Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Ngô Tuyết Lan tới thật nhanh, bởi vì vẫn còn ở trên hành lang không có rời đi.
Cô ở trên hành lang đứng ngồi không yên, lo lắng cho thân thể của tiểu thư, cũng lo lắng tính tình của tiểu thư nữa.
Cả hai người đều bị bệnh, lúc này lỡ như nháo ra chuyện gì, như thế nào mới tốt?
Chính là, phòng bệnh của thiếu gia cũng không có phát ra bất cứ âm thanh nào…… Sau đó, một hàng vệ sĩ đi tới, nói thiếu gia muốn cô đi vào.
Cô thấp thỏm đi vào phòng ——
Mới vừa tiến vào phòng, liền nhìn đến Hàn Kiều Kiều cả người cuộn tròn đang dựa vào chân giường, Ngô Tuyết Lan bị hù đến tim đập nhanh hơn nửa nhịp.
Đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ hai người lại cãi nhau? Tiểu thư đang êm đẹp như thế nào sẽ ngất xỉu?
Cô đi tiến lên phía trước, định đỡ tiểu thư dậy.
Chính là cô vừa định đem Hàn Kiều Kiều bế lên, liền phát hiện không thích hợp, ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện một bàn tay của Hàn Kiều Kiều giờ phút này đang gắt gao bắt lấy tay vịn của giường —— giường bệnh loại này thông thường sẽ có nhiều chỗ có thể lên xuống, tay vịn là nơi để bệnh nhân vịn vào đứng lên, ngày thường không cần phải dùng tới, vị trí vừa rồi ở hai sườn phía dưới của giường bệnh.
Hàn Dực nhất thời cũng sửng sốt, hắn cong lưng vươn cái tay có thể hoạt động ra, thử đem hai người tách ra, bất đắc dĩ là Hàn Kiều Kiều thế nhưng tay nắm chặt không buông, trong miệng thì thầm nói nhỏ
“…… Anh trai…… Anh trai……”
Cả người Hàn Dực tức khắc cứng đờ.
Một bên Ngô Tuyết Lan ôm ngang người Hàn Kiều Kiều phát sầu,
“Thiếu gia, vậy phải làm sao bây giờ a……”
Cũng không thể để tiểu thư ngủ trên mặt đất được.
Hàn Dực lặng im lặng một hồi mới nói:
“Đẩy một chiếc giường lại đây.”
Giường trong bệnh viện đều là loại có bánh xe.
Ngô Tuyết Lan vội vàng rời đi.
……
Chu Ngạn nhận được điện thoại là vào bốn tiếng sau.
Tài xế bởi vì được phân phó một đường phóng nhanh, đến nỗi lúc Chu Ngạn đến bệnh viện sắc mặt còn phiếm trắng, dạ dày đều quay cuồng.
Chu Ngạn vừa muốn vào cửa, đồng nghiệp trực ban vừa đúng lúc đi ra, đối phương nhìn Chu Ngạn, lộ ra một biểu cảm hiểu rõ, lập tức trấn an nói: “Hàn tiểu thư không có việc gì.”
Hắn lại đưa mắt ra hiệu: “Nhưng còn vị bên trong kia, anh vẫn là trấn an một chút đi.”
“Vất vả rồi.” Chu Ngạn cười cười, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn là bác sĩ chủ trị của Hàn Kiều Kiều, mấy ngày nay luôn nhìn sắc mặt không tốt của Hàn Dực, cho dù nửa đêm bỗng nhiên bị đánh thức, hắn cũng không dám lộ ra một tia không kiên nhẫn nào, rốt cuộc, Hàn gia chính là cổ đông lớn nhất của bệnh viện.
Phòng bệnh nhiều thêm một chiếc giường, vệ sĩ A Hành ở một bên cười chào hỏi nhìn hắn, người giúp việc Ngô tỷ vây quanh ở bên người Hàn gia đại tiểu thư.
Đương nhiên bên cạnh còn có một nam nhân sắc mặt âm trầm.
