Cùng nhau xuống tới mặt đất, bọn nó lặng lẽ tiếp cận khoảng sân chơi nhỏ phía bên kia đường. Chậm rãi và cẩn thận, bọn nó còn chú ý cả hướng đầu gió nữa để không bị con Lợn Giáp Gai kia phát hiện.
Sau khi bàn bạc sơ qua một chút, ba cô gái liền tiến vào trong một ngôi nhà ở bên cạnh khoảng sân chơi. Bọn họ sẽ leo lên tầng hai, chiếm lợi thế về độ cao cũng như tầm nhìn, khi đó khả năng tấn công tầm xa của An Nhiên sẽ phát huy hiệu quả tốt nhất. Huyền Linh và Thương sẽ đảm nhiệm vai trò bảo vệ và hỗ trợ cho An Nhiên. Còn Tân và con Lu sẽ tiến hành tấn công trực tiếp từ mặt đất.
Đợi cho ba cô gái vào vị trí của mình rồi thì Tân cũng bắt đầu hành động. Tất nhiên là hắn sẽ không dại gì mà đi thẳng tới chỗ con lợn và khiêu chiến nó như những người đàn ông. Làm như thế hiệu quả thấp, độ khó cao mà còn dễ khiến cho con lợn cảnh giác mà bỏ chạy trước. Hắn dẫn theo con Lu lén lút bò quanh cái sân chơi một lần, nghiên cứu kĩ càng địa hình rồi mới đề ra phương án đi săn.
Cái sân chơi không lớn nên việc này cũng không tốn quá nhiều thời gian, và không mất bao nhiêu công sức, hắn liền tìm thấy một cái lối mòn mơ hồ xuyên qua những cái lùm cây rậm rạp. Cái lối mòn này được hình thành bằng việc cây cỏ có dấu vết bị ép sang hai bên và dưới đất còn có dấu móng chân lợn. Lối mòn dẫn thẳng từ bên ngoài đến cái hố cái ngập nước nhỏ ở giữa khoảng sân chơi. Tân đoán chắc chắn rằng con lợn này đã đến đây rất nhiều lần và đây chính là cái lối đi quen thuộc của nó.
Tìm thấy lối đi quen thuộc của con mồi, Tân bắt đầu đặt bẫy. Hắn sử dụng siêu năng lực của mình để tạo ra các sợi tơ có tính chất đàn hồi và cực dính. Mỗi sợi đều không quá lớn, chỉ tầm một li rưỡi đến hai li, và bản thân sợi tơ đã có màu trắng hơi trong nên lúc căng ra trong không khí nó gần như vô hình, không để ý một chút thì sẽ rất khó nhìn. Tân gắn sợi tơ vào những bụi cây nằm hai bên và để cho chúng vắt ngang qua con đường mòn. Hắn tính, nếu con lợn chạy qua đây thì chắc chắn sẽ dính phải những sợi tơ của hắn. Không vọng tưởng xa vời rằng có thể trói cứng được cả con lợn lại chỉ bằng những sợi tơ thế này, nhưng chỉ cần cản trở tốc độ của con lợn lại một chút, tạo ra cơ hội tấn công cho hắn là đã quá đủ rồi.
Giăng khoảng hơn chục sợi tơ thì dừng lại, siêu năng lực của hắn vốn không mạnh, dùng nhiều quá sẽ hao tốn thể lực và ảnh hưởng đển hành động của hắn sau này. Thế nên chỉ cần vừa đủ dùng là được.
Sau khi đã bố trí cạm bẫy xong, Tân dẫn con Lu lén lút bò đến phía bên kia sân chơi, đối diện với con đường mòn. Hắn và con Lu sẽ lao ra dọa con lợn từ phía này, và theo như thông tin trên bản danh sách treo thưởng thì loài này khá là nhát gan, khi bị đe dọa thì phản ứng đầu tiên của nó thường là bỏ chạy. Tất nhiên là không tính đến các trường hợp đặc biệt như đàn lợn quá đông hoặc là chúng đang quá đói, hoặc là hình thể quá mức chênh lệch hoặc là lợn mẹ đang mang con. Theo như Tân quan sát thấy thì con lợn này hoàn toàn không nằm trong những trường hợp đặc biệt trên, thế nên là…
- Hây hây…! Xùy xùy…!
- Gâu gâu! Gâu gâu!
Từ trong bụi cây, Tân và còn Lu bất ngờ nhảy ra và lao thẳng vào trong hố cát. Vừa lao tới Tân còn vừa vung tay, hô hoán. Con Lu thì chồm qua chồm lại, mắt trợn lên và nhe hai hàm răng sắc bén ra sủa to đe dọa.
Đang sung sướng đắm mình trong bãi bùn lầy, con lợn bị động tĩnh bất ngờ khiến cho giật mình. Nhìn hai kẻ hung hăng mới đến có vẻ chẳng dễ chơi chút nào, nó kêu to một tiếng rồi lập tức quay đầu, bỏ chạy. Và đúng như dự tính của Tân, cái hướng bỏ chạy của con lợn vừa đúng vào cái đường mòn mà hắn đã đặt bẫy từ trước. Tân lập tức vung tay, ra lệnh:
- Nhanh lên! Lu! Đuổi!
Nghe lệnh của Tân, con Lu liền phát ra một tiếng kêu hưng phấn rồi lập tức chồm người, vận sức. Bằng hình thể to lớn và sức mạnh khổng lồ, nó vượt qua bãi bùn lầy chỉ bằng hai ba cú nhảy. Sau đó mặc kệ nước bùn vẫn còn bám đầy trên thân, nó lập tức phóng đi, đuổi theo con lợn.
Tân cũng gấp rút đuổi theo, tất nhiên là hắn không thể nhảy thẳng qua bãi lầy như con Lu được mà phải men theo rìa hố cát mà chạy. Tốc độ hơi chậm hơn một chút nhưng cũng không sao, vì hắn đã đặt bẫy ở phía trước và có cả con Lu đuổi theo sát nút rồi.
Chỉ mất vài giây để vượt qua hố cát và chạy vào con đường mòn, đến lúc này hắn đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của con lợn và cả tiếng sủa hưng phấn của con Lu ở cách đó không xa về phía trước. Vậy thì nhiều khả năng là con lợn đã bị mấy cái bẫy của hắn cản lại và con Lu đã đuổi kịp rồi. Kế hoạch tiến triển hết sức thuận lợi khiến cho tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên, Tân hô nhẹ một tiếng rồi gia tăng thêm tốc độ, bắt kịp con mồi.
Cũng không phải đuổi theo bao xa, sau khi chui qua một đám cỏ cao và mấy bụi cây rậm rạp, Tân liền nhìn thấy con Lu và cả con lợn lớn đã bị mắc kẹt lại ở giữa đường mòn. Lúc này, hắn lại phải một lần nữa cảm thán rằng những sợi tơ của mình thực sự là quá tốt. Dự định ban đầu của hắn chỉ là cản con lợn lại một chút thôi, nhưng không ngờ bây giờ nó lại bị bắt cứng lại. Tân không biết con lợn đã bị dính bao nhiêu sợi tơ, chỉ thấy nói bị kẹt lại ở giữa đường. Mặc dù bốn chân vẫn ra sức đạp đất và cái đầu lớn thì vừa lắc vừa húc về đằng trước, nhưng ngoài việc cày từng mảng đất bùn lên thì nó vẫn không tài nào mà tiến lên tiếp được. Ở xung quanh con lợn, một đám bụi cây cứ rung lên bần bật sau mỗi lần nó ra sức phát lực.
Con Lu thì liên tục chạy đảo quanh con lợn. Con chó cũng thông minh, nó không chạy quá sát vào con mồi mà di chuyển ở bên ngoài khoảng của những cái lùm cây đang rung lắc. Nó biết ở chỗ đó đã được Tân gắn tơ rồi nên chạy vào trong là sẽ bị mắt kẹt lại giống như con lợn vậy. Vừa chạy quanh vừa sủa, thỉnh thoảng nó còn chớp được cơ hội mà lao thẳng vào cắn cho con lợn một phát. Nhưng có vẻ như những cú tấn công đó đều không ăn thua cho lắm. Mặc dù hình thể khá là tương đương nhau nhưng những cú cắn của con Lu đều không đột phá được lớp vỏ giáp ngoài của con lợn. Những cú táp chớp nhoáng đều không thể gây được chút sát thương nào. Lao vào vật lộn cũng không được vì những chiếc gai nhọn hoắt trên người con lợn đều đã xòe hết ra, không dày đặc như lông nhím nhưng trông cũng khá là nguy hiểm cho bất cứ kẻ nào dám lại gần.
Nhanh chóng tiếp cận, Tân cũng bắt đầu thử nghiệm tấn công. Lưỡi rìu nhỏ gắn theo sợi tơ đã từng đồng hành với hắn qua bao nhiêu trận chiến bây giờ quăng ra vài lần đều không ăn thua. Dùng dao găm đâm sau lưng thì đều bị lớp vỏ giáp cản lại. Muốn đâm vào điểm tiếp nối giữa hai mảnh vỏ giáp cũng không dễ dàng vì ở vị trí đó luôn có một hàng gai nhọn xòe ra bảo hộ. Thậm chí ý nghĩ tấn công vào lỗ hậu cũng không thành công nốt khi con lợn trực tiếp quặp đuôi lại, bảo vệ gắt gao vị trí hiểm yếu của bản thân mình.
Hết cách! Tân nghĩ, chắc chỉ còn nước đi thẳng đến trước mặt con lợn và tìm cách đâm vào mắt. Nói là làm ngay, Tân chọn lấy một con dao găm tương đối dài và bắt đầu hành động. Đứng trước mặt con lợn, hắn liền:
Hít sâu…
Bước…
Thở nhẹ…
Bước…
Lại hít sâu…
Bước…
Kết hợp khí công vào trong bước pháp, vừa để bước pháp không dễ dàng bị rối loạn, lại có thể giữ cho tinh thần bình tĩnh trong những trận chiến căng thẳng và cực kì khẩn trương. Mỗi bước tiến là một nhịp hô hấp. Nương theo nhịp hô hấp tăng dần, tốc độ của hắn cũng càng lúc càng nhanh và khi tiếp cận đến gần con lợn thì cũng là lúc tốc độ của hắn đạt đến giới hạn tối đa.
Con lợn cũng không đứng im, dù bị những sợi tơ giữ lại nhưng nó vẫn có thể di chuyển trong một biên độ nhất định nào đó. Và khi nhìn thấy có kẻ lao thẳng về phía mình, nó cũng phản ứng lại. Miệng nó không còn phát ra những tiếng kêu “en éc” sợ hãi nữa mà chuyển sang âm “ùng ục” đầy đe dọa. Đôi mắt trừng lớn bắt đầu đỏ lên. Và cả cái đầu cũng thoáng hạ thấp xuống một chút để hướng cặp răng nanh lớn về phía kẻ thù.
Mang theo tốc độ cực đại, Tân nhanh chóng tiếp cận con mồi. Và ở trong một cái khoảng khắc thần kì nào đó, cả hai đối thủ dường như đều bắt được chuyển động của nhau và đồng thời ra tay, cả hai đều gần như cùng một lúc.
- Ầm!
- Xoẹt…
Một tích tắc trước khi va chạm, ý thức chiến đấu cường đại của Tân hối thúc hắn phải hạ thấp trọng tâm, cưỡng ép bước ra thêm một bước để dậm mạnh lòng bàn chân xuống đất. Phản lực từ dưới đất truyền lên khiến cho hắn hơi chững lại một nhịp và cơ thể cũng thuận thế ật ngửa về phía sau một chút. Đúng lúc đấy thì cặp răng nanh sắc bén của con lợn xoẹt qua ngực hắn. Nó húc hụt, còn Tân thì thành công né đòn.
Cùng lúc, đòn tấn công của Tân cũng không dừng lại. Cánh tay phải mang theo con dao găm dài cấp tốc đâm ra, như một ánh chớp đen bổ thẳng vào một bên mắt của con lợn.
- Khục!
Tân cảm thấy mũi dao của mình đâm qua một cái gì đó. Nhưng không để cho hắn kịp vui mừng, mũi dao lập tức bị cản lại ngay, không thể đâm vào sâu thêm nữa. Hắn cũng đâm hụt. Mũi dao chỉ đâm vào khóe mắt của con lợn rồi lập tức bị xương sọ chặn lại, có sát thương, nhưng hoàn toàn không trí mạng.
Đôi con người hơi se lại một chút, Tân muốn lập tức rút lui ngay. Thế nhưng con lợn bị đau còn phản ứng nhanh hơn hắn. Nó bất chấp tất cả mà liều lĩnh hẩy đầu, cả người lồng lên giống như là cuồng loạn. Tân cảm thấy mũi dao của mình giống như bị kẹt cứng vào một cái gì đó, sau đó là toàn bộ lưỡi con dao găm đều bị bẻ gẫy. Mất điểm đặt lực, cánh tay cầm theo nửa con dao gãy lập tức trượt ra ngoài, và cả người cũng hơi bị mất thăng bằng một chút. Đúng lúc đó, trực giác của Tân cũng rung lên mãnh liệt, nó báo động cho một điều gì đó vô cùng nguy hiểm đang ập đến. Và…
- Phụt phụt phụt phụt…
Con lợn lồng lên, những mũi gai nhọn bất ngờ rời khỏi cơ thể mà bắn thẳng ra ngoài, công kích bao trùm cả bốn phía xung quanh.
…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...