Hứa Kình đổ hết cá bên trong thùng ra đếm được 33 con cá, chỉ có bao nhiêu đó mà đổi được 1.791, 7 tích phân, mà trong mương của hắn có ít nhất 330 con cá!
Kiếm được rất nhiều! Đây là một khoản rất lớn!
Sau một hồi sững sờ, Hứa Kình đột nhiên phản ứng, "Mau! Anh Tề, chúng ta tiếp tục bắt cá!"
Hứa Kình bỏ qua bữa tối tiếp tục bắt cá ở ngoài ruộng, từ sáu giờ đến chín giờ tối từng tấc đất trên ruộng đều bị hắn giẫm qua, chỉ cần con cá nào đủ cân hắn đều bắt lên bán cho hệ thống.
Chỉ trong một buổi tối, tích phân của Hứa Kình từ hơn 1.300 lên hơn 31.000 tích phân.
Chờ thả lưới thêm vài lần nữa nhưng không bắt được cá to thì hắn đi lên bờ, lúc này trên người Hứa Kình toàn là nước bùn khi gió đêm thổi qua không khỏi đánh rùng mình.
Mặc dù mệt mỏi, nhưng Hứa Kình lại vô cùng hưng phấn, hai má ửng đỏ cùng ánh mắt sáng ngời, hoàn toàn không cảm nhận được sự mệt mỏi trên người hắn.
Tề Vân Chi sờ sờ quần áo ướt đẫm của Hứa Kình, vẻ mặt lo lắng, "Về nhà đi."
"Được!" Hứa Kình gật đầu nở nụ cười, "Chúng ta nhanh chóng trở về nhà tắm rửa, đêm nay liền mua thuốc cho anh!"
Nhìn bóng đen trong màn đêm, Hứa Kình không nhịn được lẩm bẩm nói, "Thật sự là quá tốt, có hơn 30.000 tích phân làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Sớm biết rằng sử dụng linh thuỷ trong hệ thống có thể nuôi cá có thể kiếm nhiều tích phân như thế, chúng ta không cần phải mỗi ngày đi ra ngoài tìm kiếm dược liệu."
Hắn hối hận vì đã mang theo hệ thống lâu như vậy, nhưng bây giờ mới tìm ra cách chính xác để sử dụng hệ thống.
Nếu hắn biết sớm rằng linh thủy trong thương thành của hệ thống có thể làm tăng năng lượng sinh học chứa trong các sinh vật, hắn chắc chắn sẽ đầu tư thêm vào để kiếm được nhiều hơn một chút.
Tề Vân Chi nghe Hứa Kình lẩm bẩm, nhanh chóng kéo hắn tăng tốc chạy thật nhanh trở về nhà.
Vừa về đến nhà, Hứa Kình muốn gọi hệ thống đăng ký điều trị cho Tề Vân Chi ngay lập tức.
Nhưng Tề Vân Chi lấy tay ngăn lại, đi vào trong phòng đem theo quần áo sạch bước ra, thúc giục hắn nhanh chóng cởi quần áo ướt sũng trên người ra, còn mình thì vội vàng chạy vào phòng bếp đun nước nóng cho Hứa Kình tắm rửa.
Hứa Kình vẫn còn rất hưng phấn, "Anh Tề, chúng ta trước tiên khám bệnh, sau đó lại đi tắm rửa."
Tề Vân Chi dùng lòng bàn tay lớn ấm áp sờ sờ đầu Hứa Kình, ngồi ở bên bếp lò nhóm lửa.
Ngọn lửa trong bếp cháy thật lớn, chiếu sáng cả phòng mang theo không khí ấm áp.
Hứa Kình nhìn Tề Vân Chi, dần dần bình tĩnh lại sau đó mới dùng hệ thống rà quét qua người Tề Vân Chi.
Ánh sáng xanh của hệ thống quét qua dừng lại trên người Tề Vân Chi một lúc lâu, đưa ra kết luận cũng giống như lần trước.
Phương pháp điều trị là ba chai dung dịch năng lượng số một, mỗi tuần một lần và mỗi lần một chai.
Giống như lần trước, cuối cùng hệ thống hỏi có mua dung dịch năng lượng số một hay không.
Hứa Kình nói: "Mua ngay bây giờ, mua trước một chai."
"Dung dịch năng lượng số một giá một nghìn tích phân một chai, xin hỏi có hay không đồng ý chi trả?"
"Đồng ý."
Ánh sáng xanh của hệ thống được thu hồi, khoảnh khắc tiếp theo dần xuất hiện một chai dung dịch năng lượng.
Chai dung dịch năng lượng này có màu xanh lục, trên đó có nhãn dán ghi rõ ngày sản xuất, cách sử dụng và những thông tin cần chú ý.
Hứa Kình cầm chai dung dịch năng lượng trong tay làm nhịp tim trong lồng ngực đập vô cùng nhanh, sau đó kiểm tra kỹ thông tin trên nhãn dán.
Sau một lúc lâu, Hứa Kình đưa chai dung dịch năng lượng cho Tề Vân Chi, cười nói: "Anh Tề, đây là thuốc cho anh chữa bệnh, anh nhanh uống đi."
Dung dịch năng lượng này cũng không có phản ứng phụ gì cả, điều chú ý duy nhất là phải bảy ngày mới đủ thời gian để hấp thụ hết năng lượng trong chai dung dịch đó.
Tề Vân Chi đối với Hứa Kình rất tin tưởng, tiếp nhận chai dung dịch năng lượng mà Hứa Kình đưa qua, cẩn thận mở nút chai ngửa đầu uống cạn.
Sau khi uống xong, Tề Vân Chi đưa lại cái chai cho Hứa Kình, sau đó hắn lại tiếp tục cho thêm củi vào bếp để đun nước tắm cho Hứa Kình.
Hứa Kình nhìn chằm chằm vào mặt Tề Vân Chi, để xem liệu Tề Vân Chi có cảm thấy không khỏe chỗ nào hay không.
Tề Vân Chi sắc mặt vẫn như thường, nhìn cũng không phát hiện ra điểm khác biệt gì.
Chờ khi nước trong nồi đã sôi lên, Tề Vân Chi đi vào phòng tắm đem xô qua, đổ đầy nước nóng rồi giúp hắn khiêng trở lại, rồi duỗi tay đẩy thầm ra hiệu cho hắn đi tắm giống như mọi ngày.
Hứa Kình nhìn Tề Vân Chi hồi lâu nhưng thật sự không thấy có gì xảy ra, đành phải đi tắm trước.
Sau khi tắm xong, Hứa Kình cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, ngay lập tức liền thấy bụng đói cồn cào.
"Anh Tề, anh đi tắm trước, em đi nấu cơm chờ anh tắm xong chúng ta cùng nhau ăn."
Hôm nay trước khi trở về nhà, hắn có mua thịt nên sẽ đem xào với ớt cay mới hái, cho thêm ít gia vị vào thì càng ngon hơn.
Trong ruộng của hắn có trồng cà tím cùng đậu que, nhưng chỉ trồng ở mép ruộng cây đương quy tuy không nhiều lại hoàn toàn đủ dùng.
Những loại rau này dính linh thủy nên chúng sinh trưởng rất tốt, hai người ăn cũng không hết nên thường sẽ đem một ít đi tặng cho nhà bạn của mình.
Năng lượng sinh học chứa trong rau dưa do Hứa Kình trồng cao hơn nhiều so với các loại rau dưa thông thường, hương vị cũng ngon và đậm đà hơn nhiều.
Khi Tề Vân Chi ra khỏi phòng tắm, Hứa Kình đã chuẩn bị xong tất cả món ăn, mới vừa nấu xong vẫn còn nóng hổi, kèm theo hai bát cơm lớn ngồi đối diện nhau trên bàn rồi nghiêm túc ăn cơm.
Hứa Kình còn nhỏ, ngày thường cũng không làm những việc nặng như thế này, nên vừa ăn cơm xong liền buồn ngủ không chịu được.
Tề Vân Chi dọn bát đũa đem đi rửa sạch sẽ, Hứa Kình đánh ngáp một cái cầm lấy cái ly đổ ít nước nóng sau đó pha thành nước ấm, bóp kem đánh răng rồi bắt đầu đánh răng.
Một lúc sau, Tề Vân Chi cũng đi ra, hai người cùng nhau đánh răng xong liền trở về phòng đi ngủ.
Khi lên giường, Hứa Kình không yên tâm mà nhìn trạng thái của Tề Vân Chi, thấy hắn không có gì khác thường liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên tâm.
Hôm nay hắn rất mệt mỏi nên đã buồn ngủ từ lâu, nếu không có điều gì phiền muộn trong lòng hắn đã ngủ ngay khi vừa chạm vào gối.
Ngày hôm sau, chuông báo thức của hệ thống đúng giờ vang lên đánh thức Hứa Kình dậy.
Hứa Kình dụi dụi mắt, đột ngột ngồi dậy, việc đầu tiên là quan sát tình trạng của Tề Vân Chi.
"Anh Tề, hiện tại anh cảm thấy thế nào? Trong người có chỗ nào khó chịu hay không?"
Hứa Kình vừa mới hỏi xong không cần phải chờ đợi, Tề Vân Chi ngay lập tức đáp: "Không có."
Đôi mắt Hứa Kình sáng lên, "Anh cảm thấy thế nào? Có cảm thấy đầu đặc biệt thanh tỉnh và tư duy của anh cũng rõ ràng hơn phải không?"
Tề Vân Chi lần này một lúc mới phản ứng lại, liền lắc đầu.
Chuyện này đã rất tốt rồi, bình thường Hứa Kình nói chuyện phải một lúc lâu Tề Vân Chi mới phản ứng mà trả lời.
Hứa Kình thấy dung dịch năng lượng này có tác dụng rất tốt, làm hắn trong lòng tràn đầy mong đợi.
Hứa Kình liền đứng dậy rời khỏi giường đi giày vào, không nghĩ tới vừa ngồi dậy đầu hắn đã choáng váng chân tay nhũn ra, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Tề Vân Chi nhanh chóng đỡ lấy Hứa Kình, ôm vào trong lòng hơi nhíu mày, sau đó vươn tay sờ sờ trán Hứa Kình phát hiện lòng bàn tay của mình thật nóng.
Hứa Kình sụt sịt, cảm thấy chóng mặt và nghẹt thở chắc là hắn bị cảm cũng nên.
Ngày hôm qua mặc quần áo ướt sũng trên người quá lâu, vừa mệt vừa đói thì hiện tại bị cảm lạnh cũng là chuyện bình thường.
Hứa Kình biết tình huống thân thể của mình, cũng không lo lắng mà cùng Tề Vân Chi nói: "Không sao, đợi chút nữa lấy chút thuốc uống vào là được rồi."
Tề Vân Chi lại xoa đầu của hắn, ngồi xổm xuống giúp Hứa Kình mang tốt giày vào, ôm hắn đến trên ghế ngồi xuống.
Hứa Kình tay chân nhũn ra, cầm lấy bàn chải cùng kem đánh răng đơn giản xử lý một lát.
Hôm qua còn dư một ít thịt, Tề Vân Chi cũng không biết chăm sóc người bệnh như thế nào, chỉ nấu cơm giống như cách Hứa Kình trước đây hay làm, rồi đem ra cho Hứa Kình ăn.
Hắn ăn không nổi, vì vậy chỉ ăn được một ít liền muốn đi đến trạm y tế.
Chưa đi được bao lâu đã gặp được Lương Lương Tử, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt trắng bệnh, nhợt nhạt và đôi môi khô khốc của Hứa Kình, thì vươn tay ra chạm vào trán lo lắng hỏi: "Bộ dạng ngươi sao vậy, ốm sao?"
"Ừm, chắc do hôm qua không cẩn thận nên bị cảm lạnh." Hứa Kình cười, "Không sao đâu, ta đi lấy chút thuốc uống liền sẽ tốt lên."
"Đã ốm rồi, mà còn chạy lung tung? Ngươi đối ở đây, ta về lấy xe đạp đến chở ngươi đến trạm y tế, cũng không cần phải đi bộ."
"Chỉ là cảm lạnh thôi, không có yếu đuối như vậy."
"Nhìn sắc mặt của ngươi xem! Này, không được rồi ngươi ngồi ở nơi này chờ ta một chút, rất nhanh sẽ uay lại ngay." Lương Lương Tử nói xong nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Hứa Kình tìm một tảng đá ở bên đường ngồi nghỉ chân, Tề Vân Chi bên cạnh xoa tóc hắn với vẻ mặt lo lắng.
Lương Lương Tử đã rất nhanh quay lại, cưỡi theo xe đạp chở Hứa Kình đến trạm y tế để xem bệnh.
Hắn cảm lạnh phát sốt đến 38, 7 độ C, bác sĩ ở trạm y tế dặn hắn uống thật nhiều nước và ăn thức ăn thanh đạm là được, sau khi uống thuốc xong thì ở nhà nghỉ ngơi không được làm việc nữa.
Hứa Kình liền đồng ý sau đó cầm lấy thuốc, Lương Lương Tử lại chở hắn về nhà, "Việc ngoài ruộng ta sẽ trông coi giúp ngươi, không cần lo lắng mà hãy yên tâm nghỉ ngơi cho tốt, chờ khi nào hết bệnh lại nói sau."
"Được rồi, ngươi giúp ta để ý một chút." Hứa Kình ôm đầu, không khách khí nói với hắn: "Ta đã bắt gần hết cá ở trong mương rồi, tối hôm qua đã nhờ người lái xe đem đi, nếu ngươi nhìn thấy trong mương cá ít đi thì cũng không cần lo lắng."
"Này, tối hôm qua ngươi đi bắt cá? Sao không nhờ chúng ta giúp đỡ?"
"Trước đó ta cũng không có ý định bắt, cũng vì người mua dược liệu có quen biết với ta, thuận đường lái xe đến thăm với lại họ cũng muốn mua cá, nên ta không nghĩ để vuột mất cơ hội này nên đã bán cho họ." Hứa Kình đầu hơi choáng váng, bây giờ còn phải bận tâm soạn một lời nói dối càng làm cho hắn khó chịu hơn.
Lương Lương Tử nhìn hắn cau mày, vội vàng nói: "Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, chờ ngươi khỏe lại chúng ta lại nói chuyện này sau."
Hứa Kình nói tiếp, "Vậy ta đây trở về ngủ, ngươi buổi trưa đừng có đến gọi ta dậy."
"Vậy buổi tối ta lại đến xem ngươi."
Hứa Kình vẫy tay với hắn, cùng Tề Vân Chi đi vào nhà liền khóa cửa lại, lấy nước uống thuốc xong liền trở về phòng.
Lúc mới thức dậy thì vẫn chưa cảm nhận được, bây giờ toàn thân vừa ê ẩm vừa nóng rất khó chịu.
Hứa Kình liền cau mày, xoa đầu liền nắm lấy tay Tề Vân Chi, "Anh Tề, em thật khó chịu, chúng ta nhanh đi ngủ đi."
Giọng hắn khàn khàn, âm cuối rất nhẹ nhàng giống như là đang làm nũng vậy.
Tề Vân Chi cẩn thận ôm lấy Hứa Kình trở về phòng, giúp hắn cởi giày xong mới đem chăn đắp lên.
Hứa Kình thấy Tề Vân Chi chuẩn bị xoay người rời đi, liền nhìn lên hỏi: "Anh Tề, anh đi đâu vậy?"
"Nấu một ít cháo." Tề Vân Chi nhẹ nhàng rút tay ra, giúp Hứa Kình đút tay vào trong chăn bông, ôn nhu nói: "Ngươi trước ngủ đi, ta sẽ rất nhanh trở về cùng ngươi ngủ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...