Cho tới nay, Sở Cảnh Hòa luôn bảo vệ cô rất tốt, anh tựa như một mặt tường, ngăn cản tận thế và cô, đây là cô lần đầu tiên trực diện đối mặt với tận thế.
Thế giới bên ngoài đã không thể dùng từ tàn khốc để hình dung, cô chịu rất nhiều khổ sở, đi rất nhiều đường, thầm nghĩ tìm được Sở Cảnh Hòa, cho dù là một chút tin tức về anh cũng được.
Cô chịu đựng qua ngày tận thế nhiệt độ cao, cầm giấy chứng nhận kết hôn của cô và Sở Cảnh Hòa, thấy một người sẽ hỏi, cô có từng thấy anh ấy không? Anh ấy là chồng tôi, anh ấy tên là Sở Cảnh Hòa, anh ấy đang mất tích.
Nhưng mà chưa từng có một người gặp anh, anh tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Lần nữa biết được tin tức của anh là vào ba năm sau, cô trở thành dị năng giả hệ phong.
Một dị năng giả hệ cuồng bạo uống rượu say, nói: "Người phụ nữ ngu ngốc kia, tìm chồng của cô ta ba năm, lại căn bản không biết chồng cô ta đã sớm chết.
Khốn kiếp, nhiệt độ cao như vậy, bảo anh ta dẫn ông đây xuống tầng hầm ngầm, anh ta thế mà dẫn ông đây càng chạy càng xa, hại ông đây ở gần đó lục soát thế nào cũng không tìm được tầng hầm ngầm kia.
Con mẹ nó, dù sao cũng chỉ là một tên rác rưởi không có dị năng, chết thì chết, nếu không phải Tống Đại kia vẫn luôn cầm ảnh chụp của anh ta gặp người là hỏi, ông đây cũng sắp quên người đàn ông kia.
Không trách được anh ta muốn dẫn ông đây đi xa như vậy, sợ tìm được vợ của anh ta đấy, Tống Đại rất đẹp đấy, lúc ấy còn chưa có dị năng phải không? A? Chết như thế nào? Chém đầu chứ sao, chính tôi cũng giữ lại một phần, tận thế còn chú ý gì, không ăn uổng phí lắm.
"
Dị năng giả còn chưa uống say lòng đầy run sợ nhìn về phía Tống Đại trong góc, cô ngửa đầu, nước mắt từng giọt từng giọt từ hốc mắt phiếm hồng chảy xuống.
Cô tìm Sở Cảnh Hòa lâu như vậy, tình huống gì cũng đã tưởng tượng ra, cũng đoán được khả năng anh đã chết, nhưng khi cô đột nhiên nghe được tin tức về anh, giống như một con dao nhỏ chậm chạp rỉ sét, cách nhiều năm, lần nữa cắm vào cùng một vết thương.
Cô phảng phất đã nhìn thấy trong đêm đen kịt đó, Sở Cảnh gầy trơ xương đầy người toàn máu, đầu người tách ra, máu tươi không ngừng tuôn ra nhuộm đỏ mặt đất khô khốc, thân thể anh ngã xuống là nhìn về phương xa, hay là nhìn lại phương hướng tầng hầm ngầm?
Anh rõ ràng chỉ là đi ra ngoài tìm đồ ăn cho cô, lại cứ như vậy lặng lẽ không một tiếng động mà chết ở ba năm trước.
Tống Đại đứng lên, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Cô giống như điên bổ nhào tới, bóp cổ gã kia điên cuồng hô to, cuồng phong đột nhiên nổi lên, hóa thành lưỡi dao sắc bén, từng đao cạo ở trên người gã ta, dị năng giả kia kêu thảm thiết giãy dụa, hốc mắt cô đỏ lên gắt gao ấn gã ta, máu tươi phun ra làm ướt toàn thân của cô.
Cuồng phong tản đi, những dị năng giả khác hoảng sợ phát hiện, gã ta chỉ còn lại một bộ huyết thi hài cốt.
"Sao không nói lời nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Giọng Sở Cảnh Hòa lo lắng, thanh tuyến dịu dàng đè thấp xuống.
Tống Đại đè đáy mắt ướt át xuống, giọng nói khô khốc cười nói: "Không có việc gì, chỉ là nhớ anh.
"
“! ! ”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, Tống Đại biết giờ phút này anh nhất định đang đỏ mặt.
"Tối nay em sẽ về.
” Cô tiếp tục nói.
"Không phải em nói hôm nay phải đi công tác sao?” Sở Cảnh Hòa hỏi.
Tống Đại sửng sốt, sau đó nhớ tới trước ngày tận thế, lúc này cô tạm thời có việc đi công tác, vì thế cô còn hoãn thời gian bọn họ đăng ký kết hôn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...