Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng


Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Hàn Kiều Kiều cảm thấy trên mặt có chút ngứa, như là có ai đang nhẹ nhàng vuốt ve.

Cô có cảm giác trong tay trống không.

Hàn Kiều Kiều mở to mắt, nhìn thấy mặt của Hàn Dực, không khỏi lộ ra nụ cười.

"Anh trai!!!"
Đúng là hắn!
Cô thật sự đã sống lại.

Trở lại những ngày trước mạt thế, về bên người hắn.

Từ lúc này, cô sẽ không bao giờ rời xa hắn.

Hàn Dực nhíu mày, nhìn về phía Hàn Kiều Kiều.

Trên mặt Hàn Kiều Kiều vẫn treo nụ cười, đây là anh trai cô nha.

Nếu là trước đây, nhìn thấy bộ mặt âm khí nặng nề của hắn nhất định sẽ trốn xa, nhưng bây giờ cô sẽ không trốn, cô muốn cùng anh trai ở bên nhau, không bao giờ tách ra.

Hàn Kiều Kiều vừa nghĩ, thân thể đã hành động.

Cô ngồi dậy, tay chân cùng sử dụng lực hướng đến Hàn Dực trên giường bệnh mà bò.

Hàn Dực giật mình! Sắc mặt vốn âm trầm cũng hiện ra một tia ngạc nhiên.


Hai chiếc giường ở rất gần nhau, chỉ cách một cái tay vịn, một lát sau Hàn Kiều Kiều đã bò tới giường bệnh của hắn.

Như là con cá khô sắp chết trở lại dòng suối, như là hoa héo thấy được ánh mặt trời, Hàn Kiều Kiều thư thái thở ra một hơi, dựa gần Hàn Dực chậm rãi nằm xuống.

Thân thể Hàn Dực thoáng chốc cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn Hàn Kiều Kiều, Hàn Kiều Kiều nằm bên cạnh người hắn, vươn tay nhỏ nắm lấy một ngón tay của hắn, thậm chí còn có ý đồ bá chiếm toàn bộ cánh tay.

Khoé miệng Hàn Dực không khỏi hơi nhếch lên một chút, đôi mắt càng trầm hơn vài phần.

Hắn không để Hàn Kiều Kiều thực hiện được, nâng cánh tay lên, xốc chăn lên phủ kín người cô.

Mặt Hàn Kiều Kiều lập tức đỏ lên.

Chăn mang theo nhiệt độ cơ thể của Hàn Dực, rất ấm áp, Hàn Kiều Kiều chưa từng tiếp xúc với hắn ở cự li gần thế này.

Tay Hàn Dực vòng qua phía sau cô.

Hàn Kiều Kiều ngoan ngoãn rúc ở khuỷu tay hắn, cúi đầu không nói gì.

Một lúc sau, Hàn Kiều Kiều nhỏ giọng hỏi: "Anh trai, anh có đau không?"
Trong lòng cô kỳ thật rất rối rắm, vừa muốn thân mật với anh trai, vừa lo lắng đụng tới miệng vết thương của anh.

Hàn Dực lộ ra nụ cười nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô: "Ừm.

Một chút."
"A?" Hàn Kiều Kiều ngẩng đầu, lo lắng nhìn về phía hắn:
"......!Ai, rất đau sao? Vậy phải bao lâu mới tốt lên được?"

Hàn Dực nhìn chằm chằm mắt Hàn Kiều Kiều, hỏi cô: "Kiều Kiều lo cho anh sao?" Trong mắt hắn vừa ẩn nhẫn lại vừa chờ mong.

"Ừm." Hàn Kiều Kiều quyết đoán gật đầu một cái, sau đó đau lòng nhìn về phía tay phải của Hàn Dực.

Hàn Dực không khỏi ôm cô càng chặt, Hàn Kiều Kiều mặt dán ở ngực hắn, bên trong chăn, chân hai người cũng sát bên nhau.

Cách một lớp quần áo bệnh nhân, tư thế cũng không tránh khỏi quá mức thân mật, nhưng mà cô không muốn rời đi...!
Hàn Kiều Kiều có chút ngượng ngùng, không khỏi ở trong ngực hắn cọ cọ vài cái, trong lòng nghĩ thầm, mình thật là không biết xấu hổ nha, sống lại xong mặt càng dày thêm.

Bộ dáng này của Hàn Kiều Kiều, Hàn Dực rất thích.

Bọn họ có từng thân mật như vậy? Trước đây, mỗi khi hắn xuất hiện trước mặt cô, cô đều sợ hãi và chán ghét hắn.

Hàn Dực trong lòng suy nghĩ, định nựng mặt Hàn Kiều Kiều, Hàn Kiều Kiều trên mặt không có hiện ra một tia phản cảm, ngược lại bởi vì ngượng ngùng, càng rúc vào lồng ngực hắn.

Khoé miệng Hàn Dực càng thêm cong lên.

"Có đói bụng không?"
" Có." Hàn Kiều Kiều gật gật đầu.

Hàn Dực lên tiếng kêu A Hành tiến vào.

A Hành trước giờ đều đứng ở cửa, vừa tiến vào liền thấy hai người ở trên giường, tức khắc cả kinh không biết để mắt ở đâu, hắn không khỏi lúng túng, không biết phải làm gì, trên mặt là sự kinh sợ khó che giấu.

Hàn Dực ngữ khí bình đạm phân phó hắn đi gọi Ngô tỷ lại đây, sau đó dựa theo sở thích của Hàn Kiều Kiều mà chọn, Hàn Kiều Kiều ở trong lồng ngực hắn ồm ồm nói muốn uống sữa bò nóng.


