Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 45: Đến đích và thu thập lương thực
Đứng ngoài cổng biệt thự, Tân lấy cái máy ảnh ra chụp lại phía trước căn nhà, đặc biệt là số nhà. Vì sát bên cạnh, có rất nhiều tòa nhà khác có kiểu dáng giống y hệt thế này, không chụp lại về sau hắn muốn tìm tới sẽ rất khó khăn và mất thời gian. Không chỉ thế, hắn còn phải đánh dấu kí hiệu vào la bàn nữa. Xong xuôi, hắn mới cau mày xác định lại phương hướng đến mục tiêu, bởi lúc đi đến nhà mẹ con An Nhiên đã lệch đi so với hướng ban đầu. Lúc nãy, tiện tay hắn có xem lại vài bức ảnh chụp điểm đặc biệt, chỗ này cũng gần mục tiêu dự định thôi, chỉ cần đi đúng hướng một lát là đến.
Xác định tốt xong, hắn rút cái rìu ra rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một tí. Khác với lúc sáng sớm tươi đẹp, trong xanh, bây giờ mới tầm mười giờ trưa mà mây đen đã kéo đến bao phủ dày đặc, che kín hết ánh nắng vàng biến bầu trời trở nên u ám, âm trầm. Gió thổi khá mạnh, còn nhiệt độ thì hạ thấp xuống rất nhanh, không đến mức rét lạnh nhưng cũng làm hắn hơi khó chịu. Thời tiết đột ngột biến xấu khiến cho tâm trạng của hắn cũng trùng xuống bị ảnh hưởng đôi chút.
Hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, hắn loại bỏ cảm xúc tiêu cực, ổn định lại tinh thần. Mở mắt ra, nhíu mày, hắn xiết chặt cái rìu trong tay rồi nhanh chóng di chuyển.
Lúc trước, khi chuẩn bị đi, hắn đã nói rõ ý định của mình cho cô bé An Nhiên rồi. Hắn tưởng rằng khi mình muốn để hai mẹ con cô bé lại rồi ra ngoài tìm kiếm lương thực thì cô bé sẽ phản đối, không muốn. Nhưng thực tế, cô bé ngoan hơn hắn tưởng, dễ dàng đồng ý, chỉ cần hắn hứa sẽ quay trở lại là xong. Nhìn vào đôi mắt ngây thơ mong chờ của cô bé nhìn mình lúc bước ra khỏi cửa, hắn biết chắc chắn sẽ phải quay trở lại lần nữa.
Nhanh chóng di chuyển, một lát sau, theo hướng chỉ trên la bàn, hắn về lại chỗ cũ, nơi lúc trước giải cứu hai mẹ con khỏi bọn quái vật “ Nấm đầu người”. Khom người, hắn nép sát vào đống đổ nát, bụi cây cỏ rậm rồi nhô đầu ra quan sát xung quanh. Trong tầm mắt của hắn, cảnh vật vẫn vậy, không có gì thay đổi so với lúc trước. Mấy cái xác vẫn nằm nguyên dưới đất, nhưng cái đầu của bọn chúng đã biến mất. Hắn biết, nếu chưa diệt sạch đống nấm thì vài cái đầu kia sẽ vẫn còn sống. Chỉ là không biết bọn chúng có thể sống được bao lâu, và có chuyển thành hẳn một dạng khác không.
Bỗng hắn cảm thấy hôm nay có điều gì đó là lạ. Đó là, bọn quái vật “Nấm đầu người” bỗng trở nên yên ắng hơn hôm qua rất nhiều. Sắp đến giữa trưa rồi mà bọn chúng không gào rú chạy loạn khắp nơi như mọi khi. Lúc sáng sớm, ở trên tòa nhà bảy tầng hắn dùng ống nhòm quan sát thì thấy đám quái vật lộ ra trong tầm mắt rất ít, kể cả sâu trong nội thành cũng vậy. Bọn chúng đã đi đâu, chắc chắn mấy con quái vật này sẽ không dễ dàng chết bớt đi được. Vì sức sống của bọn chúng hết sức kinh khủng.
“Thôi kệ, được đến đâu hay đến đó, mình cứ hết sức cẩn thận là được”
Nghĩ vậy, Tân không nán lại chỗ nấp này lâu nữa mà cẩn thận khom người di chuyển thật nhanh qua đoạn đường trống trước mặt. Đi lướt qua chỗ mấy cái xác, hắn nhíu mày nhìn vào bọn chúng một tí. Đến hôm nay bọn quái vật này sắp chuyển thành thực vật rồi. Bởi miệng vết thương nơi hắn chặt đứt cổ, bây giờ đang chảy ra một loại dung dịch giống như nhựa cây có màu đỏ sẫm chứ không phải là máu đông như trước. Chỗ thịt lộ ra cũng không giống thớ thịt bình thường nữa mà na ná như vân gỗ. Trên cơ thể bọn chúng, những thương tích trước kia được bù đắp bởi rễ cây gần như hoàn toàn, không những thế nó còn quấn khắp nơi để tăng sức mạnh cho con quái. Xem ra bọn quái vật này không dậm chân một chỗ mà tiến hóa từng ngày, tốc độ nhanh không kém gì hắn.
Một lúc sau, hắn đã đi qua đoạn đường có khu biệt thự mới xây được một khoảng thời gian. Cẩn thận di chuyển, hắn may mắn không bắt gặp một con quái vật “ Nấm đầu người” lộ liễu nào trên đường nữa. Nhưng không hiểu sao hắn cứ ẩn ẩn cảm thấy bất an trong lòng như có điều không tốt sẽ xảy ra. Ở bên cạnh, con Lu cũng không có phát hiện gì khác, thỉnh thoảng có lúc nó đang đi thì dừng lại đánh hơi làm hắn cảnh giác theo. Nhưng chỉ một một tí là con Lu lại đi tiếp ngay, việc này khiến hắn khó hiểu mà không biết là chuyện gì.
Lấy máy ảnh ra, hắn tìm lại ảnh chỗ địa điểm là một siêu thị VinMart khá lớn. Siêu thị này to hơn những cái khác, nhìn rất bắt mắt nên hắn chọn nó là mục tiêu đầu tiên. Nhìn vào một vài biển hiệu trên đống đổ nát, hắn mới biết chỗ này cũng không phải là nơi xa lạ. Trước kia, đây khu vực quanh chợ đầu mối Minh Khai và siêu thị VinMart rất có thể nằm ở đối diện với chợ này.
Xiết chặt cái rìu trong tay, càng gần đến đích, không hiểu sao cảm giác bất an của hắn càng lớn, mặc dù trước mặt không có con quái vật hay mối nguy hiểm nào. Ở bên cạnh con Lu cũng không có cảnh báo nào khác, hắn nhíu mày nhìn vào la bàn một tí rồi di chuyển tiếp. Nhưng thay vì đi nhanh như trước, bây giờ hắn cẩn thận hơn nhiều. Hắn di chuyển từng đoạn, từng đoạn ngắn một nấp sau vật cản là đống đổ nát, ô tô, hay bất cứ cái gì có thể che chắn tầm nhìn. Tập trung cao độ, hắn bỗng cảm thấy ở chỗ này yên tĩnh quá, ngoài tiếng gió bắc vù vù thổi thì không nghe thấy tiếng gì khác.
Vượt qua một đám cỏ rậm um trước mặt, Tân vừa chuẩn bị bước nhanh tiếp thì dưới chân bộc phát ra âm thanh làm hắn giật nảy mình bắn người lùi lại.
“Vò... Vè... Ve... Ve...”
Ruồi nhặng.
Cách vài mét trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một đám ruồi nhặng toàn những con to đùng bay vo ve loạn lên gần mặt đất. Âm thanh đập cánh của bọn chúng nghe thật khó chịu, nhất là trong không gian yên tĩnh thế này. Và như để báo hiệu cho một điều gì chẳng lành, cùng lúc đó trên ngọn đèn cao áp, cột điện xiêu vẹo, những cây to cũng liên tiếp vang lên tiếng quạ kêu.
“QUẠ... QUẠ... QUẠ...” – Tiếng kêu rất to và chói tai như để réo vong hồn vậy.
Tim đập bình bịch, hắn căng thẳng ngẩng đầu lên quan sát thì thấy kinh hãi rợn cả người. Không biết từ lúc nào, khoảng không gian phía trên lại lắm quạ thế này, và càng đáng sợ là bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào hắn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Những con quạ to lớn khác thường, kích cỡ phải gần bằng con gà hai, ba cân, lông đen kịt, cái mỏ thì nhọn hoắt nhìn cực kì ghê rợn.
“Gừ.. ừuu!!!” - Ở bên cạnh, con Lu thấy thế liền lập tức chùng hai chân trước xuống rồi nhe răng gầm gừ như muốn cảnh cáo lũ quạ.
Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, Tân căng thẳng đến toát cả mồ hôi hột, cộng thêm cảm giác bất an ngày càng lớn, hắn bỗng chùn bước muốn quay lại. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, hắn đã đấy siêu thị hiện ra trong mắt, cách đây chỉ mấy trăm mét. Đưa ống nhòm lên nhìn khắp xung quanh một lượt, hắn vẫn không thấy bóng dáng bất cứ một con quái vật “Nấm đầu người” nào xuất hiện.
Cơ hội tốt như vậy, sao có thể từ bỏ dễ dàng thế này được.
Huống chi sau khi chờ đợi một lúc, hắn thấy mấy con quạ này tuy đáng sợ, nhưng bọn chúng không có ý định tấn công hắn và con Lu. “Chắc do mình suy nghĩ nhiều nên áp lực thôi... Cố lên...” Tự động viên bản thân trong đầu xong, ánh mắt kiên quyết, hắn nhấc chân cẩn thận bước tiếp. Đi qua chỗ ruồi nhặng quây thành đàn, hắn cuối cùng cũng biết tại sao bọn chúng lại tụ tập một chỗ như vậy.
Bên dưới, ẩn trong lớp cỏ mới mọc, hắn thấy lờ mờ vài khúc xương người còn dính ít thịt bốc mùi thối hoắc, giòi bọ bám đầy xung quanh. Càng ghê hơn, cách đấy một đoạn, hắn còn nhìn thấy đầu lâu của một ai đó bị rỉa cho nham nhở trông phát khiếp. Chỗ này gần khu chợ, mà thời điểm động đất xảy ra vào đúng lúc phiên chợ sáng rất đông người, cho nên ở đây thấy xương người chết cũng là bình thường. Nhất là, không lâu sau đó bọn quái vật “Nấm đầu người” xuất hiện còn ra sức săn, tàn sát người sống sót nữa. Lúc trước hắn không để ý, có khi trên đường đi, dưới mỗi một bụi cỏ xanh um là những mẩu xương của những người xấu số cũng nên.
Vậy giờ hắn biết nguyên nhân tại sao lũ quạ lại tập trung ở chỗ này đông như vậy. Chắc chắn do xung quanh đây số lượng người chết nhiều, dễ kiếm ăn, nên chẳng có lý do gì mà không tụ tập ở đây. Trấn an tinh thần mình như vậy, hắn cảm giác yên tâm hơn hẳn, bớt lo sợ đi rất nhiều. Thở phào một hơi, hắn đẩy nhanh tốc độ đi tiếp.
Càng tới gần siêu thị hơn, hắn càng thấy số lượng mảnh xương rải rác nhiều hơn, nhiều cái lộ hẳn trên bụi cỏ, hay nằm trên đống đổ nát. Mùi thối bao phủ khắp nơi, nồng nặc, không những thế nó còn hòa quyện với hương hoa từ đám cỏ lạ tạo ra một thứ mùi kinh khủng khiếp làm hắn muốn nôn mửa. Ở bên cạnh, con Lu hắt xì liên tục, thứ mùi khó chịu này đã vô hiệu hóa hoàn toàn khả năng đánh hơi của nó.
“Đùng... Đoàng...!” – Bỗng trên cao đột ngột vang lên tiếng sấm làm hắn giật nảy mình.
Ngẩng đầu lên nhìn trời, hắn thấy mây đen kéo đến đã dày đặc như thực chất khiến bầu trời u ám đen kịt. Trên thinh không, thỉnh thoảng một vài tia chớp lóe lên như báo hiệu sắp có mưa to. Thời tiết thay đổi thật thất thường, lúc sáng vừa mới tươi đẹp như đầu mùa xuân, thế mà giờ đã âm u tối sắp mưa như vào cuối mùa thu vậy. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, nó cuốn bay những cánh hoa lên không trung uốn lượn khắp nơi nhìn rất đẹp.
Khung cảnh phía trước đang hiện ra một màu tang tóc bỗng trở lên mộng ảo lạ thường, nhưng hắn không có tâm trạng để thưởng thức.
Sắp đến nơi rồi, tòa nhà siêu thị ba tầng cực lớn còn lành lặn đã hiện rõ trong con ngươi chỉ cách hắn vài mét nữa.
Nấp sau một cái ô tô con bẹp rúm, hắn hướng ánh mắt vào trong siêu thị thì thấy tối đen một màu không nhìn rõ ra gì. Hắn đưa tay lên dụi mắt rồi nheo lại nhìn kĩ nhưng vẫn vậy. Không biết có phải do khoảng cách quá xa làm hắn không thể nhìn được. Hay bắt buộc hắn phải vào trong bóng tối thì mới chuyển đổi được khả năng nhìn đêm của mình. Ở sát bên cạnh, cái mũi của con Lu bị dị ứng mất đi khả năng đánh hơi vốn có rồi, hắn không thể dựa vào nó để cảnh báo giúp được nữa. Không còn cách nào nữa, hắn phải tự quyết định thôi.
Lặng yên, hắn ngồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa mở rộng của siêu thị. Một lúc sau, không thấy có bất cứ động tĩnh nào xảy ra, hay có dấu hiệu của sinh vật sống nào bên trong, hắn liền xiết chặt cán rìu trong tay rồi quyết định tiến lên phía trước. Ở bên cạnh, con Lu liền hết sức cảnh giác tiến hẳn lên đi phía trước hắn.
Mấy giây sau, cả hai đi đến cửa siêu thị mà vẫn chưa có gì xảy ra. Thở phào một hơi, hắn tự nhủ. “Chắc mình cả nghĩ quá rồi...”. Đúng như hắn tính toán, đến siêu thị là không sai, vì vừa tới cửa thôi hắn đã nhìn thấy khá nhiều đồ ăn rơi vãi linh tinh ngoài cửa. Đây là mấy món đồ khô được bọc túi ni-lon như bánh mì, bánh kẹo, đồ hộp....
Chuyển ba lô đeo lên đằng trước ngực, Tân cúi xuống nhanh chóng nhặt nhạnh. Ở gần đó, con Lu thấy vậy liền dùng mõm tha đồ về giúp chủ nhân một tay. Do đề phòng từ trước, nên ba lô hắn mang theo lần này khá lớn, nó là loại ba lô to dành cho dân phượt. Lúc trước, khi chuẩn bị hắn đã sang phòng cậu sinh viên và tìm thấy cái này. Một lần nữa, hắn phải thầm cám ơn cậu sinh viên có tính lập dị này. Mong rằng người tốt như cậu ta vẫn sống sót ngoài kia.
Đồ ăn rơi vãi khá nhiều, hắn và con Lu mải mê thu thập rồi tiến vào trong siêu thị lúc nào không hay. Trong này, các gian hàng đã đổ gần hết, chồng chéo lên nhau tạo thành đống. Đang cúi người nhặt một hộp thịt lợn đóng hộp thì đột nhiên dưới góc khuất có một bóng đen xông ra làm hắn giật bắn mình. Theo phản xạ, hắn nhảy ngược về đằng sau rồi nắm chặt cái rìu trong tay nhìn vào bóng đen.
“Chít... Chít... Chít...”
Thì ra là con chuột cống, bọn chuột đáng ghét thật, làm hắn tí nữa thì rụng tim. Thở nhẹ một hơi, hắn vừa ngẩng đầu lên quan sát xung quanh thì chứng kiến hình ảnh đáng sợ đến mức đông cứng cả người.
“GRAOOOO!!!”
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...