Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Hàn Dực lạnh mặt tiến vào hội trường, tìm cũng không tìm, liếc mắt một cái liền thấy được Hàn Kiều Kiều.
Em gái hắn mặc một bộ lễ phục cúp ngực màu hồng nhạt, tóc nghịch ngợm tết thành một đoàn, dưới cần cổ mĩ lệ là xương quai xanh tinh xảo cùng bờ vai trắng nõn mịn màng.
Gương mặt đáng yêu tựa như búp bê Tây Dương, dáng người như là được tỉ mỉ khắc nên, không quá nóng bỏng cũng không quá gầy gò.
Khuyên tai trân châu nhẹ nhàng đung đưa theo từng cử động của cô, thoạt nhìn đáng yêu lại câu nhân.
Gương mặt tuấn mĩ của Hàn Dực càng thêm trầm xuống.
Tần Nam Y thấy hắn tiến vào, không khỏi kinh hỉ tiếp đón: "A Dực, sao anh lại tới đây?"
Hàn Dực không thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ ném xuống một câu: "Tiếp người."
Liền hướng phía Hàn Kiều Kiều mà đi.
Hàn Kiều Kiều đang ở cùng Hàn Tình xem mấy thứ đồ mình vừa đấu giá được.
Tâm tình cô thật sự rất tốt, đến nỗi lúc ở trên hội trường liên tiếp tung giá cao để mua hai món đồ từ thiện, chỉ là chút châu báu trang sức, đặt ở mạt thế không đáng một xu, chính là Hàn Kiều Kiều không những mua nó, còn là mua với giá gấp đôi giá trị gốc!
Kiếp trước Hàn Kiều Kiều sẽ không tùy ý làm bậy như thế này.
Kiếp trước cô rất để ý cái nhìn của người khác về mình, bởi vì thân phận con nuôi, từng có một đoạn thời gian Hàn Kiều Kiều bị nói ra nói vào, những lời nói đó rất khó nghe, họ nói cô mặc dù vận khí tốt trở thành con nuôi Hàn gia nhưng so với dòng chính cũng chỉ có thể được coi là phượng hoàng đất, vĩnh viễn không thể trở thành phượng hoàng thật.
Mà đời này, có lẽ vì đã chết qua một lần, đối với cái nhìn của thế tục, cô không còn quan tâm nữa.
Lúc Hàn Dực tới, Hàn Tình đang lôi kéo Hàn Kiều Kiều đeo thử vòng tay phỉ thúy vừa nãy cô mua được.
Hàn Tình hứng thú bừng bừng khoe khoang kiến thức về phỉ thúy của mình, đột nhiên thấy Hàn Dực đã lâu không lộ diện giờ lại xuất hiện, cổ họng lập tức nghẹn lại.
Hàn gia trên dưới từng ấy con cái đều có chút sợ Hàn Dực.
Con trai sợ phong cách làm việc tàn nhẫn không chút lưu tình của hắn, mà con gái như Hàn Tình lại sợ mặt lạnh trăm năm không đổi của hắn.
Hàn Kiều Kiều cũng nhìn thấy Hàn Dực, cô cao hứng phấn chấn xoay người, lập tức muốn nhào vào ngực hắn, chỉ là đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, bước chân liền khựng lại.
"Anh! Em có quà tặng anh." Cô cười tủm tỉm nói, đôi mắt cong cong tựa mặt trăng.
Hàn Tình căng thẳng ở bên cạnh cũng nói: "Anh Dực."
Con ngươi đen nhánh của Hàn Dực nhìn chằm chằm da thịt non mịn trắng như tuyết đang loã lồ bên ngoài của Hàn Kiều Kiều, rồi sau đó nhìn lướt qua cánh tay cô mà không để lại dấu vết gì, hắn thấy trên cánh tay cô ẩn ẩn một vệt đỏ.
Trên mặt Hàn Dực lộ ra biểu cảm rất khó chịu.
Cảm thấy được tâm tình hắn không tốt, Hàn Kiều Kiều tiến đến ôm lấy cánh tay hắn: "Anh?"
Hàn Dực ôm lấy eo Hàn Kiều Kiều, không nói một lời liền đem cô ra ngoài.
Sắc mặt Hàn Dực thật sự rất dọa người, Hàn Tình nhìn toàn bộ quá trình Hàn Kiều Kiều bị mang đi, một câu cũng không dám nói.
Ngay cả Hàn Kiều Kiều cũng có chút lo sợ bất an.
Thời điểm cô ra cửa, Hàn Dực đã rời khỏi nhà để ra thành tiếp ứng đám người Lục Trường Uyên, mà Ngôn Tiếu dạo gần đây đang chăm chú luyện tập dị năng cho nên căn bản không biết chuyện cô ra khỏi nhà.
Tuy rằng cô đoán được hắn sẽ vì chuyện này mà tức giận, nhưng cũng không nghĩ rằng sẽ giận đến mức này.
Ngồi trên xe anh trai, cô vừa định mở miệng hỏi thì Hàn Dực bỗng điên cuồng hôn cô!
Hắn hôn vừa hung vừa mãnh, Hàn Kiều Kiều bị hắn doạ đến nỗi không dám cử động, Hàn Dực càng lúc càng điên cuồng, một bàn tay dùng sức xoa bóp bộ ngực non mềm của cô, một tay khác hung hăng bóp eo cô.
Hàn Kiều Kiều cảm thấy có chút đau, cô giãy dụa một chút: "Anh… Không cần…"
Hàn Dực ngẩng đầu lên, đôi mắt u ám thâm thúy, biểu tình băng lãnh mang theo một cỗ cố chấp hung ác.
"Vì sao lại lén chạy ra?"
"Không phải.
Em có nói với Ngôn Tiếu rồi."
Cô vì chính mình mà giải thích.
Cô có nói với Ngôn Tiếu, chỉ là lúc ấy Ngôn Tiếu quá tập trung luyện tập cho nên căn bản không để ý cô đi đâu.
Ngôn Tiếu cũng không ngờ rằng dục vọng chiếm hữu của Hàn Dực với Hàn Kiều Kiều lại lớn như vậy.
Hàn Dực như là không nghe được gì, cả người đều đắm chìm trong cảm xúc thô bạo, hắn thô lỗ vén váy của cô: "Ai cho phép em mặc như vậy?"
"Xoạch" một tiếng, váy của cô bị xé tung, da thịt trắng nõn loã lồ trước mặt hắn.
Hàn Dực giống như một con dã thú bạo nộ, điên cuồng xé rách lễ phục trên người Hàn Kiều Kiều! Hắn một bên xé rách một bên gầm nhẹ: “Ai cho phép em mặc thành như vậy?! Ai cho phép?!”
Hàn Kiều Kiều bị dọa đến ngây người.
Quần áo cô bị xé nát, toàn thân như là trần như nhộng, Hàn Dực gắt gao ôm cô vào trong ngực, nụ hôn nóng bỏng che trời lấp đất chu du trên người cô, hắn thậm chí còn hung hăng cắn cô, trên cần cổ trắng nõn in hằn những vết răng xanh tím, phảng phất làm như vậy mới có thể triệt tiêu sai lầm hôm nay cô phạm phải.
Hàn Kiều Kiều run bần bật, toàn thân trên dưới đều rất đau, nhưng chỉ có thể cắn răng yên lặng chịu đựng.
Cô biết hắn có chút kì lạ, cô không định làm ra chuyện gì chọc cho anh trai giận thêm, chỉ hi vọng sự nhẫn nại của bản thân có thể bình ổn lửa giận của hắn.
Nhưng mà sự đau đớn không chỉ ở trên thân thể, mà còn đến từ đại não của cô.
Trong đầu cô có thể cảm nhận được hắn rít gào, từng tiếng chất vấn, từng câu chỉ trích, giống như thuốc nổ bộc phát trong đầu cô.
"Vì sao lại rời xa anh?"
"Vì sao lại trang điểm như vậy?"
"Em mặc như thế này đi gặp ai?"
"Vì sao?!"
Hàn Kiều Kiều rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, nàng dùng tay đẩy Hàn Dực, khóc lóc kêu: "Anh ơi, đừng mà… Em đau…"
Hàn Dực lại căn bản nghe không được, hắn mút gặm từng tấc da tấc thịt trên người cô, dục vọng tựa như thủy triều không cách nào dừng lại.
Hàn Kiều Kiều thống khổ ôm lấy đầu, cô thất thanh thét đến chói tai.
"Anh! Em đau! Em đau quá!"
"Em đau quá! Dừng lại đi! Anh! Em đau! Em đau!…"
Ánh mắt âm thầm của Hàn Dực cuối cùng cũng xuất hiện một tia thanh minh, hắn đột nhiên ngẩng lên, chỉ thấy thân thể trắng nõn của Hàn Kiều Kiều in đầy những dấu vết xanh tím!
Hai tay cô ôm đầu, trên mặt nước mắt giàn giụa, tiếp tục kêu đau: "Em đau quá!"
"Kiều Kiều! Kiều Kiều?!"
Hàn Kiều Kiều lâm vào hôn mê.
…
Trong biệt thự, ba người đàn ông ngồi ở trong phòng khách, không khí có chút nặng nề.
"Mấy năm nay, tâm tư của Hàn ca với cô bé kia không phải cậu không biết.
Sao còn phạm phải sai lầm cấp thấp này? Hửm?"
Người đàn ông mặt gầy thon dài nhìn Ngôn Tiếu, khói thuốc trong tay bay bay.
Mặt Ngôn Tiếu nhăn thành khổ qua: "Cô ấy mười tám tuổi chứ không phải tám tuổi! Chỉ là ra khỏi nhà một chuyến mà thôi, tôi đâu biết Hàn ca sẽ phản ứng lớn như vậy."
Hắn vỗ vai Ngôn Tiếu, hài hước cười nói: "Được rồi, anh chàng đáng thương cùng đường."
"Trường Uyên, nói chuyện chút đi."
Lục Trường Uyên dập tắt tàn thuốc, nhàn nhạt mở miệng nói: "Trên đường bọn tôi trở về gặp được hai con quái vật, A Dực giết rồi, không biết bên trong thành có hay không, đại khái là bởi vì cái này cho nên phản ứng có chút quá khích."
"Quái vật? Thật sự xuất hiện quái vật?" Ngôn Tiếu ngạc nhiên: "Lúc trước Hàn ca nói với tôi rằng đám người bị lây nhiễm có một số sẽ biến thành quái vật, một bộ phận sẽ giống chúng ta đạt được siêu năng lực, không thể tưởng được thật sự đã xuất hiện!"
“Đúng vậy, cho nên cậu cũng được coi như là đã đi trên con đường sinh tử."
Bọn họ đang trò chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng thắng xe, ba người nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi ra ngoài cửa.
Chỉ thấy Hàn Dực ôm Hàn Kiều Kiều đã mất đi tri giác tiến vào.
Edit+ Beta: Lan Anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...