Bạch Ngọc Li không biết nói cái gì, hình tượng ôn nhuận của hắn đã sụp đổ không còn sót lại chút gì tại tiệm đồ nướng này, về sau hắn tuyệt đối sẽ không tới cửa hàng này.
Cơ Thí Thiên lại có chút cao hứng, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua cô gái nào chân thật lại tự nhiên ở trước mặt hắn như vậy, trước kia cùng phụ nữ ăn cơm, vô luận nữ nhân ôn nhu diễm lệ đáng yêu, khi bọn họ ăn cơm đều giống y nhau, mỹ lệ lại không chân thật, chỉ có cô gái Lâu Hiểu La này, ăn cơm thật sự là vì lấp đầy bụng, ân, là lấp đầy bụng.Lâu Hiểu La không để ý tới người trên bàn nghĩ như thế nào, cô phát hiện vật tư tồn trữ thiếu hụt gia vị, xem ra ngày mai phải đi chuẩn bị.
Mặc kệ thế nào, này xem như một bữa liên hoan thành công, ngoại trừ Võ An đang ôm ví tiền khóc không ra nước mắt, ông thề về sau ông sẽ không bao giờ mời Lâu Hiểu La ăn cơm, đứa nhỏ này không gả cho kẻ có tiền thì chắc chắn nuôi không nổi dạ dày của con bé.Cơm nước xong, ai về nhà nấy, Lâu Hiểu La về đến nhà, nhớ lại bữa tối hôm nay, càng nghĩ càng bi thương, kiếp trước cô ăn nhiều lắm cũng chỉ có thể ăn lửng dạ, đâu giống như bây giờ ăn vui vẻ như vậy.
Bất quá nói đến đây, Lâu Hiểu La cảm thấy cô rất ủy khuất, trọng sinh, cô liền vội vàng học đao pháp, luyện tinh thần lực, chứa vật tư, ngoại trừ người khác ăn cơm, cô tựa hồ đều chưa từng được ăn qua mỹ thực.
Bất quá nghĩ đến mỹ thực, Lâu Hiểu La đột nhiên nhớ lại còn vài thứ cô chưa thu thập, đó chính là gia vị.Thời gian dư lại, Lâu Hiểu La chính là ngày ngay vượt qua trong mỹ thực, trong lúc đó, cô lại gặp được đám người Cơ Thí Thiên hai lần.
Lâu Hiểu La vẫn luôn rối rắm, Võ An đối với cô rất tốt, nếu không phải thời gian học tập không đủ, Võ An sẽ coi cô trở thành đệ tử quan môn của ông, dốc hết mọi thứ mà chỉ dạy.- Huấn luyện viên, cháu có chuyện muốn nói với chú.Hôm nay là tiết cuối cùng của khóa, Lâu Hiểu La rối rắm đã lâu, cuối cùng cô vẫn cảm thấy nên nhắc Võ An thu thập vật tư, còn Võ An tin thế nào thì cô không quản.- Ha hả, Hiểu La a, hôm nay là kết thúc khóa học, ai, cháu vốn đang nghĩ muốn dạy cháu, nhưng nếu cháu nói có việc thì quên đi.
Hiểu La a, gần đây tốt nhất cháu không cần ra khỏi nhà, trong nhà chuẩn bị nhiều vật tư chút, đừng hỏi chú vì sao.Võ An tựa hồ sợ Lâu Hiểu La hỏi nguyên nhân, một bộ ngậm miệng không nói chuyện.
Lâu Hiểu La tâm cả kinh, trên mặt lại chỉ toát ra thần sắc kỳ quái, nghĩ đến có thể là Lâm Nghiệp nói cho ông, phỏng chừng đám người Cơ Thí Thiên hẳn là có được đến một ít tin tức, quả nhiên cha mẹ ruột, khác với những người nuôi thả như bọn họ a.- Vâng, cảm ơn huấn luyện viên.Nếu Võ An đã biết, những cái cô muốn nói đã không còn quan trọng.
Những chuyện xảy ra từ sau khi trọng sinh tới nay, cô vẫn rất vừa lòng, tuy rằng không đến mức kinh thiên địa quỷ, nhưng có thể tự bảo vệ mình.
Không gian không nghịch thiên, nhưng đủ để cô chứa đựng vật tư khá phong phú.
Quan trọng nhất chính là còn quen một số người mà kiếp trước cô nằm mơ cũng không dám, tuy rằng không thể ôm đùi, nhưng cọ mặt là đủ rồi.Mạt thế không bởi vì bất cứ ai mà chậm bước chân, nửa tháng này, Lâu Hiểu La không ra cửa, cô vẫn luôn ở nhà tu luyện.
Nhìn nhìn thời gian, cách mạt thế còn một giờ, lúc ban ngày hôm nay, cô đã đến trung tâm cho thuê xe, thuê một chiếc xe việt dã, bởi vì chỉ chi trả tiền thuê một ngày, mạt thế sắp tới, chiếc xe này chính là của mình, cho nên Lâu Hiểu La chọn chiếc tốt nhất, nghe nói là xe quân dụng từ phía trên xuống, Lâu Hiểu La thập phần vừa lòng, này tương đương với tay không bắt sói a.Bên ngoài đường phố vẫn náo nhiệt như cũ, Lâu Hiểu La đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt kiên định, một đời này, nàng nhất định sẽ tồn tại, hơn nữa phải sống thật tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...