Nam sinh đứng sau Tô Tuyết chưa gì đã há miệng giảng đạo trước cả cô ta: “Hai người hãy nhanh chóng mở cửa xe ra, người này đã bị cảm nhiễm, chúng tôi muốn dẫn anh ta đến khu cách ly.”
Ngay lập tức có người bắt đầu ồn ào: "Đúng thế, cứ dây dưa mãi làm gì, mau mở cửa đi.”
“Tôi thấy tốt nhất là nên mang hết đi, ai biết anh ta vào trong xe rồi có lây bệnh luôn cho hai người kia hay không.”
Tiếng nói vừa dứt, không khí trong nháy mắt trở nên đông cứng lại.
Hàn Kiều Kiều ở trong xe cười.
Có người trừng mắt nhìn người vừa nói lung tung, thấp giọng nạt: “Cậu cũng không nhìn xem xe của họ là gì, cậu nghĩ cậu là ai? Cậu muốn mang người nào đi thì mang được chắc?"
Tô Tuyết miễn cưỡng cười cười: “Lời nói vô tâm, xin đừng để ý.
Bây giờ phạm vi toàn thành phố đều đang truy tìm người lây nhiễm, tôi và vài người bạn học cùng nhau tạo thành một đội tình nguyện tự phát, làm việc ở khu các ly.
Vừa rồi vị tiên sinh vô tình lên xe của các cậu có thể là người bị lây nhiễm..."
“Tôi không phải! Tôi từng bị cảm nhiễm nhưng hiện giờ thì khỏi hẳn rồi!” Người đội mũ sam trong xe kích động kêu to.
Tô Tuyết khó xử nói: “Hiện tại tất cả đều biết người nào khỏi hằn cảm nhiễm thì sẽ có được siêu năng lực nào đó, anh xem...!anh vẫn luôn không thể chứng minh mình là dị năng giả."
“Tôi có siêu năng lực! Tôi chỉ là quá nóng vội...!nên nhất thời không linh mà thôi!”
Tô Tuyết khuyên bảo đầy ý tốt: “Không sao, trước hết anh có thể cùng chúng tôi đến khu cách ly để làm một bài kiểm tra nho nhỏ cực kỳ đơn giản, sau khi chứ minh anh đã khỏi rồi thì tất nhiên là có thể rời khỏi luôn.
Người đội mũ sam lắc đầu mãnh liệt: “Ai biết vào rồi còn đi ra được nữa hay không!"
“Anh phải tin tưởng chúng tôi, chúng tôi không cần thiết phải bắt bẻ anh làm gì...”
“Tôi tin tưởng mấy người kiểu cóc! Các cô đuổi theo tôi một lèo những bốn con phố!"
“...!Làm ơn bình tĩnh đi được không? Bọn tôi cũng suy nghĩ đến an nguy của anh mà, khi cách ly có hoàn cảnh thích hợp...”
“Khu cách ly nhiều người bệnh như thế, tôi mà bị nhốt cùng những người đó rồi nhỡ may họ biến thành quái vật ăn thịt tôi thì làm sao bây giờ!?"
Bất kể Tô Tuyết có nói đến thế nào đi chăng nữa thì người đội mũ sam vẫn kiên trì giữ vững lập trường.
Tô Tuyết tức giận đến sắc mặt trắng bệch những vẫn phải cố gắng nhịn xuống.
Hàn Kiều Kiều xem trò vui không đã nghiền.
Cô với Tô Tuyết quen biết nhiều năm vậy rồi nên quá hiểu pạn hiền, có nhiều bạn học ở đây như thế này, cô ta dù trời sập xuống cũng sẽ giữ nguyên dáng vẻ ưu nhã, tuyệt đối không dễ nổi trận lôi đình.
Cuối cùng Tô Tuyết thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Hàn Kiều Kiều trong xe: “Kiều Kiều, cậu mở cửa ra đi mà, bọn mình cần dẫn vị tiên sinh này đi.
Trong thành phố bây giờ rất nguy hiểm, các cậu cũng nên trở về sớm."
Cuối cùng cú chốt hạ còn làm bộ bằng một lời quan tâm.
Cô ta vừa mới nói xong, Hàn Kiều Kiều lập tức có thể cảm nhận tầm mắt nóng rực đến từ phía sau.
“Các cô là bạn bè?” Người đội mũ sam ngữ khí buồn bực hỏi cô.
Hàn Kiều Kiều khẽ cười, không thèm đáp lại hắn.
Chàng trai cúi đầu có vẻ thật uể oải, anh ta thở ngắn than dài duỗi tay kéo cửa xe: “Haizz, tôi vẫn nên đi theo bọn họ thôi...”
Tay của anh mới vừa đụng tới cửa xe đã bị Hàn Dực lạnh lùng liếc một cái.
Người đội mũ sam bị dọa đến mức lùi về sau ngay tức khắc.
Sắc mặt của Tô Tuyết càng thêm khó coi.
Cô ta cho rằng mình đã nói rõ ràng như thế, vì sao Hàn Kiều Kiều một chút cũng không phối hợp với công việc của cô.
“...Kiều Kiều, làm ơn phối hợp với công việc của bọn mình được không.
Cậu cứ thế, thực ra là gián tiếp gây nguy hại đến tính mạng của những người khác.”
Hàn Kiều Kiều bày ra bộ dạng ngây thơ, nhỏ nhẹ nói bằng thanh âm yêu kiều: “Tớ phối hợp với cậu mà, làm kiểm tra mà thôi, làm trong xe cũng được."
Người ngoài xe không rõ nguyên nhân.
Hàn Kiều Kiều lấy một hòm thuốc ở ghế sau ra, cầm huyết áp kế điện tử ném cho người đội mũ sam đằng sau.
“Người lây nhiễm có huyết áp và nhịp tim cao hơn người bình thường rất nhiều, kiểm tra một chút là được, đỡ phải đổ oan cho vị tiên sinh này, cũng thay các cậu tiết kiệm thời gian.
Các cậu chạy ngược chạy xuôi chắc cũng bắt được không ít người nhỉ?"
Tô Tuyết mím môi: “Không phải bắt...!Bọn mình là tình nguyện viên...”
Hàn Kiều Kiều lập tức gật gật đầu: "Đúng vậy, tớ biết, các cậy là vì an toàn của mọi người mà, vô cùng lợi hại nha."
Người đứng sau Tô Tuyết đều có chút ngượng ngùng.
Kỳ thực trong số bọn họ có vài người nghe Tô Tuyết khuyên bảo đến mềm tai mới có thể tới tham gia công việc tình nguyện.
Lòng nhiệt tình cũng không phải không có, chẳng qua tuổi trẻ học sinh có lòng nhiệt tình luôn mang theo chút mù quáng cùng tàn nhẫn.
“Khuya rồi, các cậu nhớ chú ý an toàn đó.” Hàn Kiều Kiều vẫn một bộ dạng ngây thơ chân thành, tựa như thật tình quan tâm bọn họ mà nói: “Rốt cuộc mỗi ngày đều phải tiếp xúc với nhiều người lây nhiễm, dù không mặc đồ bảo hộ thì ít nhất cũng nên khẩu trang nha, hiện tại rất nguy hiểm.”
Bọn họ nghe xong sắc mặt đồng loạt có chút cứng đờ.
Trong đó vài người không khỏi nhìn Tô Tuyết với ánh mắt oán hận.
Tô Tuyết lộ ra biểu cảm khó xử: “Bây giờ đồ bảo hộ cực kỳ khan hiếm, đương nhiên phải ưu tiên suy xét cho khu vực tai hoạ và nhân viên y tế của khu cách ly.
Mọi người ngày thường chú ý thêm một chút, cố gắng tránh tiếp xúc thân thể hẳn là sẽ không có vấn đề.”
Không nghĩ rằng thanh niên độ mũ sam lại vô cùng khó chịu cắm vào một câu: "Vừa rồi lúc ai đó bắt tôi, tôi còn bị cào cho vài phát..."
