Mạt Thế Thời Đại Của Ta Tới Rồi
Trong một góc hẻm tối tăm có một bóng người đang lục lọi trên thân thể một người đàn ông dường như người đàn ông bị đánh ngất đang bị cướp hết tài sản mình đang có một thanh niên chừng tuổi 17 đang lục lọi hết sức thành thục dường như đây không phải lần đầu tiên hắn làm điều nàyHắn tên vọng linh nay 17 tuổi một cô nhi không tra không mẹ hắn thường lừa người vào hẻm đánh ngất cướp tiền hắn có thể làm mọi thứ để có thể kiếm được tiền làm xong xuôi hắn lại người lại đó vội chạy đi được một lúc lâu hắn dừng lại trước một căn nhà tồi tàn rách nát ở khu ổ chuột phía ngoài thành phố phồn hoaHắn bước vào tay cầm vài cái bánh bao trên môi nở nụ cười cất lên“ gia gia ta về rồi “Gia gia thấy thế nào rồi khỏe hơn không xem ta mang gì cho gia gia này bánh bao mà người thích ăn đấy hihiMột giọng nói yếu ớt cất lênVọng nhi về rồi àĐi làm mệt khôngHắn vội đápKhông mệt gia gia nhìn thấy người khỏe mạnh mọi thứ đều không mệt gia giaÔng cụ thở dàiKhổ cho con còn nhỏ mà phải nuôi thân già này gia gia có lỗi với conHắn bật khóc đápGia gia đừng khóc ta không sao thật màNày người ăn đi khỏi nguộiNhìn gia gia ăn hắn lại vô cùng thỏa mãnGia gia là người thân duy nhất của hắn là người hắn yêu thương nhấtHắn luôn bị mọi người coi thường sỉ nhục một áp lực vô hình đè lên vai hắn nhiều khi hắn muốn buông bỏ nhưng hắn không làm được vì hắn còn gia gia phải chăm sóc nên hắn dù làm gì cũng muốn chăm sóc gia gia thật tốt âu cũng là người Hiếu thảoHai người đang trò truyện bỗng hai người cảnh sát bước vào không nói không rằng đè vọng linh xuống một cách vô cùng thô bạoÔng lão vội cất tiếng hai người làm gì đóThả cháu tôi raÔng ngã xuống giường yếu đuối bò lại gầnHai cảnh sát thấy vậyHừ đápThằng cháu của ông ra ngoài chộm cắp còn đánh nhiều người bị thương tôi bắt về đồnÔng nghe vậy dưng dưng nước mắt vội vàng cầu xinXin hai anh tha cho cháu cháu còn nhỏ chưa hiểu truyệnCó gì tôi sẽ chịu trách nhiệm xin hai anhÔng cụ ôm lấy chân cảnh sát cầu xinAnh cảnh sát thấy phiền đá một cú thật mạnh khiến ông cụ bắn vào tường bất tỉnhVọng linh vội kêu lênGia gia gia giaHai người ngạc nhiên sắc mặt hoảng hốtCất tiếng nóiLần này tha cho mày vội chạy điDù trên người vết thương rất nặng vọng linh vẫn cố bò về phía gia giaVô vọng cất lênGia gia tỉnh lại đừng làm vọng linh sợ tỉnh lại gia giaNghe được lời đóGia gia yếu ớt cất lên tiếngVọng nhi gia gia không sao đừng lo cho gia giaVọng nhiVọng linh đápVângSau này không có gia gia bên cạnh nhớ chăm sóc tốt bản thân đừng làm công việc đó nữa kiếm một công việc bình thường sống một người bình thường nhớ chưaVọng linh vừa đáp vừa khóc trả lời vângSau đó gia gia dùng sức cuối cùng đưa cho vọng linh một miếng Ngọc bội màu xanh nóiKhi ta gặp con trên thân chỉ có vật này chắc có thể tìm gia đình conMấy năm nay khiến con khổ sở rồi ta xin lỗiNói xong ông buông xuôiVọng linh thấy vậy vô vọng gào lênGia gia đừng bỏ con gia gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...