Hai người ăn cơm xong, sau đó đóng gói tất cả đồ ăn cất vào trong xe, đi đến chỗ không có người Hàn Dực liền bỏ đồ vào không gian.
Vì để thỏa mãn ham muốn ăn uống của em gái nên Hàn Dực đưa Hàn Kiều Kiều đến tiệm bánh ngọt, mỗi loại đồ ngọt đều rất to, trong lúc chờ đợi, Hàn Kiều Kiều bỗng nhiên muốn đi dạo chợ nông sản.
Tuy rằng Hàn Dực đã chuẩn bị vật tư đầy đủ nhưng đồ ăn lại có hạn sử dụng, bởi vậy tất cả đều là đồ hộp linh tinh.
Bây giờ có chiếc nhẫn, Hàn Kiều Kiều hận không thể đem cả chợ nông sản nhét vào không gian.
Thực ra Hàn Dực có thể sai người đi mua nhưng nhìn vẻ mặt cao hứng thế kia liền tùy theo ý cô.
Chẳng qua bây giờ đã là buổi chiều, chợ nông sản thật quạnh quẽ, rất nhiều quầy hàng trống không, còn có một ít quầy có đồ nhưng nhìn qua là biết đồ thừa của người khác bỏ lại.
Hàn Kiều Kiều u buồn, cô nên đến sớm một chút…
Hàn Dực hôn nhẹ lên đỉnh đầu Hàn Kiều Kiều, cúi người thì thầm vào tai cô, Hàn Kiều Kiều nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh nhìn Hàn Dực: "Thật à?"
“Ừ, sáng mai là có.”
"Anh thật thông minh, em còn không nghĩ đến."
"Đồ ngốc, bằng không em cho rằng những người trong khách sạn lớn mỗi ngày đều tự đi mua đồ ăn sao?"
Hàn Kiều Kiều cười hì hì lắc tay Hàn Dực, tuy rằng đi một chuyến không công nhưng tâm trạng vẫn rất tốt.
"Chúng ta lại đi đâu đây?"
Hàn Dực kéo tay cô, nhẹ nhàng mân mê lòng bàn tay mềm mại, nói: "Đi chợ gia dụng.
Trước tiên bọn họ không chuẩn bị những thứ này bởi vì quá cồng kềnh chiếm chỗ."
Danh sách vật tư là lúc anh và cô ở bệnh viện liệt kê ra, lúc ấy muốn mua không ít lều trại, nệm phòng nhưng chúng quá cồng kềnh.
Không có cách nào mang theo.
Nhưng trong đời sống sinh hoạt hàng ngày lại rất cần đến, cô còn nhớ rõ kiếp trước, thời điểm đó bởi vì anh là dị năng giả quan hệ nên bọn họ bị phân tới một chỗ ở khá bình thường.
Trong phòng chỉ có giường với bàn, ghế dựa cũng không có, càng không nói đến tủ quần áo.
Đương nhiên nếu chỉ quan tâm mạng sống mà chú ý nhiều như vậy cũng có vẻ làm kiêu.
Bây giờ đã có nhẫn không gian, đã có điều kiện thì vì sao lại không dùng nó để cải thiện hoàn cảnh sống?
Ngồi vào ghế phụ, Hàn Kiều Kiều nghiêm trang nói: "Anh ơi, dạo xong chợ gia dụng thì chúng ta đi mua đồ điện đi.
Căn cứ xây dựng xong thì hệ thống điện lực cũng sẽ được khôi phục."
Cô vươn ra đầu ngón tay trắng nõn, bẻ tay đếm nhẩm: "Chúng ta mua thêm mấy cái dự phòng… Ví như một cái máy giặt dùng trong mười năm, bình nóng lạnh năm năm, chúng ta sống đến 80 tuổi… Anh à, phải mua ít nhất là 6 cái máy giặt với 12 bình nóng lạnh."
Hàn Dực đỡ tay lái cười ra tiếng.
Hàn Kiều Kiều thấy hắn như vậy, lẩm bẩm: "Đừng cười chứ…"
Sau đó cô bị hắn cường hôn.
Trong không gian nhỏ hẹp, hắn gắt gao ôm chặt eo cô, đầu lưỡi bá đạo mà ôn nhu luồn lách qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng nhỏ, tận tình mút vào sự thơm ngọt này.
Hàn Kiều Kiều hoàn toàn mất hết sức lực ngã vào người hắn, hai má ửng đỏ cực mê người.
"Anh…"
Hắn rốt cuộc buông cô ra, hai người không hẹn mà cùng thở dốc.
Hai người trán kề trán, Hàn Dực nhẹ nhàng cười.
“Bảo bối, em thật đáng yêu.” Thật muốn ăn em ngay bây giờ.
Hàng rồi ghét bỏ nhìn lướt qua bốn phía bên ngoài, tuy rằng hắn không ngại ở trong xe, nhưng lần đầu tiên của cô, hắn muốn tất cả đều phải hoàn hảo.
