nữa.
Hôm nay là sinh nhật hắn, hắn về nhà rất sớm, vệ sĩ lại bảo cô không muốn về, người làm đem mâm cơm được chuẩn bị tỉ mẩn kia đi cất, hắn ngồi trong phòng khách uống rượu giải sầu, cho đến lúc hắn thấy cô cười cười nói nói tạm biệt với nam sinh kia… cuối cùng vẫn là mất khống chế, ác niệm không thu lại được.
Hắn tưởng, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, chắc sẽ không có ai biết.
Thật xin lỗi em gái của anh… Nhưng mà anh không hối hận dù chỉ một chút.
Edit: Lan Anh
Beta: Chang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...