Chu Ngạn cố gắng trấn tĩnh đi qua.
Giường bệnh của Hàn Kiều Kiều nằm song song với giường bệnh của Hàn Dực, cô nằm nghiêng mình ngủ ở trên giường, một bàn tay còn nắm tay vịn ở giường bệnh Hàn Dực, tay vịn lan can đã cao lên, như vậy cho dù là cô nằm ở trên giường, cũng có thể nắm nó.
Chu Ngạn đơn giản xem xét một chút, phát hiện cô hít thở thuận lợi, xác thật không có trở ngại.
“Hẳn là bị tụt huyết áp khiến cho hôn mê thời gian ngắn, Hàn tiểu thư hôn mê mấy ngày, dinh dưỡng suy giảm, tỉnh lại nếu có một ít hành vi quá khích, đều dễ dàng ngất đi.”
Hàn Dực nghe vậy, liền nhìn về phía Ngô Tuyết Lan.
Ngô Tuyết Lan biểu tình rất là tự trách, hốc mắt cũng có chút đỏ.
“Tôi nửa đêm nghe được chút âm thanh, vừa lên liền nhìn thấy tiểu thư khóc.
Tiểu thư muốn đi tìm thiếu gia, tôi đã ngăn lại tiểu thư…… Chính là tiểu thư khóc thật sự rất đáng thương, tôi liền……”
A Hành ở bên cạnh cũng thêm vào một câu: “Thiếu gia, việc này cũng không trách được Ngô tỷ, cô ấy làm sao ngăn được tiểu thư? Tính tình tiểu thư, người hẳn cũng biết……”
Hàn Dực lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, A Hành sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười.
Chu Ngạn cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt Hàn Dực, suy nghĩ kĩ, chậm rãi nói: “Hàn tiên sinh nếu thật sự không yên lòng, chúng ta có thể tiêm chút thuốc, chỉ là bản thân tôi cảm thấy, vẫn là chậm rãi điều dưỡng tốt hơn.”
Ngô tỷ nhìn về phía Chu Ngạn, mắt vẫn chưa hết đỏ.
“Tiêm? Nghiêm trọng vậy sao? Tiểu thư trước nay chưa từng bị tiêm……”
Ngô Tuyết Lan là người có tư tưởng cũ, luôn tin rằng thuốc có ba phần độc, nghe thấy muốn tiêm, liền cảm thấy rất nghiêm trọng.
Từ trước tới nay, Hàn Kiều Kiều thân thể nếu có cái gì không thoải mái, bệnh trạng nhẹ chút cô liền làm đồ ăn bồi bổ, nghiêm trọng chút cô liền nấu thuốc, Hàn Kiều Kiều được nàng chiếu cố rất tốt, ngần ấy năm trời, đừng nói là tiêm, thuốc tây cũng là không uống quá vài lần.
Hàn Dực, Chu Ngạn có nghe thấy, cho nên cũng không trác cô nhiều.
Hàn Dực trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tụt huyết áp, về sau vẫn sẽ bị sao?”
“Hàn tiên sinh yên tâm, cái này chỉ là bệnh trạng tạm thời, bởi vì Hàn tiểu thư lúc trước hôn mê thời gian quá dài, về sau chỉ cần chú ý dinh dưỡng cùng rèn luyện, rất nhanh liền sẽ khôi phục khỏe mạnh.”
Hàn Dực nghe xong, thân thể thả lỏng chút, hắn nằm xuống, dựa vào trên giường bệnh không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Chu Ngạn nghĩ thầm, Hàn thiếu đây là có ý gì nha? Rốt cuộc là tiêm hay không tiêm? Sau đó liền nhìn đến A Hành đang tiến đến chỗ hắn, khách khí nói: “Bác sĩ Chu, vất vả cho anh đi một chuyến rồi, tôi đưa anh đi ra ngoài.”
Ngô Tuyết Lan cũng đứng lên, nói: “Tiểu thư không chừng sau một lát liền sẽ tỉnh, tôi đi nấu chút cháo, tốt cho tiêu hoá, lát sau sẽ tới.”
Nhân lúc Hàn Kiều Kiều hôn mê, mấy người cũng chưa buồn ngủ, từng người bận rộn đi.
……
Trời mưa, trong cống thoát nước ẩm ướt, Hàn Kiều Kiều bị người ta kéo về phía trước chạy, cánh tay của cô bị nắm đến phát đau, nước mắt lã chã rơi.
Cô vừa chạy vừa lau nước mắt, mở to hai mắt muốn nhìn rõ gương mặt người phía trước.
Cô biết người kia là Hàn Dực, nhưng mà, cô bỗng nhiên rất muốn thấy rõ bộ dáng của hắn, thật giống như, lúc này không nói, cuối cùng cũng nhìn không tới.
“ Anh trai.” Hàn Kiều Kiều nỗ lực khống chế hô hấp, đối với nam nhân phía trước nói, “Anh trai, thật xin lỗi……”
Nam nhân trầm mặc không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm bóng tối phía trước, một bên dùng tinh thần lực dao động xua đuổi quái vật ẩn núp trong bóng tối, một bên mang theo cô vượt qua chướng ngại dưới chân.
Hàn Kiều Kiều cảm thấy chính mình đã đến giới hạn, sợ hãi lúc ban đầu cũng dần biến thành bình tĩnh, cô không hề sợ hãi, cô chỉ hối hận, bởi vì cô còn nhiều lời muốn nói như vậy nhưng lại không kịp nói với hắn.
“…Anh trai, thật ra em cố ý không nói, em sớm đã không còn giận anh…”
Hàn Dực cắn chặt môi, không đáp lại cô.
“Anh nhất định là cảm thấy rất buồn cười đi? Có phải cảm thấy em rất dối trá không? Rõ ràng trong lòng trộm cười, nhưng mà càng muốn giả bộ thanh cao… A!!!.”
Hàn Dực nắm chặt bàn tay run rẩy của cô, rồi sau đó nắm đến càng chặt.
Hàn Dực thanh âm lãnh đạm: “Kiều Kiều, không cần nói nữa.”
Hàn Kiều Kiều cảm giác được lỗ kim bên cạnh làn da đã bắt đầu biến hóa, cô không khỏi nói nhanh hơn:
“Anh trai, làm ơn đừng trách em…… Cho đến bây giờ, em cũng rất chán ghét anh, chán ghét anh mỗi lần…Đối xử với em tệ như vậy nhưng càng về sau, lại càng thêm tốt với em, anh sao lại có thể đối với em như vậy? Anh thật sự là quá đáng ghét.
Mỗi ngày đối em lạnh mặt, lại quản đông quản tây, không cho em ăn kem, không cho em mặc quần đùi.
Ai~ Anh nói xem tại sao anh lại đáng ghét đến thế?”
Nói tới đoạn cuối, Hàn Kiều Kiều dường như nhớ đến cái gì, trên mặt lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
Lực trên tay đột nhiên thay đổi, Hàn Dực bế cả người Hàn Kiều Kiều lên.
“Đừng sợ, chúng ta sắp ra ngoài được rồi.” Sắc mặt của hắn tái nhợt đến nỗi nhìn giống như người chết, hai mắt lại đỏ tươi hệt như con sư tử phát cuồng.
Hàn Kiều Kiều đem mặt dán trên ngực hắn, cười đến bi thương: “Bọn họ lo lắng anh sẽ cảm nhận được em, liền tiêm vào trong người em virus dị chủng gây lây nhiễm.”
Tay Hàn Dực đột nhiên bóp chặt.
“Anh trai, em không sợ, em chỉ là rất hối hận…… Em nên tốt với anh hơn một chút.
Anh trai, làm ơn giết em đi, đừng để em biến thành quái vật…… Anh trai……”
“…… Anh trai, em lạnh lắm…… Anh trai…… Nơi này tối quá, em muốn nhìn thấy anh lâu thêm một chút……”
“Thực xin lỗi, anh trai……”
Editor: Lan Anh
Beta: Chang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...