Xe thay đổi phương hướng, ly khai đường nhỏ đi đến một căn nhà hai tầng ở ven đường.
Một ít tang thi xung quanh ngôi nhà đều được giải quyết sạch. Cửa phòng bị khóa trong, bọn họ cũng không để ý, có lẽ người trong nhà bị biến dị hoặc bị cắn.
Phá cửa xông vào, Liêu Phi Phàm mang theo đội ngũ tiến vào xem xét, những người bình thường khác vì để an toàn nên đều ở lại trên xe. Bọn họ phân ra mở các cửa phòng, đề phòng có cá lọt lưới.
Liễu Nguyệt thu hồi máy nghe nhạc, xoay người đem đồ ăn vặt trên giường cùng hoa quả thu hết vào không gian. Cô đem mái tóc chỉnh tề của mình làm cho rối loạn, nghĩ nghĩ, lại từ trong không gian lấy ra bình nước thuốc, chấm chấm ở hai bên khóe mắt, chuẩn bị xong hết thảy, cô ngồi trên sàn nhà lầu hai, chờ đợi người tiến vào.
Căn nhà này cũng thật mộc mạc, là một kiểu nhà ở thông dụng. Để tay lên nắm cửa phòng lầu hai, không khóa, Liêu Phi Phàm đẩy cửa tiến vào. Đây là phòng của một cô gái trẻ, bày trí thanh nhã, trên mặt đất còn đặt các bức tranh vẫn còn dang dở, cọ vẽ cùng màu nước vương vãi trên mặt đất.
Trong góc phòng, một cô gái trẻ tuổi đang cúi đầu co lại trên sàn nhà. Nữ hài tử kia cả người phát run, cúi đầu không thấy vẻ mặt.
“Nhĩ hảo, em không sao chứ?” Liêu Phi Phàm thăm dò.
Liêu Nguyệt nghe được âm thanh, cúi thấp đầu che khuất khóe miệng đang giương lên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu. Cô đối với người mới tới, nói rằng: “Em, em, em không có bị lây bệnh, mọi người cứu cứu em với!”
Trái tim lãnh đạm của liêu Phi Phàm trong khoảnh khắc liền chảy ra, mềm lòng, đối diện hắn là một nữ hài mặc bộ đồ phấn hồng, đại khoái khỏng mười tám mười chín tuổi, mái tóc thật dài khoác lên vai, bộ dáng thanh thuần xinh đẹp. Một đôi mắt ngập nước nhìn hắn, trên mặt đại khái vì mấy ngày ẩn trốn nên hơi bẩn, nước mắt ràn rụa, thân thể cũng nhẹ nhàng phát run. Nội tâm hắn liền nháy lên một tia chua xót, cô bé này một mình ở trong phòng là như thế nào vượt qua, có bao nhiêu sợ hãi cùng bất lực. Nữ hài thuần khiết nhu nhược như vậy nên để người khác yêu thương, nên để người khác bảo hộ không chịu thương tổn.
Liêu Phi Phàm nhẹ giọng, ôn hòa nói: “Đừng sợ, chúng tôi là tới cứu em.”
Nữ hài lièn đứng bật dậy, nhào vào trong ngực hắn, khóc rống lên.
Liêu Phi Phạm vỗ nhẹ lưng nữ hài, cô bé một mình ở trong nhà nhiều ngày như vậy nhất định phi thường sợ hãi. Trong lòng hắn tràn ngập thương tiếc, hắn hạ quyết tâm phải bảo vệ cô bé này, không cho cô lại trải nghiệm cảm giác một mình sợ hãi nữa.
Liêu Nguyệt tựa vào trong ngực Liêu Phi Phàm, ôm thắt lưng đối phương, hưng phấn mà nắm chặt hai tay.
Trong hà hết thảy đều bình thường, thực an toàn, mọi người trên xe được tiếp đón vào trong, dàn xếp hảo. Liêu Phi Phàm cũng từ trên xe ôm Tào Hân Nhi xuống.
Liễu Nguyệt tiến lên, vẻ mặt ân cần hỏi thăm: “Tỷ tỷ này bị sao vậy? Sinh bệnh sao? Em học y, em có thể hỗ trợ cho tỷ ấy.”
