“Đợi đến khi Tân trở về thì mọi người sẽ cùng ăn.” Huyền Linh đã bảo với hai cô bé con như vậy. Thế nên bây giờ, khi Tân và con Lu thực sự trở về rồi thì hai cô bé liền hoan hô và hấp tấp chạy đi dọn mâm.
Huyền Linh vốn còn muốn nấu thêm vài món nữa cho phong phú nhưng Tân lại bảo:
- Ra ăn với con đi em. Để bọn trẻ đói quá cũng không tốt. Mình còn nấu nhiều, còn ăn nhiều thế nên cứ vừa nấu vừa ăn cũng được mà.
Tân đã nói thế thì Huyền Linh cũng nghe theo, thế nhưng trước khi đi ra cô vẫn còn kịp bắc được một nồi canh thịt hầm nữa để lên bếp nấu. Nước canh tận dụng luôn nước luộc thịt ban nãy, cho thêm mấy dẻ xương sụn mềm vào và vài ba củ khoai tây. Thêm một chút muối, một chút tiêu là đậm đà, chỉ cần ninh thôi là thoáng cái đã có một nồi canh thịt ngọt đượm, thơm lừng rồi.
Tạm bỏ lại nồi canh, Huyền Linh rửa tay và nhập bữa.
Thịt bắp chân giò luộc chấm nước mắm chanh tỏi ớt, tim lợn xào nấm ăn cùng với mấy cục cơm nắm còn thừa lại cuối cùng. Món ngon lại ăn vào lúc đói, nên sự sung sướng càng tăng lên mấy lần.
Đối với bữa cơm này, An Nhiên là tỏ ra hào hứng nhất. Con bé lúc nào cũng vậy, ôm hứng thú và sự nhiệt tình với mọi thứ xung quanh. Từ lúc ban nãy, con bé đã hào hứng chạy đi quét nhà, chạy đi lau bàn, chạy đi sắp bát. Sau đó lại hào hứng chạy đi rửa tay, hào hứng kéo Tân đến chỗ ngồi, và bây giờ thì lại hào hứng gắp thức ăn.
Cứ như là sợ bị ai ăn tranh mất vậy, An Nhiên liên tục gắp thịt nhét vào trong miệng của mình rồi sau đó mới phồng má lên nhai, trông y hết một con hamster giấu quả hạch vào trong má vậy. Nhìn con bé vừa chật vật vừa vui vẻ nhai thức ăn trong miệng, Tân thấy dễ thương vô cùng.
Ngược lại với sự ồn ào của An Nhiên, bé Thương ăn một cách rất là yên tĩnh. Em ngồi bên cạnh Tân, tập trung sự chú ý vào bữa ăn của mình. Cứ một miếng cơm, một miếng thịt luộc, một miếng nấm kẹp tim xào, từ tốn, yên tĩnh nhưng để ý kĩ thì sẽ thấy tốc độ ăn chẳng những không thua gì An Nhiên mà còn có phần nhỉnh hơn đôi chút.
Không vô tư như hai cô bé, Huyền Linh vừa ăn còn phải vừa để ý đến An Nhiên. Gắp thức ăn cho con bé, lau miệng cho con bé, còn phải nhắc con bé ăn từ tốn thôi không nghẹn bây giờ. Thi thoảng lại còn phải quay ra trông nồi canh thịt đang sôi trên bếp lửa nữa chứ. Cô gái trước bận sau bận, cứ ăn được vài miếng là lại ngẩng đầu lên cười ngượng ngùng với Tân ý như là xin lỗi vậy. Mỗi lần như thế, hắn đều phải nhẹ cười đáp lại, lắc đầu tỏ vè không có việc gì.
Tân cũng ăn được rất là vui vẻ. Hắn vừa ăn vừa đáp thịt cho con Lu nằm bò bên dưới. Tất nhiên là con Lu cũng đã có khẩu phần của mình từ trước rồi. Huyền Linh đã chia phần cho nó mấy khối thịt luộc lớn, cả nửa tô tim xào và thêm cả một phần cơm nắm nhỏ. Tất cả đều được đổ vào trong một cái thau nhôm đặt cạnh chân bàn ăn và hiện tại con Lu đang vục mặt vào trong đó ngoạm lấy ngoạm để. Nhưng thi thoảng Tân vẫn vứt thức ăn cho nó bắt, vừa là theo thói quen, vừa là để bồi dưỡng thêm tình cảm. Theo Tân, việc này là vô cùng cần thiết vì thực sự thì hắn với con Lu chẳng có bất kì một mối liên kết kì diệu nào với nhau ngoài tình cảm cả.
Còn con Lu, nó không có nghĩ nhiều đến vậy. Mặc dù tiến hóa khiến cho nó thông minh hơn trước rất nhiều, nhưng mà vậy thì sao chứ? Nó là chó. Nó chỉ cần thằng Tân vẫn đối xử tốt với mình là được. Được vứt cho ăn, thế thì nó cứ việc ăn thôi. Vừa ăn còn vừa chuyển thân để cọ người vào bắp chân thằng Tân, làm nũng một chút, lại được vứt cho ăn thêm. Ăn, ăn, ăn, vui quên trời!
Bữa ăn này bọn nó ăn không lâu, chỉ có hai món, mặc dù mỗi món lượng đều không ít nhưng không quá mười phút đều bị quét sạch sành sanh. Thịt lợn biến dị chứa rất nhiều năng lượng, ước chừng một chút thì bữa này có thể để bọn nó no đến tận sáng mai. Thế nhưng đó chỉ là lí thuyết về mặt dinh dưỡng và năng lượng thôi, còn về cảm giác thì thực sự là vẫn chưa được đã. Bọn nó không hề có cái cảm giác no đầy chắc bụng, ăn xong rồi mà thấy bình thường, cảm giác như vẫn còn có thể ăn thêm được vài bữa như thế nữa vậy. Thế nên là tiếp tục nấu, tiếp tục ăn rồi.
Nghỉ ngơi đôi chút, Huyền Linh liền trở về vị trí đầu bếp với nồi canh thịt của mình. Cô cũng tiếp tục chuẩn bị thêm những món khác. Lần này là những dải thịt thăn lớn và dài, Huyền Linh cắt thành những miếng dày, dùng sống dao dần qua cho mềm thịt rồi cho bột ớt, hại tiêu, các thứ gia vị vào trộn. Không có thời gian để ướp nên cô bóp cho gia vị ngấm nhanh, chuẩn bị đem đi rán.
Hai cô bé được giao cho nhiệm vụ dọn dẹp bàn ăn, quét nhà, rửa bát.
Còn Tân, hắn ngồi nghỉ một chút, uống hớp nước rồi kéo con Lu tiếp tục đi ra bên ngoài. Lần này, hắn muốn quay về chỗ đánh nhau với con Lợn Giáp Gai lúc trước để tìm gai nhọn.
Lúc trước, khi đánh nhau, con lợn đã bạo phát một lần, bắn ra gần hết những cây gai nhọn dài trên người. Trong số đó, chỉ có rất ít là cắm lên người Tân và con Lu, cũng bị bọn nó nhặt được, còn đại đa số là bắn đi lung tung hết. Mà con Lợn Giáp Gai này, ngoại trừ viên tinh thể năng lượng không phải lúc nào cũng có ra thì những cây gai nhọn này chính là thứ đáng giá nhất, đáng giá hơn cả những mảnh vỏ giáp nhiều. Ở trong bảng giá của quân đội hay ngoài chợ tự do, mỗi cây gai nhọn đều được chào giá từ vài Dcoin đến vài chục Dcoin, thậm chí cả trăm Dcoin tùy theo kích thước.
Giá trị cao, tác dụng lớn, lại nhẹ nhàng nhỏ gọn rất dễ mang theo, thế nên không có lí do gì để Tân bỏ qua cả.
Lần này là trở về chiến trường cũ, vì phải đề phòng xem có con gì đó đã mò đến nên Tân càng cẩn thận hơn. Lén lút chui rúc qua những bụi cây rậm hay những bãi cỏ cao, Tân vừa cẩn thận tìm kiếm vừa đề phòng mọi động tĩnh xung quanh mình.
Với sự trợ giúp của con Lu, Tân bỏ ra hơn nửa tiếng tìm kiếm quanh chỗ con lợn bắn gai lúc trước, thành công nhặt được hơn hai chục cây gai nhọn dài. Những cây gai nhọn này cây ngắn cũng phải hơn hai mươi phân, cây dài nhất thì phải trên dưới bốn mươi phân chứ chẳng ít. Thầm tính toán giá trị của đống gai nhọn trong lòng, Tân vui sướng trở về nơi tạm trú.
Tân về tới nơi. Vẫn là hai cô bé chạy ra đón hắn từ tận tầng bốn như lần trước. Vẫn là Huyền Linh cười chào khi vừa vào đến cửa. Và mùi thức ăn thơm nức mũi khiến hắn dù không đói nhưng vẫn có cảm giác bụng dạ cồn cào.
Cởi cái áo khoác ngoài đã dính đầy bụi đất ra, Tân nhanh chóng đi rửa tay rửa mặt rồi vào nhập bữa. Lần này, có lẽ là do hắn đi lâu hơn nên Huyền Linh nấu được nhiều món hơn lần trước. Trừ canh thịt sụn mềm hầm khoai tây đã ninh từ trước ra thì còn có thịt thăn chiên hành lá, diềm gan xào rau cải và tim cật xào gừng tỏi.
Những miếng thịt thăn chiên vàng óng ánh có dính vài mảnh hành lá xanh. Vị ngọt của thịt chiên kết hợp hoàn hảo với mùi thơm của lá hành. Lại ngấm thêm gia vị mặn mặn cay cay, chua chua ngọt ngọt khiến cho vừa mới ngửi mùi thôi mà nước bọt đã không khống chế được tự tiết ra đầy miệng rồi. Tân cắn thử thấy miếng thịt thật mềm, nước thịt ứa ra tràn trề trong khoang miệng. Hắn vui thích nhấm nuốt mĩ vị, cũng không quên gật đầu, công nhận thành quả lao động tuyệt vời của Huyền Linh.
Diềm gan xào rau cải cũng ngon nữa. Con lợn vừa mới giết, lúc chế biến thậm chí gan vẫn còn ấm nóng nên nguyên liệu cứ phải gọi là tươi ngon vô cùng. Kết hợp với rau cải thìa thuần thiên nhiên hái được trên ban công của một ngôi nhà nào đó. Vị rau cải hơi có chút ngăm ngăm đắng lại kết hợp hoàn hảo với vị ngọt của diềm gan, lại cộng thêm hương thơm của tỏi băm phi mỡ càng nâng món ăn này lên một tầm cao mới. Gắp một miếng gan kẹp trong lá cải, lại dính chút tỏi phi, Tân nhai kĩ để cảm nhận các loại hương vị pha trộn trong miệng mình, cảm giác cứ phải gọi là tuyệt vời!
Món tim cật xào gừng tỏi cũng không kém cạnh. Miếng tim thơm ngọt khỏi phải nói. Phần cật được Huyền Linh xử lí tốt cũng không hề có mùi hôi một chút nào. Gừng tỏi thì càng làm dậy thêm mùi vị. Món ăn đơn giản nhưng lạ miệng và hương vị cũng rất là thơm ngon nên tương đối đắt khách.
Món xào món rán, dầu mỡ hơi nhiều, nếu là trước kia thì ăn rất dễ bị ngán nhưng từ sau tận thế, ai nấy đều trở nên phàm ăn cực kì thế nên chút dầu mỡ này đối với bọn nó vẫn còn rất là bình thường. Vả lại món ăn cũng đủ ngon nữa. Không những thế, ngoài các món chính ra thì mấy cô gái còn chuẩn bị thêm rất nhiều rau thơm ăn sống kèm nữa. Xà lách, rau mùi, húng quế, mấy thứ này còn tìm được dễ hơn cả những loại rau cải thông thường nữa. Chúng thường được trồng trong những mảnh vườn nhỏ tí, hoặc trồng trên chậu cây cảnh, mặc dù ở mỗi chỗ đều không có nhiều nhưng rất hay gặp được. Và tất nhiên, mỗi khi gặp được thì bọn nó đều hái lấy một ít, cải thiện chút khẩu vị trong những bữa ăn như thế này.
Bữa này không có cơm, nhưng đã có canh khoai tây bù vào. Những củ khoai tây này bọn nó kiếm được một cách khá là bất ngờ. Đó là trong một đống đổ nát đầy đất cát lẫn lộn với mảnh bê tông vỡ, một đám cây thân mềm mọc lên như cỏ dại, thậm chí thân cây còn trải dài đầy ra nền đất, ngoi ngùng ngoằng, quấn quýt lẫn lộn vào nhau trông khá là quái dị.
Ban đầu, Tân cũng không nhận ra đâu, dù hắn sống với đồng ruộng từ bé, bởi vì bình thường cây khoai tây sẽ không ngoi trên mặt đất như thế này. Không nhận ra cây khoai tây, thế nhưng hắn lại nhận ra cây củ cải mọc ở bên cạnh. Thế là đào củ cải, nhưng mà không đào được. Cái cây đó chỉ có phần thân trên giống với cây củ cải mà thôi, còn phần bên dưới lại không có củ mà là rễ cọc, không phải củ cải, hoặc cũng có thể là củ cải biến dị mà thành. Chỉ là trong lúc đào, bọn nó đào lan ra bên cạnh và thật không ngờ là đào được khoai tây. Thế mới biết, cái thứ cây ngoi trên mặt đất bên trên chính là cây khoai tây.
Đào củ cải lại moi ra khoai tây, cái việc này đã trở thành một câu chuyện cười cho tụi nó suốt cả buổi sáng ngày hôm nay rồi. Nhưng cười thì cười còn đào thì vẫn đào. Không được củ cải thì ta đào khoai tây cũng không sao hết. Chỉ là hình như, những cây khoai tây này vẫn còn chưa đến kì thu hoạch thì phải, củ tuy nhiều nhưng đều nhỏ. Bọn nó bới mấy khóm lên mà không có củ nào to hơn ngón chân cái cả.
Đào vài khóm lấy tầm trên dưới một cân thì thôi, bọn nó đánh dấu vị trí để khi nào có dịp lại quay về đào tiếp, khi đó chắc hẳn là sẽ có củ to hơn bây giờ.
Những củ khoai tuy nhỏ một chút nhưng dùng để nấu ăn thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ cần gọt sạch, cắt nhỏ, rồi ngâm nước một lúc cho ra hết nhựa là nấu ngon lành ngay. Lại kết hợp với nước dùng chất lượng. Nước thịt luộc đã ngon rồi giờ ninh thêm sườn sụn mềm vào nữa thì lại càng thêm ngọt, loáng thoáng điểm chút hành hoa nữa vậy thì càng tuyệt vời.
Ăn uống vui vẻ, thức ăn ngon chiều lòng người đói bụng. Tân cũng nhớ ra hai chai nước ngọt lần trước nhặt về mà mải ăn quá vẫn còn để quên trong ba lô của mình. Hắn lấy ra và rót cho mọi người cùng uống càng làm hai cô bé hoan hô không ngừng.
Sau đó, bọn nó vẫn tiếp tục vừa làm vừa ăn. Huyền Linh nấu ăn, hai cô bé phụ giúp. Tân cũng không ra ngoài nữa mà hắn ở lại sắp xếp đống chiến lợi phẩm vẫn chất đống trong góc nhà để chuẩn bị mang về.
Đống vỏ giáp nặng và cồng kềnh hắn xếp chồng lên nhau và dùng tơ để bó thành mấy bó lớn. Những bó này được nối với nhau hai bó một để có thể quàng lên lưng con Lu cho nó gùi về.
Đống thịt cũng cần phải xử lí một chút. Hắn xẻo ra thành từng tảng vuông vức, phù hợp để có thể xếp gọn vào trong ba lô của từng đứa, làm sao để lợi dụng không gian một cách triệt để nhất. Lại dùng khăn sạch lau khô nước thịt thấm ra đi, gói vào trong vài lớp ni lông rồi đút sẵn vào các ba lô cho hợp lí.
Hắn lại xem xét đám hoa lạ, quả lạ và côn trùng lạ mà cả bọn thu thập được hồi ban sáng. Đám này có thể vứt đi. Lúc trước mang theo vì nghĩ rằng đem về khu an toàn thì có thể bán cho quân đội để lấy Dcoin theo dạng thu thập thông tin, khám phá ra giống loài mới. Nhưng cái này thường được thưởng không nhiều, mà khung thưởng dao động lớn, hoàn toàn không đáng giá so với mấy cân thịt Lợn Giáp Gai ngon lành. Mà dù có vất mẫu vật đi thì chỉ cần có thông tin và hình ảnh chi tiết cũng có thể bán cho quân đội như cũ, chỉ là được thưởng ít hơn khá nhiều mà thôi.
Quay đi ngoảnh lại, thời gian đã đến gần năm giờ chiều. Từ khi tận thế đến bây giờ, bầu trời luôn bị bao phủ bởi một tầng mây xám, và mưa liên tục, thế nên giờ này sắc trời đã khá là u ám. Chỉ qua vài phút, trời liền tối xuống rất nhanh.
Đang mải mê nấu ăn, bỗng nhiên nhận ra không gian quanh mình đột nhiên trở nên tối tăm khác thường, Huyền Linh liền hốt hoảng quay ra hỏi:
- Anh Tân, có phải chúng ta muộn rồi không…?
- Không sao. – Cũng ngẩng đầu lên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, hắn bình thản trả lời: - Muộn quá chúng ta nán lại chỗ này một đêm, ngày mai hẵn về.
- Vậy…
- Cũng không phải là chưa bao giờ qua đêm ngoài dã ngoại. Trước khi đến được khu an toàn, chúng ta chính là vẫn luôn ở ngoài dã ngoại.
Tân trả lời, cũng không nhìn ra bên ngoài nữa mà tập trung lại vào công việc trên tay mình. Huyền Linh thấy hắn nói vậy thì cũng không nhiều chuyện nữa mà quay lại với chảo thịt cuốn lá lốt của mình.
Cả lũ vẫn tiếp tục ăn, mặc dù đến giờ phút này thì chỉ còn bé Thương và con Lu là chủ yếu, mấy đứa khác đều tương đối là đầy bụng rồi. Mỗi khi có món mới thì chỉ ăn một vài miếng cho có vị mà thôi, còn lại thì đều là Thương và con Lu giải quyết hết. Nhất là An Nhiên. No bụng, cô bé cũng mất đi sự nhiệt tình như lúc ban đầu mà quay ra bò lên lưng con Lu rồi bám chặt, nằm bẹp người ở trên đó.
Thời gian tiếp tục trôi qua, đến gần năm giờ rưỡi thì Thương ngừng ăn, Huyền Linh cũng thôi không nấu nữa, chỉ còn con Lu là gặm nốt mấy miếng phổi luộc trong cái thau của mình. Tân và An Nhiên đã sắp dọn chỗ nghỉ. Hôm nay là một ngày mệt mỏi, lại vừa ăn no nên cơ thể theo bản năng muốn đi ngủ sớm hơn bình thường.
Cũng không lo lắng lắm về vấn đề an toàn và canh gác, căn nhà này còn khá là nguyên vẹn, cửa chính đã đóng kín và chốt trong, cửa sổ đều có chấn song kim loại. Tân lại dùng tơ để giăng mấy cái bẫy, không phải là bẫy sát thương mà là bẫy báo động với ống bơ và bi thép. Thêm vào sự cảnh giác của con Lu nữa. Như vậy là khá an toàn. Nếu có biến gì thì bọn nó cũng dễ dàng phát hiện ra từ sớm, và với cự li năm tầng lầu cao thì cũng dư đủ thời gian để bọn nó làm ra phản ứng rồi.
“Ừ, chắc là đủ rồi…” Tân nghĩ như vậy. Nhưng vào đúng lúc này, con Lu vốn đang vục mặt xuống ăn bỗng nhiên ngừng lại. Nó đứng sững một chỗ còn đôi tai thì vểnh lên khẽ giật. Và rồi như phát hiện ra một điều gì đó, nó bỏ lại thau thức ăn mà chồm về phía cửa sổ, nhìn về một hướng nào đó ở bên dưới và sủa nhẹ.
Thấy vậy, Tân lập tức nhào ra theo nhìn. Và hắn nhìn thấy, từ đằng xa, một đoàn xe ô tô nối đuôi nhau chạy về hướng này. Hai xe bán tải thùng cao và ba xe việt giã, không phải là đoàn xe của quân đội.
Đoàn xe tốc độ rất nhanh, chỉ trong chốc lát nó đã lái đến nơi này. Và ở trên tầng năm quan sát, con ngươi trong mắt Tân co rút một cái khi thấy đoàn xe đó dừng lại đúng trước cửa căn nhà của mình. Hai mắt hắn lập tức nhíu lại thành một khe hẹp dài và vết sẹo nơi đuôi mắt trái thì giật lên liên hồi. Cố gắng áp chế nhịp tim đập đang dần dần gia tốc, Tân trầm giọng nói với mấy đứa còn lại:
- Mặc đồ bảo hộ, cầm lấy vũ khí và ba lô đi…
…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...