Quan hệ hai người tốt đến đường mật ngọt ngào.

Thời điểm A Hành rời đi, vẫn có cảm giác không chân thực.

Tất cả sự việc quả thực quá ảo diệu.

Thật nhanh, Ngô tỷ cũng cũng có cùng cảm giác với A Hành.

Hàn Kiều Kiều dựa ở lòng ngực Hàn Dực uống một chén cháo, mới tiếc nuối về lại giường của mình.

Bởi vì sắp tới chính là thời gian bác sĩ kiểm tra phòng, Hàn Kiều Kiều cho dù da mặt dày cũng ngại làm nũng Hàn Dực trước mặt bác sĩ.

Hàn Dực mặt không cảm xúc, trong lòng lại cảm thấy đáng tiếc, nghĩ rằng không bằng xuất viện về nhà dưỡng thương.

Về nhà dưỡng thương đương nhiên là được, viên đạn đã lấy ra, chỉ cần miệng vết thương không vỡ ra, ở nhà cũng có thể khỏi.

Chỉ là đời trước, Hàn Kiều Kiều rất chán ghét Hàn Dực, lúc Hàn Dực ở nhà, Hàn Kiều Kiều đều mượn cớ tránh ở bên ngoài, đến lúc bị vệ sĩ thúc giục mới không thể không về nhà.

Cho nên đời trước Hàn Dực mới ở bệnh viện lâu như vậy.

Lúc Chu Ngạn đến còn mang theo hai y tá, giúp Hàn Dực rửa sạch miệng vết thương, một lần nữa bôi thuốc.

Hàn Kiều Kiều mở to hai mắt nhìn ở bên cạnh nhìn.

Cô nhìn đến băng gạc bị gỡ xuống dưới, lộ ra miệng vết thương đen sì, hốc mắt phút chốc đỏ lên.

Y tá tiến đến an ủi cô:
"Vết thương của Hàn tiên sinh thoạt nhìn nghiêm trọng nhưng lại rất bình thường.

Tiểu thư yên tâm Hàn tiên sinh thể chất rất tốt, rất nhanh sẽ hồi phục."
Hàn Kiều Kiều nước mắt lưng tròng nhìn về phía Hàn Dực:

"Em chỉ biết cánh tay anh bị thương, không biết đầu gối anh cũng bị thương."
Chu Ngạn cười nói:
"Viên đạn chỉ sượt qua da, tuy rằng không trúng đạn, nhưng mà vị trí này dây thần kinh phân bố dày đặc, chúng tôi cũng là vì cẩn thận, mới có thể kiến nghị trong lúc này không cần hoạt động quá nhiều."
Xử lý xong miệng vết thương của Hàn Dực, bọn họ bắt đầu tháo đi băng gạc của Hàn Kiều Kiều, y tá động tác nhẹ nhàng thành thạo, Hàn Kiều Kiều không cảm thấy quá đau, băng gạc đã được tháo xuống hoàn toàn.

Chu Ngạn đi qua đi nhìn xem, thật vừa lòng nói: "Khôi phục rất tốt, có thể không cần băng gạc, buổi chiều là có thể xuất viện, ngày thường chú ý thức ăn, không được ăn đồ ăn có tính kích thích."
Hàn Kiều Kiều nghe xong, cảm thấy vị bác sĩ này không có ý tốt, lập tức quay đầu nhìn Hàn Dực, đáng thương vô cùng nhỏ giọng nói: "Anh trai, em đau đầu."
Trong mắt Hàn Dực tràn đầy ý cười, hắn gật gật đầu, nói: " Ừm, băng thêm một lần nữa đi, miệng vết thương vừa mới tốt lên, tôi lo lắng khi em ấy ngủ làm bong miệng vết thương."
Hàn thiếu lên tiếng, Chu Ngạn không thể không làm.

Hơn nữa ban đêm ngủ cọ rách miệng vết thương không phải là không thể, nhưng mà những người đó phần lớn là trẻ em, bởi vì miệng vết thương mọc da mới sẽ rất ngứa, khi ngủ mơ mơ màng màng gãi bong miệng vết thương.

Chu Ngạn chỉ nghĩ Hàn Dực tận tình lo cho em gái, không nghĩ nhiều liền bảo y tá bó cho Hàn Kiều Kiều băng gạc mới.

Bác sĩ y tá vừa đi, Hàn Kiều Kiều liền tươi cười, vẻ mặt ngọt ngào bò sang chỗ Hàn Dực.

Hàn Dực giang hai tay cánh tay, thuận thế đem cô ôm vào trong ngực.

"Anh trai, em không muốn xuất viện, anh nói với hắn đi."
Hàn Dực bình tĩnh nhìn cô, trong mắt lại hàm chứa ý cười: "Chà! Tại sao Kiều Kiều không muốn xuất viện?"
Hàn Kiều Kiều biểu tình có chút bi thương: "Anh trai, anh không muốn em ở đây sao?"
Hàn Dực cười trầm thấp, đem tay nàng đặt vào trong tay mình, chậm rãi xoa nắn, xúc cảm mềm mại như bông làm hắn luyến tiếc buông ra.

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên vài tiếng tiếng gõ cửa, rồi sau đó tiếng của Ngô tỷ truyền đến.

"Tiểu thư, Tô tiểu thư đến rồi."
Hàn Kiều Kiều sửng sốt, sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, móng tay ghim sâu vào da thịt.

Editor: Lan Anh
Beta: Chang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui