Mạt Thế Tại Hải Đảo Xây Dựng Cơ Sở Hạ Tầng


Ngày này Hạ Đào rốt cuộc ngủ một giấc ngon lành.Thật ra không được ngủ bao lâu, ba tiếng sau trời bắt đầu sáng, các cô gái trong phòng lục tục đứng lên ra cửa.Phòng ở trong khu số bốn không phải cho ở miễn phí, bọn họ cần thanh lý rác rưởi từ khu một đến bốn, phân loại rồi đưa đi đến từng nơi.

Ví dụ nước tiểu và phân của mọi người đều phải tập trung lại đưa đến mấy hầm biogas trên núi.Không còn cách nào, điều kiện hữu hạn, nơi này không có khí thiên nhiên cũng không có mỏ than, đành tận dụng hết mọi thứ có sẵn.Đương nhiên hầm biogas phát điện cung cấp sưởi ấm không có phần của họ, chỉ có người ở trên núi và khu số một mới được hưởng thụ, một số người dị năng ở khu số hai cũng không có phần.Hạ Đào cũng có công việc, nhưng không phải vận chuyển ‘hệ tiêu hóa’, cô chủ yếu phụ trách xử lý các loại hải sản mà người bị căn cứ phái ra ngoài bắt mang về.Những hải sản biến dị trong biển sau khi vớt lên bờ sẽ bị đám người dị năng tách rời, trở về đưa cho sở nghiên cứu ở trên núi, còn lại đều là người bình thường có thể ăn.


Đây cũng là đồ ăn hàng ngày của đa số người trong căn cứ.Bởi vì Hạ Đào có bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hải sản qua tay cô được sắp gọn gàng sạch đẹp, cho nên công việc này khá ổn định, không ai có thể chen vào vị trí của cô.Làm cá một ngày được 2 điểm cống hiến, mấy năm này trừ ăn ở ra còn sót lại 240 điểm, thoạt nhìn khá nhiều nhưng thật ra dùng cái là hết.

Chỉ trả tiền thuê căn phòng nhỏ hai, ba mét vuốt trong khu số ba một tháng đã tiêu hết hai trăm mấy, Hạ Đào không ở nổi loại nhà đá.Nhưng bây giờ thì hay rồi, cô có hệ thống, còn có dị năng, có thể trực tiếp đi xin nhà.Hạ Đào không muốn ở lại phòng nhỏ hai mươi người chen chúc này thêm một giây nào nữa.Gần đây thời tiết ngày càng nóng, nghe nói ban ngày đã lên đến sáu mươi độ.


Dù là buổi tối cũng có hơn bốn mươi độ, có thể tưởng tượng trong không gian chen đầy người bốc mùi khủng bố cỡ nào.Hạ Đào ngồi dậy, cầm lấy quần áo đi ra ngoài xin quản sự nhỏ cho nghỉ một ngày.

Quản sự nhỏ hơi tiếc nuối, cô gái này làm việc có thể nói là giỏi nhất khu số bốn, vắng cô một ngày hơi không quen.Quản sự nhỏ không hỏi nhiều.

Hạ Đào híp mắt nhìn vị trí của mình, hít một hơi mùi cá nồng nặc, sau đó quay đầu đi hướng khu số hai.Dọc đường đi có người nhận ra Hạ Đào, họ né cô như tránh ôn dịch, như thể đụng vào cô thôi sẽ bị lây sự bất hạnh.“Sao bà điên đi khu số hai vậy?”“Cô ta làm công việc giết cá mà nhỉ?”“Suốt ngày mặt u ám khiến người ghét chó chê, lát nữa chắc chắn sẽ cụp đuôi chạy về cho xem.”Mấy người phụ nữ chỉ trỏ, âm thanh không lớn nhưng cũng không nhỏ, tóm lại bị Hạ Đào nghe được, nhưng cô lười cãi lộn với mấy bà tám đó, cô có vào được khu số hai hay không thì không phải bọn họ có thể quyết định.Hạ Đào đi qua con phố khu số ba hỗn loạn, đến rào chắn khu số hai, nói với người giữ cửa rằng cô muốn làm giám định người dị năng.Nghe lời này, bên kia rào chắn lập tức đăng ký cho cô đi vào.Từ sau khi tận thế bắt đầu, trừ nhóm người dị năng thức tỉnh đầu tiên, về sau mỗi tháng các căn cứ vẫn sẽ có người dị năng mới xuất hiện , nên người giữ cửa không quá ngạc nhiên chuyện Hạ Đào có dị năng, gã kinh ngạc là sao người dị năng này hôi thế, còn xấu xí nữa, thật là không thể đánh giá người qua vẻ ngoài.Nhóm dịch: Nhà YooAhin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận