Mạt Thế Tiến Hóa

Túm lấy tay Huyền Linh, còn cô ấy nắm tay An Nhiên, Tân kéo cả hai cắm đầu chạy nhanh về phía trước, cố gắng thoát khỏi vị trí xác chết càng xa càng tốt. Ở bên cạnh, con Lu cũng điên cuồng phi nước đại chạy song song với hắn. Phản ứng của hắn là rất nhanh, dẫn mọi người chạy cũng cực kì dứt khoát, nhưng tiếc là vẫn quá muộn.

- Rào... Rào... Rào... – Những con bướm đen ồ ạt chui ra từ tất cả những xác chết có trên đường rồi điên cuồng truy đuổi nhóm của Tân.

Theo việc bọn chúng chui ra thì bụng của xác chết cũng xẹp đi. Vậy cho nên, cái bụng xác chết là ổ chứa, hoặc là bọn chúng chui vào để ăn tiếp nội tạng.

Quay đầu về phía sau, chứng kiến đàn “bướm quỷ” đuổi theo mình, Tân sợ hãi muốn rụng tim. Số lượng của bọn chúng không những ngày một đông lên, mà còn bay lập lòe thoắt ẩn, thoắt hiện với tốc độ nhanh đến đáng sợ. Bọn chúng giống như những con quỷ, âm hồn trong không gian u tối ráo riết truy đuổi con mồi vậy.

Nhìn đàn bướm áp sát ngày một gần, mà tốc độ của hai mẹ con An Nhiên giống như đến cực hạn, không thể chạy nhanh hơn được nữa, hắn cảm thấy nguy cơ chưa bao giờ lớn như thế này. Huyền Linh thì còn đỡ, cô giống như vẫn có thể chạy nhanh thêm được nữa, nhưng vướng An Nhiên chân ngắn nên không thể tăng tốc được. Nếu cứ để yên như vậy, thảm kịch sẽ nhanh chóng xảy ra, hắn phải làm cái gì đó ngay. Động não suy nghĩ, rất nhanh hắn tìm thấy biện pháp đối phó tạm thời. Liếc mắt nhìn Huyền Linh, hắn hô lớn lên:

- Huyền Linh! Bỏ cái ba lô trên lưng vất đi! Mau! – Vừa hét, hắn vừa hạ tốc độ xuống một chút để chạy song song với An Nhiên. Sau đó, hắn vòng tay ôm ngực xách con bé lên rồi hét lên tiếp:

- Lu, lại đây! Nhanh!

Đợi con Lu thả chậm lại chạy gần với mình, hắn để An Nhiên lên lưng nó rồi dặn:

- An Nhiên ôm cổ con Lu bám chặt vào. Nhất quyết không được buông tay...

Hiểu ý hắn, con bé lập tức vòng tay ôm chặt lấy cổ con Lu. Còn Huyền Linh, sau khi nghe lời hắn tháo bỏ ba lô vất đi xong, tốc độ của cô được đẩy nhanh hơn hẳn. Vội đưa tay trái bắt lấy tay Huyền Linh, hắn nhả đầu dính của sợi tơ trong lòng bàn tay ra dính chặt cả hai lại. Nheo mắt nhìn về đằng sau, hắn thấy đàn bướm đã rút ngắn được một khoảng cách dài, bởi động tác thừa của cả bọn. Nghe tiếng rào rào đập cánh của bọn chúng, hắn tê cả da đầu, sợ hãi vô cùng. Hít sâu một hơi xuống bụng, hắn gắng gượng điều tiết nhịp thở vào trạng thái nén khí. Nghiêng người gần như dốc thẳng về đằng trước, hắn chuyển sang bước chạy của bộ pháp, miệng gằn lên một chữ:


- CHẠYY!!!

Sau tiếng hô, Tân điên cuồng tăng tốc kéo theo Huyền Linh chạy nhanh về phía trước. Ngay trên hắn một đoạn là An Nhiên và con Lu, với cơ thể đã biến đổi to lớn, việc chở thêm một cô bé con trên lưng không làm ảnh hưởng bao nhiêu tốc độ của nó cả. Với khả năng của mình, thực ra con Lu có thể chạy nhanh được hơn nữa, nhưng nó làm sao có thể bỏ chủ nhân của mình lại mang theo An Nhiên chạy trốn được chứ.

Tốc độ được đẩy nhanh hơn, hắn thỉnh thoảng ngoái lại đằng sau nhìn, thấy khoảng cách cả bọn với đám “Bướm quỷ” được kéo dãn ra liền buông lỏng một hơi trong lòng. Nếu không có gì thay đổi thì chỉ một lát nữa là cả bọn sẽ bỏ rơi được đàn bướm đáng sợ trở về với an toàn. Nhưng hắn vừa nghĩ như thế xong thì diễn biến tiếp theo ngay lập tức đưa tất cả vào vực sâu tuyệt vọng.

- Rào... Rào... Rào...

Có lẽ động tĩnh cả nhóm gây ra quá lớn, nên đã kinh động đến những con “Bướm quỷ” khác. Chỉ thấy từ những xác chết phía trước, ngóc ngách, lỗ hổng trong những đống đổ sập của các tòa nhà đổ nát ở hai bên đường, bất ngờ trào ra ùn ùn từng đợt bướm đen. Số lượng đông đến mức khủng bố, bọn chúng như một cơn sóng thần màu đen ập tới, dần thu hẹp khoảng cách với trung tâm là con đường quốc lộ. Điều này cho thấy, những đống đổ nát hai bên đường rất có thể là tổ của bọn chúng.

Đứng trước áp lực khủng khiếp, Tân không một chút do dự tháo ba lô vất xuống đường rồi điên cuồng kéo theo Huyền Linh tăng tốc. Ở phía trước, con Lu cũng cảm nhận được khoảnh khắc sinh tử tới gần, nó tỏ ra nôn nóng vô cùng, nhưng không dám chạy quá nhanh, bỏ rơi chủ nhân lại. Nhìn phía trước con đường, lối đi dần thu hẹp rồi bị bịt kín do đàn bướm ập vào, hai mắt của hắn trợn lớn vằn đầy tơ máu.

Phải mở lấy một lối thoát khẩn cấp ngay. Cắn răng, hắn xiết chặt cán rìu trong tay xoay vài vòng tròn lấy đà. Khi lực li tâm đến mức cao nhất, hắn đột ngột buông tay đáp thẳng cái rìu về đằng trước.

- Vù... Vù... Vù...

- Phặc... Phực... Phực... – Cái rìu bay nhanh như một viên lưu tinh xuyên thủng qua dòng suối màu đen chặn trước mặt, nhanh chóng chặt đứt những con “Bướm quỷ” cản đường khiến cho những mảnh cánh vỡ, thân thể của bọn chúng rơi là tả xuống lòng đường.

Một khe hẹp được tạo ra trong giây lát, chớp lấy cơ hội, Tân dùng hết sức bình sinh điên cuồng kéo Huyền Linh chạy xuyên qua.


- Pặc... Pặc... Pặc... – Lỗ hổng rất nhỏ và hẹp, hai người chạy qua không thể tránh khỏi việc va chạm vào những con bướm vật vờ xung quanh.

Chạy với tốc độ cao nên va chạm xảy ra cũng lớn, những con bướm đập vào người cả hai lập tức bị nát bét, bọc màu xanh trên cơ thể chúng vỡ ra dung dịch nhơn nhớt bốc mùi hắc khó chịu. Huyền Linh thì còn đỡ, cô nhìn thấy phải xuyên qua đàn bướm đã tự vòng một tay lên che mặt chắn nên không đáng ngại. Tân thì khác, hắn phải thu cái rìu lại nên không giơ tay lên đỡ được, mà phải đương đầu va chạm trực diện với đàn bướm. Kết quả là có vài con vỡ nát trên mặt hắn, thứ dung dịch màu xanh bắn tứ tung, chảy cả vào mắt.

Ngay lập tức, hắn cảm thấy đôi mắt của mình rát nạt, nóng cháy như bị bọ xít đái vào. Nước mắt tự động chảy ra khiến cho hình ảnh nhòe đi mà chỉ có thể cắn răng cố chịu, không dám giơ tay áo lên lau. Trong tầm nhìn mơ hồ, hắn lại thấy có một đoàn màu đen xông ra bịt kín đường. Không một chút do dự, hắn lại tiếp tục quăng rìu mở lối đi.

- Pặc... Póc... Bục...

- A...

Lần này đàn “Bướm quỷ” đông hơn nên vụ va chạm xảy ra càng dữ dội. Ở tốc độ cao, những đôi cánh của “Bướm quỷ” như lưỡi dao cứa rách mặt hắn. Rồi thứ dung dịch màu xanh tóe ra khắp nơi, vào mắt vào vết thương mang cho hắn cảm giác đau xót dữ dội đến mức không chịu được phải thét lên.

“Bướm quỷ” xồ ra ngày càng nhiều, từ bốn phương tám hướng tụ lại đuổi theo con mồi. Sau hai lần bất đắc dĩ, phải xuyên qua dòng suối được tạo bởi những con bướm, tốc độ của Tân và Huyền Linh chậm hẳn lại. Chỉ có con Lu cõng theo An Nhiên là vẫn giữ nguyên được tốc độ, bởi đàn bướm bay cao là là cách mặt đất hơn một mét nên cả hai không bị cản trở bao nhiêu.

.............