Phảng phất như là nhấm nháp mỹ vị, ở trong hoàn cảnh mỹ diệu, ở thời gian thích hợp còn có một phần tâm tình tốt.
Hàn Kiều Kiều không biết được nội tâm lúc này của Hàn Dực.
Cô thở hổn hển, đôi tay che lại gò má phiếm hồng của mình, có chút xấu hổ nhận ra cơ thể mình ngày càng mẫn cảm, mỗi lần hôn xong, ngón chân cũng trở nên tê dại.
Dạo xong chợ gia dụng, sắc trời đã trầm xuống, bọn họ quyết định đi đường cũ quay lại tiệm bánh ngọt, đồ điện lên mạng đặt là được.
Đồ ngọt đã được nhân viên đóng gói kĩ càng, Hàn Dực đem chúng để vào không gian rồi chở cô đi ăn tối.
Cũng như bữa trưa, Hàn Kiều Kiều cầm thực đơn gọi hơn ba mươi món, mỗi món đều lấy hai phần.
Thực ra đi dạo cả một ngày, Hàn Kiều Kiều đã có chút mệt mỏi, nhưng đây là lần hẹn hò đầu tiên của cô với anh cho nên cô không muốn kết thúc quá sớm.
Hàn Kiều Kiều một bên ăn bữa tối, một bên trầm tư suy nghĩ các cặp đôi hẹn hò sẽ làm những gì.
"Lát nữa chúng ta đi xem phim đi anh!" Hàn Kiều Kiều rốt cuộc cũng nghĩ đến.
Xem phim! Hẹn hò phải xem phim!
Hàn Dực cười: “Bảo bối đã quên là rạp chiếu phim ngừng kinh doanh rồi."
Hàn Kiều Kiều sửng sốt, ngượng ngùng cười ha hả.
Cô thật ngốc, cư nhiên lại quên chuyện này.
Đã xảy ra tai hoạ nghiêm trọng như vậy, tất cả hạng mục giải trí đều ngừng buôn bán, ngay cả tiết mục của đài truyền hình cũng bị đình chỉ.
Trong ngoài thành phố loạn như nồi cháo, ai còn có tâm tư đi xem phim…
“Bảo bối muốn xem phim gì? Chúng ta về nhà xem.” Hàn Dực đề nghị.
Hàn Kiều Kiều nào muốn xem phim gì, cô chỉ là nghĩ tới đã thích mà thôi… Hơn nữa, tầng hầm trong nhà làm rạp chiếu phim đã chất đầy các loại bánh nén khô cùng đồ hộp, xem phim trong hoàn cảnh đấy có cảm giác rất lạ...
Hàn Kiều Kiều lắc đầu: “Không muốn xem phim gì, ngừng kinh doanh thì thôi, chúng ta ăn xong liền đi về đi.”
Hàn Dực xoa tay nhỏ của cô cười cười, ngồi dậy khởi động xe.
“Bang!” Một tiếng! Sau xe bỗng nhiên vụt ra một bóng người, nhanh như chớp chui vào trong xe!
“Đại ca cho em trốn nhờ! Đừng để cho bọn họ tìm được em ——”
Người nam nhân này đội một cái mũ sam màu xám, hai tay hắn ôm đầu, đem mặt chôn ở đầu gối, cả người cố gắng cuộn thành một đoàn, trong giọng nói tràn ngập khẩn trương cùng bất an.
Hàn Kiều Kiều ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, mà Hàn Dực lại là vẻ mặt không vui.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, xe đằng sau lại có một đám người đang tiến đến, mà người dẫn đầu lại là người quen.
Tô Tuyết?!
Phía sau Tô Tuyết là năm, sáu người trẻ tuổi, có nam có nữ, tựa hồ đều là học sinh.
Cô ta đi đến bên cạnh xe, nhìn đến Hàn Dực đang lái xe, lại nhìn bên trong, Hàn Kiều Kiều nhìn chăm chú vào cô ta, Tô Tuyết không khỏi giật mình, không nghĩ tới đã trễ thế này còn gặp được hai người này.
Lúc trước đã có mâu thuẫn, mà Hàn Kiều Kiều cũng không có ý nhận sai, cái này làm cho Tô Tuyết có chút khó xử, nhưng rốt cuộc cũng đã là bạn lâu năm, cũng nên chào hỏi một cái.
Hàn Kiều Kiều lại chỉ là mở to mắt nhìn cô ta, hoàn toàn không có ý chủ động chào hỏi.
Sắc mặt Tô Tuyết có chút cứng.
“Kiều Kiều, Hàn thiếu, có thể xuống xe không?” Tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng giọng nói vẫn rất nhu thuận.
Nam nhân trong xe lập tức khẩn trương kêu to.
“Đừng mở cửa! Đừng mở cửa!”
Hàn Dực nhíu mi, có chút không kiên nhẫn.
Nhưng hắn rất nhanh phát hiện Hàn Kiều Kiều giờ đây cực kì kiên nhẫn.
“Tô Tuyết, các người đang làm cái gì vậy?” Hàn Kiều Kiều nghiêng đầu hỏi cô ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...