Liêu Phi Phàm kinh hỉ gật đầu, hắn cũng thực nóng vội: “Vậy làm phiền em rồi, Hân nhi hai ngày nay không biết làm sao vẫn luôn phát sốt.”
Liễu Nguyệt: “Không cần khách khí như vậy, về sau thân thể không khỏe cứ đến tìm em, em còn muốn cảm tạ mọi người đã cứu em, nhiều ngày như vậy em cứ nghĩ mình sẽ chết.”
Theo chỉ dẫn của Liêu Nguyệt, Liêu Phi Phàm ôm Tào Hân Nhi lên căn phòng mà hắn phát hiện ra Liễu Nguyệt.
Nhìn Tào Hân Nhi yên tĩnh ngủ trên giường, Liêu Phi Phàm mở miệng hỏi: “Cô ấy bị gì vậy?”
Liễu Nguyệt: “Không cần lo lắng, đại khái là do cảm lạnh lại không được nghỉ ngơi tốt nên mới phát sốt lâu như vậy. Em có thuốc cảm, cho tỷ ấy uống một ít đi, ngủ một chút đại khái sẽ thấy tốt hơn.” Nói xong, cô mở ra ngăn kéo đầu giường, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc cảm mạo cùng một chai nước khoáng.
Liêu Phi Phàm tiếp nhận lọ thuốc, đỡ Tào Hân Nhi dậy, đem dược uy cho cô.
Liễu Nguyệt đứng ở một bên cảm thấy mỹ mãn nhìn Tào Hân Nhi đem thuốc ngủ uống hết. Thấy Liêu Phi Phàm còn ngồi bên giường, cô mở miệng lên tiếng: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, không cần quấy rầy tỷ ấy nghỉ ngơi.”
“n.” Liêu Phi Phàm gật gật đầu, quay đầu nhìn Tào Hân Nhi đang ngủ say, dịch dịch góc chăn, sau đó cũng ra khỏi phòng.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện: “Em gọi là Liễu Nguyệt, sinh viên học viện y ở B thị, đam mê hội họa, lần này là cùng bằng hữu đến nơi này vẽ phong cảnh, kết quả bọn họ vẫn không trở về.”
Liêu Phi Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết của đối phương, tràn ngập thương cảm an ủi: “Có lẽ bọn họ trốn đi, anh là sinh viên đại học XX, năm tư, so với em lớn tuổi hơn, em cứ kêu anh là Liêu đại ca đi. Một mình không an toàn, em đi theo chúng ta đến căn cứ tị nạn đi.”
Liễu Nguyệt gật đầu: “Cám ơn anh, Liêu đại ca, nếu không có anh, một mình em chắc chắn sẽ chết ở đây.”
Đỗ Mộng Dao dàn xếp hảo cho mọi người trên xe, thấy hai người vừa đi tới vừa nói chuyện với nhau.
“Học trưởng, học tỷ không có việc gì chứ?” Vừa nói cô vừa đánh giá Liễu Nguyệt, cô bé này thoạt nhìn thật sạch sẽ yếu nhược, là loại hình nam nhân vừa thấy liền muốn bảo hộ. Mới vừa gặp mặt liền trang đáng thương, đã nghĩ muốn câu dẫn học trưởng. Không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ là do trực giác nữ nhân khiến cô cảm thấy Liễu Nguyệt rất nguy hiểm.
“Vẫn như vậy, hiện tại cô ấy đang ngủ.”
“Bọn Hứa ca ở trong phòng kia.” Cô chỉ vào một căn phòng.
Liêu Phi Phàm: “n, anh đi qua cùng bọn họ thương lượng việc an bài buổi tối. Mộng Dao em tới bồi Liễu Nguyệt, cô ấy ở một mình nhiều ngày như vậy nhất định bị dọa sợ.”
Liễu Nguyệt nghe xong cười cảm kích Liêu Phi Phàm.
Thấy Liêu Phi Phàm đi vào trong phòng, Đỗ Mộng Dao mở miệng: “Khuyên cô không nên có tâm tư gì, học trưởng đã có bạn gái, Hân nhi học tỷ chỉ là bị bệnh, tình cảm của bọn họ rất tốt.”
Liêu Nguyệt ủy khuất: “Em không có, căn bản không giống như tỷ nói đâu. Em chỉ muốn cảm ơn liêu đại ca đã cứu em.”
“Không có là tốt rồi.” Đỗ Mộng Dao xoay người rời đi, mới vừa đi hai bước lại quay đầu nói với Liễu Nguyệt: “Còn có, cứu cô là mọi người, không phải chỉ riêng gì học trưởng.” Liêu học trưởng là của Hân nhi học tỷ, cho dù không có học tỷ cũng không đến lượt một người mới tới, còn là người thường.
Liễu Nguyệt nhìn bóng dáng đối phương, xoa xoa môi, xuy…
Đêm khuya, trừ bỏ người gác đêm, tất cả mọi người đều đi ngủ. Trong một phòng ở lầu hai, Liễu Nguyệt ngồi dậy, có chút ghét bỏ nhìn những nữ nhân cùng tiểu hài tử nằm bên cạnh, đứng dậy rời đi. Nhẹ nhàng gõ cửa phòng cách vách, cửa được người mở ra.
“Liêu đại ca, anh ban ngày vất vả, ngày mai lên đường mọi người còn cần anh bảo hộ, để em đến trông Hân nhi tỷ tỷ giúp anh.” Liễu Nguyệt nhẹ giọng ôn nhu nói.
Liêu Phi Phàm tinh thần vẫn luôn buộc chặt, huống hồ ban ngày hắn còn đối phó với tang thi, quả thật rất mệt mỏi. Gật gật đầu: “Cám ơn Liễu Nguyệt muội muội.”
Nhìn thân ảnh Liêu Phi Phàm xuống lầu dần dần biến mất, Liễu Nguyệt xoay người vào phòng, khép cửa lại.
Ngồi bên giường, cô nhìn khuôn mặt ngủ say của Tào Hân Nhi, lại cầm lên bình thuốc ban ngày đã uy đối phương, lượng thuốc ngủ bên trong rất lớn, đủ để làm đối phương ngủ đến chết, nhưng khi đó Liêu Phi Phàm ở một bên uy cũng không nhiều.
Liễu Nguyệt nâng đầu của Tào Hân Nhi lên, nhét miệng bình vào miệng đối phương, dốc xuống.
Tào Hân Nhi mơ hồ uống vài hớp, bỗng nhiên kịch liệt giãy dụa. Liễu Nguyệt thấy đối phương có biểu hiện sắp thanh tỉnh, vươn tay siết cổ Tào Hân Nhi. Sắc mặt của Tào Hân Nhi càng ngày càng xanh, bỗng nhiên dùng lực đẩy Liễu Nguyệt ra, dựa vào giường nôn mửa.
Liễu Nguyệt lập tức đẩy ngã giá vẽ bên cạnh, quang đang… tiếng vang rất lớn.
Đăng đăng đăng đăng…
Vang lên một trận âm thanh, là tiếng mọi người vội chạy lên lầu, Liêu Phi Phàm cũng ở trong đó.
Tào Hân Nhi mơ hồ cảm giác được có người cho cô uống nước, mùi vị nước có chút kỳ quái, rất khó uống, cô lắc lắc đầu cự tuyệt, nhưng đối phương khí lực rất lớn, cường bách bắt cô uống. Ngươi kia thấy cô phản kháng, lại siết cổ cô, cô càng ngày càng không thở nổi, phải dùng hết sức lực đẩy đối phương ra, ghé vào bên giường nôn mửa.
Phát sốt cao hai ngày, lại không ăn gì, mặt cô rất tái nhợt, vừa rồi lại bị Liễu Nguyệt suýt nữa bóp chết, Tào Hân Nhi tái nhợt rên rỉ. Nôn mửa trong chốc lát mới cảm giác trên người có chút khí lực, cô còn cảm giác được trong người có một cỗ tinh thần lực bất đồng đang lưu chuyển.
Nâng đầu nhìn về phía người muốn hại cô, là một nữ hài xa lạ, thoạt nhìn thanh thuần nhu nhược, không nghĩ tới lại ác độc đến mức muốn giết cô. Lúc nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của đối phương, bộ dáng sắp khóc, cô càng thêm tức giận, đối phương muốn giết cô lại giả bộ đáng thương, nhất thời cô dùng toàn lực nhào qua, siết cổ đối phương.
Liễu Nguyệt liên tục thét chói tai, Liêu Phi Phàm vội tiến lên kéo Tào Hân Nhi ra, mạnh mẽ đem cô đẩy xuống giường. Liễu Nguyệt trốn vào trong ngực Liêu Phi Phàm, phát run: “Liêu đại ca, Hân nhi tỷ tỷ có phải hay không biến dị? Bộ dáng thật dọa người.”
Nghe xong lời này, Liêu Phi Phàm nhíu mày nhìn Tào Hân Nhi, có chút không đúng lắm, tuy bình thường Tào Hân Nhi có điểm điêu ngoa, nhưng cô sẽ không tấn công một người xa lạ. Hơn nữa vừa rồi khi bọn họ tiến vào, cô vẫn không ngừng nôn mửa, quả thật không giống bộ dáng cảm mạo, trên mặt vừa trắng lại vừa xanh, bộ dáng rất giống bị biến dị.
“Hân nhi, em bình tĩnh một chút, rốt cuộc là làm sao?”
Tào Hân Nhi thấy nữ tử kia trốn trong ngực Liêu Phi Phàm, giả bộ sợ hãi, lại càng thêm điên tiết, bị vài người chế trụ. Bởi vì cổ bị Liễu Nguyệt siết chặt nên hiện tại cô không thể nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt.
Liêu Phi Phàm cũng đi qua giữ chặt Tào Hân Nhi đang điên cuồng. Liễu Nguyệt đứng ở cạnh cửa, thấy Tào Hân Nhi nhìn mình chằm chằm, bộ dáng điên cuồng, hướng về phía đối phương lộ nụ cười đắc ý, quả nhiên đối phương giống như cô tưởng tượng, càng thêm điên cuồng.
Tào Hân Nhi bị đối phương kích thích, muốn tiến lên xé rách khuôn mặt kia, kết quả lại bị những người cùng chng hoạn nạn với cô những ngày vừa qua áp chặt lên giường, trong đó còn có cả bạn trai cô. Nghĩ đén vừa rồi Liêu Phi Phàm ôm nữ nhân kia vào trong ngực, càng thêm sinh khí, há mồm cắn lên tay Liêu Phi Phàm.
Xì một tiếng… “A…” Liễu Nguyệt thét chói tai, trên tay cô nhuộm đầy máu tươi. Cô run rẩy chạy đến ngồi xổm trong góc phòng, trên mặt nước mắt giàn dụa, miệng không ngừng lặp lại:
“Em không cố ý, cô ấy… biến dị… Em không phải cố ý, cô ấy…biến dị…”
Quay đầu lại nhìn Tào Hân Nhi, sau lưng cô cắm một con dao. Toàn thân cô run rẩy vài cái, bất động…
Liêu Phi Phàm ngồi ngốc bên giường, băng bó cánh tay bị cắn, không thể tin nhìn trên giường. Thật không thể tưởng tượng được trước đó một người còn tốt, đột nhiên sẽ phát cuồng, còn bị người đâm chết.
“Phi Phàm, đừng khổ sở, nhìn bộ dáng của cô ấy có lẽ đúng là biến dị.” Trong đội ngũ một người tiến lên vô vai Liêu Phi Phàm an ủi.
Đỗ Mộng Dao cũng tiến vào, thấy tình huống trong phòng, thấp giọng kinh hô một tiếng. Cô thấy tay Liêu Phi Phàm bị thương, vội vàng tiến lên: “Học trưởng, anh sao lại bị thương?”
“Liêu học trưởng, Hân nhi học tỷ có thể là thật sự biến dị, Liễu Nguyệt cũng chỉ vì bảo hộ anh.” Đồng học vẫn luôn ở cùng đội ngũ với Liêu Phi Phàm tiến đến an ủi.
Đỗ Mộng Dao nhìn thấy bộ dáng sa sút thất thần của Liêu Phi Phàm, cũng không tiếp tục tra hỏi, kêu người dìu hắn xuống dưới lầu. Cô thật sâu nhìn Liễu Nguyệt đang núp trong góc, cũng đi theo mọi người xuống lầu.
Liễu Nguyệt cũng được mọi người tiến lên an ủi, giúp đỡ xuống lầu.
Giằng co lâu như vậy, trời cũng đã tờ mờ sáng. Mọi người thương lượng một chút, quyết định không tiếp tục ở lại, lập tức lên đường rời đi, thi thể đầy máu Tào Hân Nhi sợ sẽ đưa tới tang thi, rất không an toàn.
Khởi động ô tô, tất cả mọi người lên xe, chuẩn bị rời đi. Liêu Phi Phàm vẻ mặt không nỡ nhìn lên lầu hai.
Vốn vẫn luôn im lặng Liễu Nguyệt đột nhiên lên tiếng, “Dừng xe, chờ em một chút, em lấy một vài đồ vật.” Nói xong cũng không quay đầu chạy vào trong phòng.
Liễu Nguyệt vội vàng lên lầu, thẳng đến căn phòng có thi thể của Tào Hân Nhi, đi vào, vừa đi vừa dùng tinh thần lực lấy một cây đao từ trong không gian ra, đi đến bên giường, huy đao bổ về phía đầu Tào Hân Nhi…
Cầm trong tay tinh hạch trong đầu Tào Hân Nhi, đây là một khối tinh hạch trắng ngà, là loại ăn vào có thể giúp khôi phục dị năng. Bởi vì dị năng vừa mới hình thành nên khối tinh hạch vẫn còn nhỏ, chỉ lớn bằng đầu ngón tay.
Liễu Nguyệt từ trong không gian lấy ra một chai nước khoáng, sau khi tẩy sạch tinh hạch, hé miệng, đem tinh hạch nuốt xuống. Nuốt vào tinh hạch, cô nhất thời cảm thấy cơ thể truyền đến một trận thư sướng. Lộ ra vẻ mặt say mê, lấy ra khăn tay, lau miệng cùng tay.
Các dị năng giả khác chỉ có thể vận dụng tinh thần lực hấp thụ tinh hạch, tinh hạch chỉ có hữu dụng cho dị năng, đối với người thường chỉ là vật vô dụng. Mà cô cũng chỉ là trong lúc vô tình mới phát hiện được, cô cùng những người khác bất đồng, cô có thể nuốt tinh hạch để hấp thụ được dị năng tinh nguyên của nó.
Từ trong không gian lấy ra một cái bật lửa, bật nấp, thảy vào giường, trên giường lập tức bốc cháy. Cô xoay người xuống lầu. Hết thảy mọi việc đều hoàn mỹ, cô cảm thấy thật mỹ mãn.
Liễu Nguyệt vừa chạy vừa từ trong không gian lấy ra băng gạc đã chuẩn bị sẵn, thở hổn hển chạy về xe, Liêu Phi Phàm đang đúng cạnh xe ngửa đầu nhìn lên lầu, Liễu Nguyệt có chút chột dạ, “Liêu đại ca, tay anh bị thương, nên băng bó hảo a.”
Liêu Phi Phàm nhìn khuôn mặt áy náy của đối phương, lại nhìn băng gạc trong tay đối phương, nội tâm thực mâu thuẫn, hắn không nên trách cứ đối phương, Tào Hân Nhi đã muốn biến dị, nếu không giết cô ấy thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm, Liễu Nguyệt vì an toàn của mọi người nên mói làm như vậy.
Vươn tay tiếp nhận băng gạc, mở miệng: “Cảm ơn.”
Liễu Nguyệt nước mắt đột nhiên rơi xuống, “Liêu đại ca, đều là lỗi của em, mọi người đã cứu em, em còn… em còn… Em nhất định sẽ không để cho anh biến dị.”
Liêu Phi Phàm có chút đau lòng, vừa định an ủi, đột nhiên thấy lầu hai toát ra ánh lửa.
“Hân nhi tỷ tỷ cứ như vậy mà ra đi, em… Em rất khó chịu, em nghĩ… Hy vọng làm cho tỷ ấy xinh đẹp một chút.” Liễu Nguyệt mở miệng giải thích.
Liêu Phi Phàm vừa nghe trong lòng càng thêm khó chịu, tâm lý có chút áy náy, cô bé này là vì hắn, vậy mà hắn còn muốn trách cứ cô “n, lên xe đi, chúng ta rời khỏi nơi này.”
Liễu Nguyệt gật gật đầu, tiến vào trong xe.
Đoàn xe chậm rãi rời đi, vẫn theo đường nhỏ tiến về phía trước, xa xa nhìn lại chỉ thấy một đám lửa lớn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...