Bị Tân một đường kéo chạy, rồi lại dùng thân mình che chở khi phải đối mặt với nguy hiểm, Huyền Linh cảm thấy mình chưa bao giờ vô dụng như thế. Nhìn thấy hắn cắn răng chịu đựng đau khổ, tim cô cảm thấy đau đớn như bị đao cắt. Cô cố gắng chạy nhanh hơn, để hắn giảm bớt vướng víu đi, nhưng càng ra sức thì cơ thể ngày một nặng lên. Vận động điên cuồng, khiến cho lượng ô-xi trong máu tiêu hao nhanh chóng. Thiếu dưỡng khí, cô bắt đầu cảm thấy tức ngực, đau nhói một bên bụng và hai chân mỏi rã rời. Đôi mắt nhòe đi, cảnh vật bỗng trở nên mơ hồ, trong đầu cô bất giác nổi lên câu hỏi.


“Từ bỏ sao?”

- A...!

Bỗng tiếng kêu đau đớn của hắn vang lên bên tai, khiến trái tim của cô lập tức giống như bị xuyên qua một nhát dao đau đớn. Nhịp tim điên cuồng gia tốc, mỗi tế bào của cô nóng lên như muốn bùng nổ. Cắn chặt răng đến mức bật máu, cô điên cuồng gào thét trong lòng.

“Phải nhanh lên, mạnh lên!... Mày phải cứu anh ấy!...”

Bùng!

Giống như một mớ ràng buộc nào đó bị đứt gãy, Huyền Linh đột nhiên cảm thấy từ cánh tay trái của mình nổi lên một dòng nước ấm, rồi trong giây lát lan tỏa khắp cơ thể. Ngay lập tức, cô cảm thấy mình khỏe lên trông thấy, ánh mắt trở lại rõ ràng và đầu óc một mảng thanh minh. Giơ tay trái lên, cô thấy nó đã được bọc một lớp giáp xương giống như tay phải.

Sức khỏe hồi phục hoàn toàn, ẩn ẩn còn lớn hơn lúc trước, Huyền Linh không nghĩ nhiều mà điên cuồng tăng tốc chạy nhanh hơn. Vượt lên phía trước, cô cố gắng kéo theo hắn đằng sau nhanh hơn nữa. Xiết chặt nắm đấm, cô một tay vung vẩy trước mặt, đập nát những con “Bướm quỷ”, gạt ra một lối đi, gắng gượng kéo hắn xuyên qua biển lớn màu đen.

................

Vượt qua được đợt “Bướm quỷ” lần hai, không chịu được nỗi đau xót do thứ dung dịch màu xanh chảy vào mắt, vết thương, Tân thét lên một tiếng đau đớn xong, hắn gần như không nhìn thấy cái gì trước mắt nữa. Thu cái rìu lại, hắn điên cuồng vung vẩy, chặt chém cố gắng phá tan cản trở, nhưng ngày một yếu đi. Một vài con bướm đã đậu được vào cơ thể hắn và đâm ngòi vào đốt. Chỗ bị đốt nhói lên một cái, rồi hắn cảm thấy tê liệt, chân tay cứng lại, còn ý thức thì ngày một mơ hồ.

Đột nhiên vẫn luôn chạy ở phía sau, Huyền Linh tăng tốc kéo hắn vụt đi. Giật mình, hắn cố gắng loại bỏ cảm giác mê man tỉnh táo trở lại.

- Gâu... Gâu...

Chạy ở phía trước một đoạn xa, con Lu thấy hai người chậm lại rồi bị đàn bướm bao trùm. Nó vội vàng quay lại rồi tung người, há mõm đợp liên tục, nhưng số lượng “Bướm quỷ” đông quá lên hành động này không có tác dụng cho lắm. Nằm rạp trên lưng con Lu, An Nhiên tương đối an toàn vì thân hình nhỏ nhắn của mình và do di chuyển với tốc độ cao, những con bướm không đậu được vào người con bé. Thấy mẹ và chú Tân bị cuốn lấy, con bé lo lắng sốt ruột vô cùng cất tiếng gọi lên.


- Mẹ...! Chú Tân chạy nhanh lên...!

Nghe thấy tiếng kêu của con Lu và An Nhiên, Tân bất giác tỉnh táo lại hơn một chút. Hắn bây giờ đã bị đám “Bướm quỷ” bâu kín khắp người rồi, hành động ngày càng chậm, ý thức cũng sắp mất đi. Có thể chạy không ngã, hoàn toàn là nhờ Huyền Linh kéo hắn đi. Hai mắt của hắn cũng đã nhắm chặt lại, tạm thời không nhìn được nữa nên cũng chẳng biết cô ấy giờ thế nào.

“Không thể chết được... Phải cố gắng đến hơi thở cuối cùng”, hắn tự nhủ trong đầu rồi hét lớn:

- LU! CẮN LẤY CÁI RÌU! KÉO ĐI...! – Nói dứt câu xong hắn dùng tất cả chút sức lực còn lại quăng cái rìu về hướng âm thanh con Lu và An Nhiên phát ra.

- Vù... Vù...

- GÂU...

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui