Mạt Thế Thiên Tai Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng


Nếu chỗ này còn có thể trồng trọt… vậy cô thật sự không phải lo nghĩ khi mạt thế đến rồi.

Có điều, tại sao mẹ lại có hệ thống này?
Cô muốn hỏi hệ thống nhưng đối phương lại không chịu ho he tiếng nào, cuối cùng chỉ đành dùng suy nghĩ rời khỏi siêu thị.

Cô cầm di động lên đặt xe trên mạng sau đó đi đến tiệm vàng gần nhất, trực tiếp quẹt thẻ mua một món trang sức bằng vàng một cách cực hào sảng, khiến cho nhân viên bán hàng cười không khép được miệng.

Tiếp đó, cô tìm một ngõ nhỏ không có người để thu món trang sức vào siêu thị.

Giọng nói của hệ thống nhanh chóng vang lên trong đầu cô: [Tinh… kiểm tra ra vàng: 1112 gam.

]
[Tinh… chúc mừng ký chủ đã mở khóa khu vực đầu tiên (Phân loại thực phẩm – khu đồ ăn vặt), khu vực thứ hai cần 2000 gam vàng để mở khóa.

]

[Tiến độ mở khóa hiện tại: 10%.

]
[Phần thưởng tặng kèm: Vòng quay may mắn x1, xin hỏi ký chủ có muốn sử dụng không?]
Giang Phỉ nôn nóng chọn “có”, chỉ nghe thấy một tiếng nhạc kỳ quái vang lên một lúc…
[Tinh… chúc mừng ký chủ, số của cô siêu đỏ, đã nhận được “Cảm ơn đã quan tâm!”]
Giang Phỉ: “…”
Mụ nội nhà mi!
Cô đi vào siêu thị với vẻ mặt không có cảm xúc nhưng trong lòng lại buồn bực, sau khi vào lầu một lập tức liếc mắt nhìn một lượt.

Sương mù trắng đã biến mất một phần rồi.

Khoai tây lát, cookies, chocolate, mứt hoa quả, que cay và các món ăn vặt đa dạng khác nhau nữa, tất cả đều được bày trên các gian hàng có đánh ký hiệu khu Đông.

Hai mắt Giang phỉ dần dần đỏ lên.

Đã hơn hai năm rồi cô không được ăn những món ăn bình thường.

Ngược lại ăn cơm thừa canh cặn đã thối hỏng, biến chất, rác rưởi ngấm nước mưa bẩn, vỏ cây, sâu, đất sét trắng là nhiều nhất.

Cô cẩn thận cầm một túi khoai tây thái lát vị cà chua lên nếm thử.

Chua, ngọt, xốp giòn đã lâu không được cảm nhận khiến cô chỉ hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.

Cô ăn hết một gói khoai tây rồi đếm khu Đông cần mở khóa, vậy mà lại có đến mười gian hàng lớn, hơn nữa, thời hạn đều rất mới.

Không tồi! So với vòng quay may mắn vẫn đáng tin hơn nhiều!
“Hệ thống, nếu ăn hết mấy thứ này rồi thì phải làm sao?”

Hệ thống: [Cần ký chủ nhập hàng bổ sung hoặc là nâng cấp siêu thị.

]
[Cấp bậc hiện tại của siêu thị là Lv1, mỗi loại vật phẩm đã mở khóa có số lượng mặc định là: 10.

]
[Nếu vật phẩm trên gian hàng thiếu, siêu thị sẽ tự động bổ sung theo số lượng mặc định.

]
[Đợi siêu thị đạt đến Lv2, số lượng mặc định của mỗi loại vật phẩm là: 100.

]
[Điều kiện nâng cấp: Mở khóa cả bốn khu Đông Tây Nam Bắc tại tầng một.

]
Giang Phỉ hít ngược một ngụm khí lạnh, dường như nhìn thấy một núi vàng nhỏ đang vẫy tay về phía mình.

Bây giờ trong thẻ của cô vẫn còn bốn mươi chín vạn, cộng thêm hai vạn tiền làm thuê trước đây, tổng cộng là năm mươi mốt vạn.

Muốn mở khóa siêu thị trước chắc chắn là điều không thể rồi, dù sao thì mạt thế cũng sắp đến, bão tố, mưa lũ, nạn sâu bệnh, cực hàn, nhiệt độ cao… còn cả những thiên tai chưa rõ nữa.


Giang Phỉ không dám đặt cược khu vực thứ hai sẽ có vật tư mà cô cần đến.

Nghĩ ngợi suy xét nhiều lần, cuối cùng cô quyết định rời khỏi siêu thị và tìm một khách sạn để ở tạm.

Sống lại một kiếp, cô phải từ từ hưởng thụ cuộc sống mới được!
Mà điều quan trọng nhất chính là kiếm tiền!
Vì thế, cô nằm trên chiếc giường trong phòng tổng thống một đêm hết một vạn, dùng điện thoại lên các nền tảng cho vay lớn, ngay cả điều kiện lãi suất cao cũng không bị bỏ qua.

Sau hai tháng mạt thế sẽ giáng xuống, ai còn quan tâm bạn có trả tiền hay không nữa?
Giang Phỉ điên cuồng vay tiền, còn không quên thêm cả Lý Yến Bình thành người liên lạc của mình, đảm bảo đến khi ấy bên đòi nợ có thể làm phiền đối phương đến chết.

Ước chừng vay đủ một trăm vạn rồi, cô mới dừng tay, sau đó lại liên hệ với bên môi giới bất động sản bán nốt căn nhà cũ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận