Mạt Thế Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Cầu Sinh
Hàn Doanh ở phía sau cánh cửa đã đóng chặt đảo trắng mắt, trực tiếp che chắn tạp âm ở bên ngoài.
Gia đình này đúng là cá mè một lứa, chỉ có mình trước đây ngu ngốc mới đi tin mấy lời cố tình nói cho mình nghe đó của bọn họ tôi.
Cô ngồi trên chiếc ghế trước bàn trang điểm rồi quan sát cẩn thận mỗi một ngóc ngách trong căn phòng này.
Vì sau hôm nay, cô sẽ không còn quay trở về chỗ này nữa, cô muốn bán đứt căn nhà này đi.
Thật sự cô vô cùng luyến tiếc bởi vì đây là nhà của cô và cha mẹ.
Đồ đạc trong căn phòng này của cô trên cơ bản đều được cô và cha mẹ cùng nhau chọn lúc vừa chuyển tới nhà mới.
Nhất là bộ bàn trang điểm này, cha cô thân là nghệ thuật gia đã tự mình vẽ ra bản mẫu, sau đó lại mang đi tìm người khác chế tạo cho cô.
Có điều, bây giờ nếu chuyển đi sẽ làm lộ không gian của mình ngay nên chỉ có thể đợi sau khi bán đứt căn nhà, đuổi hết đám người nhà kia đi rồi lại chuyển sau.
Cô kéo hai chiếc vali rỗng từ dưới gầm giường ra rồi bỏ những thứ mà mình có thể cầm đi vào trong.
Một vài thứ không thể đựng vào được cũng sẽ không bị mấy người ngoài kia phát hiện ra, ví dụ như thùng đựng di vật của cha mẹ được cất dưới gầm giường, cô đều trực tiếp cho vào không gian hết.
Trong tủ chỉ để lại vài bộ quần áo cũ mang tính tượng trưng.
Cuối cùng, Hàn Doanh liếc mắt nhìn căn phòng này một lượt sau đó mở cửa, đi ra bên ngoài.
“Chị họ, chị kéo vali định đi đâu thế? Chị cũng phải đi công tác sao? Ơ không đúng, không phải chị vẫn còn đang đi học sao?”
Hôm nay, Vương Minh Lượng có chuyện muốn năn nỉ Hạ Doanh cho nên khá quan tâm đến cô.
Vì vậy, ngay khi nhìn thấy cô kéo hai chiếc vali bước ra khỏi phòng, cậu ta lập tức chạy qua đó hỏi han ngay.
“Tiểu Doanh, cháu đay là! ?” Nghe được tiếng của con trai, Triệu Mỹ Hoa đang ở trong bếp bưng thức ăn lập tức chạy vội ra ngoài, vừa vặn trông thấy Hàn Doanh đặt hai chiếc vali ở huyền quan.
“Ồ, gần đây tìm được một công việc bán thời gian mà bên kia có cung cấp chỗ ở trọ, sau này được nghỉ phải bận làm thêm nên có khả năng sẽ rất ít khi về nhà nên phải mang nhiều hành lý qua đó một chút.
”
Hàn Doanh biết người nhà này thích nghe thấy cô nói gì nhất cho nên tạm thời cứ để bọn họ vui vẻ trước đi đã.
Quả nhiên, nghe thấy cô nói sau này được nghỉ sẽ không về nhà là Triệu Mỹ Hoa và Vương Thi Kỳ ở bên cạnh mừng rỡ đến mức suýt thì không kiềm chế được.
Cô ta đã nhòm ngó căn phòng của Hạ Doanh lâu lắm rồi, nếu Hàn doanh không về ở nữa vậy căn phòng đó sẽ là phòng của cô ta.
Có khả năng là vì lúc trước, khi Hàn Doanh chọn trường đại học hiện tại bị Triệu Mỹ Hoa nghi ngờ, cho nên trong tiềm thức của cô, trên cơ bản cô sẽ không nhắc đến chuyện ở trường học cho đám người Triệu Mỹ Hoa biết.
Mà cả gia đình này cũng chưa từng hỏi tình hình ở trường học của cô bởi vì bọn họ hoàn toàn không quan tâm.
Cũng chính vì như thế cho nên vào học kỳ sau của năm nhất đại học, Hàn Doanh đã chuyển ra khỏi trường học và thuê nhà bên ngoài.
Hơn nữa, đám người Triệu Mỹ Hoa cũng không biết chuyện cô đã mở quán trà sữa.
“Là việc làm thêm gì thế? Có đáng tin không?” Triệu Mỹ Hoa đặt thức ăn xuống bàn cơm, sau đó hỏi với vẻ quan tâm.
“Làm giáo viên ở một lớp đào tạo múa cũng được đi, làm chung với bạn học.
” Hàn Doanh nhìn cơm nước trên bàn đã được bưng lên, cô cầm bát đũa rồi tự mình kéo ghế ra, ngồi xuống.
Con người Triệu Mỹ Hoa này không được, nhưng nói thật là tay nghề nấu ăn của bà ta rất tốt, mấy món ăn gia đình mà bà ta nấu đều có vị không tồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...