Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng


Nghĩ đến ngực lại đau.

Ở sa mạc Gobi suốt ngày đêm, cô dùng cục đá khắc tên của anh trên vách hang động, một lần lại một lần, chỉ có như vậy mới có thể giúp cô vơi bớt nỗi nhớ.

Nhưng mỗi khi khắc xong nhìn cái tên bị khắc trên tường, cô lại vô cớ sợ hãi, giống như sợ bị người ta nhìn trộm bí mật, cảm xúc sợ hãi thôi thúc cô đem những cái đó tên đó giấu đi.

Ngô Tuyết Lan mang biểu tình quái dị nhìn cô gái trước mặt, có phải do bà già rồi hay không? Cho nên lãng tai rồi?
[Truyện do tôi đăng tải không được mang đi nơi khác.

[Tập Tành Edit]
Ai đã có kinh nghiệm làm về truyện Hán Việt, cầu góp ý.

✨Chân Thành Cảm Ơn ✨]
Tiểu thư tự nhiên nói nhớ thiếu gia?.

Hàn Kiều Kiều xốc chăn, chậm rãi xuống giường, Ngô Tuyết Lan vội vàng duỗi tay đỡ, lại cúi người mang dép cho cô, trong miệng nhịn không được dong dài: “Tiểu thư cô muốn làm gì? Là muốn đi WC sao? Cô đừng nhúc nhích, tôi tới đỡ cô.

Bác sĩ nói, tiểu thư trong khoảng thời gian này cố gắng không cần cúi đầu, cúi đầu sẽ choáng váng, sẽ khó chịu tốt nhất vẫn là nằm yên nghỉ ngơi.

Tiểu thư cô có muốn uống miếng nước không? Tiểu thư cô còn chưa biết bác sĩ nói cô 2 ngày sẽ tỉnh kết quả ngày hôm qua cô lại không tỉnh, aiya thiếu gia đã nổi nóng cực kỳ……”
Ngô Tuyết Lan nói đến chỗ này, không khỏi ngậm miệng, trong lòng không khỏi hơi chột dạ, tại sao lại bà lại nhắc tới thiếu gia? Tiểu thư ghét nhất người khác nhắc tới thiếu gia, nhưng mà Tiểu thư hôm nay dường như có chút khác? Ngô tỷ trong lòng nghĩ như vậy, thật cẩn thận xem xét Hàn Kiều Kiều

Hàn Kiều Kiều đang muốn hỏi anh trai ở nơi nào, nghe Ngô tỷ nhắc tới anh, liền nắm chặt tay hỏi dồn “Anh của tôi đâu? Anh ấy hiện tại ở đâu?”
Ngô tỷ sửng sốt một chút, trong miệng ậm ừ một lát, nói: “Thiếu gia…… Thiếu gia bị thương, cũng ở bệnh viện, tiểu thư đừng giận dỗi ngài ấy, cô và ngài ấy đều là người một nhà mà……”
Bà thực sợ sợ Hàn Kiều Kiều đi tìm thiếu gia gây chuyện, kỳ thật tiểu thư tính tình rõ ràng rất dịu dàng, chính là không biết vì cái gì mỗi lần chỉ cần cùng thiếu gia có chút việc không vừaý, đều thực bài xích.

Ngô tỷ có đôi khi nghĩ nếu thiếu gia chịu xuống nước dỗ ngọt tiểu thư thì tốt, chỉ tiếc mỗi lần tiểu thư tức giận, thiếu gia chỉ lạnh lùng nhìn, một câu cũng không nói, hai người quan hệ càng ngày càng kém.

Hàn Kiều Kiều đâu thèm để ý Ngô tỷ nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nghe được anh cũng ở bệnh viện, liền muốn đi nhanh ra cửa, có điều tay chân vô lực, đầu cũng có chút váng, nhưng cũng không ngăn được trái tim đang nhảy múa trong lồng ngực —— Cô, rốt cuộc có thể nhìn thấy anh trai!
[Truyện do tôi đăng tải không được mang đi nơi khác.

[Tập Tành Edit]
Ai đã có kinh nghiệm làm về truyện Hán Việt, cầu góp ý.

✨Chân Thành Cảm Ơn ✨]
Kiều Kiều nhớ rõ kiếp trước, lúc ấy, cô đương nhiên biết mình bị mất một mảng tóc trên đầu, mà anh cô cũng ở bệnh viện, bởi vì chán ghét anh ấy, cô không muốn ở lại bệnh viện, cho nên tỉnh lại ngày hôm sau cô liền vội vàng rời đi.

Phần anh ở bệnh viện hơn nửa tháng, một lần cô cũng không đi xem qua, thậm chí ở trong lòng cảm thấy anh xứng đáng bị như thế, cô của khi đó là cỡ nào vô tình, ích kỉ cỡ nào……
Ngô Tuyết Lan thấy Hàn Kiều Kiều đi về phía cửa, lại kinh lại sợ: “Tiểu thư trời còn chưa sáng.”
Hiện tại mới 3 giờ sáng nhưng Hàn Kiều Kiều một khắc cũng chờ không được.

“ Ngô tỷ, anh tôi nằm ở phòng nào” trực giác Hàn Kiều Kiều mách bảo, anh trai cô nhất định ở phòng sát vách phòng bệnh của cô,hoặc phòng đối diện.


Tóm lại sẽ không quá xa, cho tới nay, anh đều sẽ không cách mình quá xa, luôn là người ở gần mình nhất, thời điểm cô cần, anh nhất định ở ngay bên canh.

“Tiểu thư, có chuyện gì có thể sáng mai lại nói, hiện tại thiếu gia còn nghỉ ngơi, thiếu gia mới vừa lấy viên đạn, bác sĩ nói thiếu gia yêu cầu tĩnh dưỡng…”
Ngô Tuyết Lan còn chưa kịp nói hết, Hàn Kiều Kiều đã ra tới cửa phòng, cô đứng ở cửa quay đầu nhìn Ngô tỷ, mắt ngân ngấn nước khuôn mặt nhợt nhạt thân hình gầy gò trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, nhìn có vẻ càng thêm yếu ớt bất kham.

Hàn Kiều Kiều cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ không đánh thức anh ấy, chỉ muốn nhìn một chút…”
Ngô Tuyết Lan bị Hàn Kiều Kiều nhìn như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh tâm can như bị ai đó xé nát.

“Ai, tiểu thư đừng khóc, cô mới vừa tỉnh, thân thể còn yếu, mau mặc thêm áo tôi đưa cô đi tìm thiếu gia, được không?”
phòng bệnh quả thực cách Hàn Kiều Kiều không xa, hai cái phòng bệnh chỉ cách nhau một lối rẽ.

Hàng hiên chỗ gác đêm vệ sỹ nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy Hàn Kiều Kiều, hơi hơi sửng sốt, nhanh chóng quay người đi, không hề để ý tới
Hàn Kiều Kiều đứng ở cửa, hít sâu một hơi.

Cô duỗi tay nắm lấy tay nắm cửa, muốn mở cửa đi vào, nhưng là tay run đến lợi hại, căn bản không có sức lực.

Phía sau Ngô tỷ nhìn ra vẻ quẫn bách, giúp cô mở cửa, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, thiếu gia đang ngủ, nếu không cô đứng ở cửa xem một cái liền trở về đi, ban đêm trời lạnh, cô vừa mới tỉnh lại, để ý thân thể”
Hàn Kiều Kiều nhìn bóng người quen thuộc trên giường, chỉ cảm thấy trái tim dường như muốn nổ tung, lại dường như muốn xé rách đau đớn, lại cảm giác vui sướng lẫn lộn, Kiều Kiều không còn nghe được bất cứ thanh âm nào, nhìn Hàn Dực không chớp mắt.

Trong tim trong mắt điều chỉ còn lại hình ảnh của người đang nằm trên giường kia.


“Tôi không có việc gì……Ngô tỷ, tôi muốn ở cùng anh ấy chị đi nghỉ ngơi đi……” Kiều Kiều thanh âm hơi run, nói xong liền đi vào, nhẹ nhàng khép lại cửa phòng.