Mọi người lập tức đeo lên biểu tình ngưng trọng, cơ mà anh ta lại tiếp tục nói thầm: "Cũng may mà không chảy máu, nhưng mà cũng đau kinh..."
Hàn Kiều Kiều nhịn cười.
Không lâu sau huyết áp kế điện tử đã kiểm tra xong.
Người đội mũ sam đưa cho Hàn Kiều Kiều.
Hàn Kiều Kiều vốn định nhận lấy thì cánh tay Hàn Dực đã duỗi ra, trực tiếp cầm được trong tay, xem cũng không thèm xem liền ném chk Tô Tuyết ngoài cửa sổ xe.
Tô Tuyết có hơi hoảng loạn tiếp lấy.
Hàn Kiều Kiều lo lắng hỏi cô ta: “Tô Tuyết, anh ta có chỉ số huyết áp bình thường chứ? Người lây nhiễm có chỉ số khoảng 180 đến 260, người bình thường thì 90 đến 140.
Cậu là tình nguyện viên, hẳn rất rõ ràng việc này?”
Người ngoài xe nửa ngày không có thanh âm.
Kết quả là gì đã không cần nói cũng biết.
Hàn Kiều Kiều ở trong xe phát ra tiếng cười thanh thuý: "Anh, tốt rồi, vừa nãy em còn tưởng rằng sẽ bị cảm nhiễm nữa.”
Hàn Dực thu liễm lại sự sắc bén lạnh lùng trong mắt, nhàn nhạt nói một tiếng: “Đen đủi.” Cũng không biết là đáp lại lời Hàn Kiều Kiều, hay là việc gặp được mấy người ngoài xe.
—— Chiếc siêu xe xa xỉ phóng vụt đi, không thèm để ý tới những tôm tép bên rìa.
Người sau xe vẫn luôn an tĩnh.
Hàn Kiều Kiều cùng Hàn Dực cũng không có quan tâm đến hắn.
Xe đi thẳng một đường, đến khi ngang qua một nhà khách sạn màu đỏ, Hàn Dực mới dừng lại.
Họ không định chở một người không rõ lai lịch về biệt thự, dù người này khả năng là dị năng giả.
Hàn Dực trời sinh lạnh nhạt, mà Hàn Kiều Kiều là vì sống lại một đời nên không dễ tin người khác.
Bây giờ không có nhiều người thì hơi vất vả, nhưng ít ra còn hiểu nhau, tin tưởng được.
Ngoài dự đoán là khi dừng xe, Hàn Kiều Kiều quay đầu nhìn lại, thế mà lại thấy cảnh người đội mũ sam nọ đang ăn vụng bánh bao nhân trứng sữa...!
Đây là bữa tối được gói lại để trong xe, cốp xe chứa ti tỉ thứ đồ nên mới để ở ghế sau một ít.
Hàn Kiều Kiều trợn mắt há miệng.
Người đội mũ sam cũng không nghĩ tới họ sẽ đột nhiên dừng xe, nhất thời xấu hổ.
Hắn bỏ mũ xuống, trên mặt cười xin lỗi: “...Xin lỗi mà, tôi thực sự quá đó-”
Anh ta đang nói liền nấc một cái, giọng cũng chệch đi.
Hàn Kiều Kiều còn trừng mắt lớn hơn nữa.
Bởi vì anh ta thế mà lại là —— người, nước, ngoài!
Đầu năm nay người nước ngoài nói tiếng Trung đều trôi chảy thế à? Còn mang khẩu âm vùng Đông Bắc?
Thanh niên trước mắt còn trẻ tóc vàng mắt xanh, làn da trắng xanh.
Nếu bỏ qua những mảnh vụn đồ ăn bất nhã bên khó miệng thì trông chẳng khác gì mấy bé thụ trong kịch truyền thanh.
Anh ta chớp chớp đôi mắt xanh lam, nói: "Xin chào, tôi là Bạch Khải Thuỵ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...