Xe vẫn luôn chạy theo đường quốc lộ, ban đêm tối đen chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe.
Tề Duyệt lái xe, cậu không mở đèn xe lên. Cậu rất quen thuộc đường đi, phía trước căn bản không có xe, quốc lộ quả thực thành đường một chiều, căn bản không cần lo lắng sẽ xảy ra tai nạn.
Đã muốn rời khỏi cái nhà máy kia một đoạn khá xa, Tề Duyệt một tay kẹp điếu thuốc, một tay lái xe, bất đồng với hai tên khác trên xe, cậu có chút nôn nóng bất an. Đem điếu thuốc để lên miệng rít một hơi, nhả ra một vòng khói.
Nương theo ánh trăng, Tề Duyệt nhìn sang kính xe, nói: “Chiếc xe đằng sau vẫn còn bám theo a.”
Hàn Phi bình tĩnh đáp lời: “Không cần để ý đến họ.” Thành thật mà nói, hắn không hề đem đám người phía sau để vào mắt, nếu gặp phải chuyện, hắn cũng sẽ không quản họ, hắn vốn không phải là người tốt.
Tề Duyệt vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi hơi khô, được rồi, là cậu rỗi hơi, hai người kia còn chưa quan tâm, cậu quan tâm làm gì.
Dù sao cậu cũng là người hầu.
“Các anh ngủ đi, hừng đông lại đổi với toi.” Tề Duyệt không biết tại sao đột nhiên lại thấy thật phiền toái, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
“n, nếu mệt thì kêu tôi dậy.” Hàn Phi hồi đáp, hắn quả thật rất mệt mỏi, Tề Duyệt lái xe khá tốt, chạy đường quốc lộ hẳn là không có chuyện gì.
“n.” Lâm Vũ Trạch cũng không có ý kiến, anh cũng thực mệt nhọc.
Hô…….Hô……..
Không lâu sau trên xe truyền ra thanh âm hô hấp của hai người, xem ra hai người kia quả thật mệt muốn chết.
Bốn phía tối đen như mực, phía sau không còn thấy bóng dáng của chiếc xe kia nữa, không biết chiếc xe kia có vần đề gì, đã muốn không theo kịp họ một hồi rồi.
Như vậy cũng tốt, không phải vướng trói buộc. Cậu ghét nhất chính là phiền toái, nếu không thể giải quyết, cậu liền lựa chọn tránh đi.
Lại dùng sức rít một hơi thuốc, cảm thán, thuốc lá đúng là thứ tốt a! May mắn có nó, chỉ có nó mới có thể khiến thần kinh buộc chặt của cậu thả lỏng, mới có thể giúp cậu quên đi phiền não.
Tề Duyệt một tay đem áo khoác cởi xuống, ném qua một bên. Thời tiết quỷ dị này, sắc trời vừa mới tờ mờ sáng mà đã bắt đầu nóng muốn chết.
Mắt nhìn vị trí phó lái, Hàn Phi đang dựa vào lưng ghế ngủ, ngũ quan trương dương bá đạo phá lệ có vẻ nhu hòa, trên mặt còn lưu lại dấu máu ứ động do đánh nhau đêm qua.
Đem tàn thuốc vứt ra cửa sổ, lại đem tầm mắt theo kính xe nhìn Lâm Vũ trạch ở ghế sau, trên mặt anh cũng mang theo vết thương, tuổi trẻ tuấn tú, khí chất trầm ổn pha lẫn chút trẻ con, anh khiến cho cậu phá lệ cảm thấy thật thân thiết.
Hai người ngủ rất trầm, Tề Duyệt khẽ cười, không nghĩ tới hai người kia lại vừa mắt nhau! Cậu cũng sẽ không kỳ thị đồng tính luyến ái a.
Đưa tay che miệng ngáp một cái, cậu cũng có chút mệt nhọc, mí mắt cũng có chút nặng, lắc lắc đầu, cưỡng bách bản thân phải tỉnh táo.
Ben kia quốc lộ, ba chiếc xe đã được gia cố đang chạy như bay lại đây.
Chiếc xe dẫn đầu có ba người ngồi, người ngồi ở vị trí phó lái xoay người đối người ở ghế sau nói: “Đại ca, từ quận Dương Trừng đến đây chỉ có duy nhất con đường này, nhất định có thể tìm được Phi ca.”
Chỉ thấy nam nhân phía sau thấp giọng trả lời: “n.”
Đã muốn hơn bốn giờ sáng, sắc trời cũng dần dần kéo lên, có thể nhìn thấy ánh sáng thấp thoáng.
Bọn họ xuất phát đi căn cứ M, vì để an toàn, nếu không phái lúc cần thiết thì bình thường đoàn xe của họ vẫn luôn tắt đèn xe.
Vươn tay, nhu nhu huyệt thái dương. Gần đây gã vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế, Hàn Phi từ nhỏ đã cùng gã lớn lên, là huynh đệ 20 năm, nói không lo lắng là nói dối, tuy rằng gã thật tin tưởng thực lực của đối phương, nhưng chung quy bên người hắn cũng không có ai đi theo.
Viêm Bân là biểu ca của Hàn Phi, là hội trưởng đương nhiệm của hội Tam Hòa. Trước mạt thế gã vẫn luôn tiếp quản mặt tối của bang hội, lừa dối, cướp bóc, bắt cóc, buôn lậu, nhập cư trái phép, vay nặng lãi, vơ vét tài sản, súng ống đạn dược, thuốc phiện vân vân đều có thể đề cập tới.
Dáng người gã khôi ngô, làn da rám nắng, ngũ quan phân minh, ánh mắt thâm thúy lợi hại khiến người ta có cảm giác áp bách! Một thân hắc y cũng không che dấu được khí thế bất phàm của gã.
Những người thủ hạ của Hàn Phi đã sớm tới căn cứ L, nhưng Hàn Phi lại không có tin tức gì. Nghe nói cây cầu ở quận Dương Trừng bị gẫy, gã đoán hắn chỉ có thể đi đường này.
Gã đặc biệt đi ra ngoài tìm Hàn Phi, Hàn Phi là huynh đệ của gã, cũng là người duy nhất gã tin cậy. Đi theo gã lần này còn có một ít thủ hạ có thân thủ tốt cùng dị năng.
“Đại ca, phía trước có một chiếc xe, dường như là xe của Phi ca.” Thủ hạ lái xe báo cáo.
Viêm Bân vươn mắt lên nhìn, một chiếc xe cùng loại với xe gã đang chạy lại.Nhíu mày, nhìn chăm chú, chiếc xe kia chạy rất không ổn định, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, chạy hướng về phía bọn họ.
“Đại ca, xe này dường như có vấn đề.”
“Mau nghĩ cách dừng xe.” Viêm Bân ra lệnh, tuy rằng trời vẫn chưa sáng, khoảng cách cũng khá xa, nhưng gã có thể khẳng định kia chính là xe của Hàn Phi. Chiếc xe kia hiện tại thật kì quái, trên xe đã xảy ra chuyện gì?
Thủ hạ thông qua bộ đàm thông tri cho hai chiếc xe phái sau.
Chi……….
Ba chiếc xe dừng ngay giữa quốc lộ, đem con đường chặn lại.
Hai mí mắt Tề Duyệt lại dánh nhau, cũng ngáp liên tục không ngừng đến chảy nước mắt. Thật buồn ngủ, nhưng cậu muốn kiên trì đến hừng đông, mấy ngày nay trừ bỏ nấu cơm thì cậu cảm thấy mình vẫn chưa làm được gì.
Mơ mơ màng màng không còn nhìn rõ con đường phía trước, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà lái xe. Ánh mắt dần dần nhắm lại, lại cường bách chính mình mở mắt lên, tiêu cự bắt đầu có chút mơ hồ.
Vươn tay dùng sức xoa xoa mắt hy vọng có thể tỉnh táo lại. Kháo a, lông mi rớt vào mắt thật khó chịu, Tề Duyệt ngước mắt lên nhìn vào kính xe.
“Đại ca, hay là cách xa một chút đi.” Thủ hạ ngồi cùng xe với Viêm bân đề nghị, chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ hãi a, người trên xe không muốn sống nữa sao? Không giảm tốc độ cũng không phanh lại, trực tiếp tiến thắng đến bọn họ, càng ngày càng gần, nhịp tim hắn đập thật lợi hại a.
Viêm Bân nhăn mày càng chặt, tay ma sát cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe đối diện. Gã cũng không ngờ được tình huống này, đối phương không giảm tốc thật con mẹ nó nằm ngoài dự liệu của gã.
Tề Duyệt một tay lái xe, một bên ngẩng đầu nhìn vào kính xe, tay kia không ngừng nhu nhu mắt. Mắt cũng đều nhu đỏ, lệ đọng trên khóe mắt như sắp trào ra.
Hô…………
Thở ra một hơi, rốt cuộc cũng lấy ra được rồi.
Chớp chớp mắt không còn vướng bận nữa nhìn về phía trước. Mở to hai mắt, cau75 dùng sức chớp chớp mắt, không phải là ảo giác của cậu đi.
Ta kháo a, những người kia là đám ngốc sao??? Không có việc gì đem xe dàn hàng ở quốc lộ làm chi???
Chi…….
Chi……Chi…..
Tiếng phanh chói tai đột nhiên vang lên làm giật mình hai người đang say ngủ.
Tề Duyệt đánh tay lái qua một bên, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vô cùng chói tai/
Quang đang……..
Xe của bọn họ cách xe của đám người Viêm Bân chỉ vài cm.
Tề Duyệt thở hổn hển, may mắn a, thật may mắn là cậu có thắt dây an toàn, may mắn kỹ thuật của cậu tốt, nếu không thì chết chắc rồi!
Nếu cứ như vậy mà chết, thì cậu có bao nhiêu oan uổng chứ!!! Cậu chưa bao giờ chết vì bị tai nạn xe đâu!!!
Áp chế nhịp tim đập kịch liệt, Tề Duyệt có chút không thể kiềm chế được sự phẫn nộ, cởi bỏ dây an toàn rồi nhảy ra khỏi xe.
Hàn Phi không kịp ngăn cản đối phương, chỉ thấy Tề duyệt tràn đầy khí thế xuống xe, mấy chiếc xe chặn ở trên đường hắn đã sớm nhận ra. Khí thế như vậy không phải Viêm Bân thì là ai?
Tề Duyệt chỉ đơn giản nghĩ là do tên phú nhị đại nào đó không biết trời cao đất rộng, trên xe cậu còn có hai chỗ dựa vững chắc kia kìa.
Trực tiếp đi đến chỗ mấy chiếc xe kia, không hề nghĩ ngợi liền, ba…ba…ba… phẫn nộ đá vào xe đối phương.
Tề Duyệt thực sự bị chọc tức, như thế nào lại có người đáng ghét như vậy, khi không alị muốn hại chết cậu!!! Mạng của cậu rất là quý giá có biết không!!
Cậu trọng sinh cũng không phải để bị khi dễ, phẫn nộ lớn giọng giáo huấn người trong xe: “Các người chán sống muốn tìm cái chết có phải không? Gia gia của các người là tôi còn chưa sống đủ đâu!!”
Lâm Vũ trạch ngồi trên xe thiếu chút nữa cười ra tiếng, anh vốn là người lạnh lùng, rất ít khi cảm thấy thú vị với việc gì, nhưng Tề Duyệt lại không ngừng khiến anh cảm thấy bất ngờ.
Hàn Phi ngồi trên xe nghe thấy Tề duyệt lớn tiếng thì càng thêm xấu hổ ra khỏi xe, vươn tay che trụ mặt, ai, Tề Duyệt, tiểu tử này….thật dễ xúc động.
Hắn đã muốn khẳng định, xuyên thấu qua cửa kính xe, hắn có thể nhìn thấy ngồi bên torng đúng là Viêm Bân.
Người trên xe phía đối diện chính là sợ ngay người, hai thủ hạ ngồi ở ghế lái há hốc mồm, tiểu tử này thật lớn mật….
Viêm Bân ngồi ở ghế sau, nghe thấy Tề Duyệt vừa đá xe gã vừa lớn tiếng, nhướng lông mày, khuôn mặt lạnh lùng hiếm khi xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...