Trong phòng bệnh phút chốc trở nên yên tĩnh, làm cho cô cảm thấy hạnh phúc.

Căn phòng bốn bức tường dường như tạo nên một thế giới bé nhỏ.

Thế giới chỉ có hai người, cô và anh, không dung chứa bất kì ai khác.

Hàn Kiều Kiều hai tay ôm ngực, chậm rãi hướng người kia đi tới, một bước so một bước càng nhanh hơn, hô hấp dồn dập, lồng ngực không ngừng phập phồng, đến cả hít thở cũng không thông.

Anh, ngay giờ phút này lẳng lặng nằm yên trên giường bệnh, ngay trước mặt cô.

Làn da trắng nõn, khuôn mặt lạnh lùng rõ ràng là một gương mặt đẹp trai chỉ trách cô trước giờ chưa từng nhìn kỹ.

Trước kia, cô vô cùng chán ghét lông mày của anh, cảm thấy nó quá dài, mỗi lần chỉ cần hơi nhướng lên nhìn, cô liền sẽ hoảng sợ đến hãi hùng khiếp vía, cũng chán ghét đôi mắt thâm thúy mà sắc sảo, cảm thấy ánh mắt quá mức sắc bén, khiến cô ở trước mặt anh không thể che giấu bất cứ điều gì.

Nhưng bây giờ,bất luận là anh đĩnh mày kiếm, đôi môi mỏng nhẹ,mũi cao thẳng tắp, cô đều yêu cực kỳ, cô yêu mỗi một tấc, mỗi một li dù là đường nét nhỏ nhất trên gương mặt ấy.

Cô rút cuộc lại có thể nhìn thấy anh.

Rõ ràng, chính xác mà nhìn thấy.

không có nằm mơ, là sự thật cô trở lại mạt thế trước.

Nhưng mà, cửu biệt gặp lại, vui sướng trong chốc lát giống như thủy triều rút, thay vào đó là nỗi đau xé nát tâm can.


Hàn Kiều Kiều rốt cuộc khống chế không được chính mình.

Nước mắt nóng bỏng thi nhau rơi xuống, từng giọt từng giọt ào ạt tuôn chảy, mãnh liệt đến mức không thể kìm lại.

Lấy tay che miệng ngăn không cho mình phát ra tiếng, nhưng cũng không ngăn nổi từng tiếng nức nở khe khẽ lọt qua kẽ tay, từ từ vang lên trong đêm tối.

Nỗi bi ai từ từ lan toả, bao trọn tâm trí, bỗng trước mắt tối sầm, trong khoảng thời gian ngắn đầu váng mắt hoa, Hàn Kiều Kiều lập tức đỡ mép giường ngồi xổm xuống, cô không thể ngất xỉu, cô muốn ở bên cạnh anh, chăm sóc anh thật tốt.

Nhưng thân thể suy yếu hơn nữa cảm xúc kích động khiến cô vô lực phản kháng, đầu óc càng thêm hôn mê, giống như một đống hồ nhão……
Trên giường nam nhân chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía mép giường thấy thiếu nữ giống một con mèo nhỏ đáng thương khẩn cầu trìu mến,thân thể nhỏ bé đơn bạc tựa vào mép giường run bần bật.

Hàn Dực hai tròng mắt mê mang, hắn nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra, liền đã hoàn toàn thanh tỉnh, khôi phục vẻ quạnh quẽ cùng thâm trầm.

Hắn cầm di động ở đầu giường, bấm số gọi: “Đi kêu bác sĩ, cũng kêu Ngô tỷ lại đây, lại gọi điện thoại cho Chu Ngạn.”
Thanh âm trầm thấp, mang theo một tia tức giận không dễ phát hiện.

Truyện do tôi đăng tải không được mang đi nơi khác.

[Tập Tành Edit]
Ai đã có kinh nghiệm làm về truyện Hán Việt, cầu góp ý.

✨Chân Thành Cám Ơn ✨.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui