Tôi và anh trở về ngồi nhà trước đó ở tạm sau khi căn nhà của tôi đã đổ nát, trong phòng hiện tại đã đông đủ mọi người.
Có cả ánh mắt không mấy thân thiện của cô gái Mỹ Liên.
Tôi ngồi xuống kế bên Tiểu Hầu, cậu vui vẻ nhường chỗ cho tôi, tôi đáp lại cậu bằng nụ cười nhẹ.
Sau đó, chuyển ánh mắt qua anh, thấy anh đang trải tấm bản đồ ra bàn, tôi nhìn trên đó đã đánh dấu mực đỏ.
"Đây là lộ trình đi đến Mộc Quốc của chúng ta."
"Tại sao là đến Mộc Quốc? Không phải anh hứa sẽ đưa em về Long Quốc sao?"
Mỹ Liên khó chịu, gương mặt xinh đẹp của cô ta vặn vẹo.
Cô muốn nhanh chóng về lại Long Quốc để gặp bố của mình, với lại Hàn Chấn Phong cũng đã hứa với bố cô, sẽ đưa cô về đó an toàn.
Mà giờ anh lại muốn đến Mộc Quốc xa xôi, trong khi đó Long Quốc là nước láng giếng của Hoa Quốc.
Tôi cũng hiểu tâm trạng của cô ta, tôi cũng muốn trở về quê nhà của mình là Long Quốc, nhưng trước đó tôi phải đến Mộc Quốc để đoàn tụ với anh trai của mình.
"Tôi đã hứa với cha cô sẽ đưa cô về an toàn thì sẽ làm được! Dù vậy, cô đang trong đội của tôi thì phải nghe theo sự sắp xếp của tôi."
Mỹ Liên tức giận câm nín tay siết chặt, nhưng vì để có thể về gặp bố đành phải ngồi lại xuống ghế, bắt chéo chân khoanh tay, tỏ vẻ cao thượng.
Trong lòng không ngừng cao hét xỉ vả tôi, dù sao cô ta cũng biết anh trai tôi đang ở Mộc Quốc từ miệng của Tiểu Hầu vừa nhiều chuyện vừa tốt bụng.
Nên suy nghỉ, Phong ca ca có thể vì con nhỏ đó!
"Lão đại anh tính đi đường bộ?"
Bầu không khí khó chịu ấy bị Tiểu Hầu phá vở.
Hàn Chấn Phong gật đầu như câu trả lời.
"Không lẽ chúng ta sẽ dùng con xe ngoài kia để vượt đèo!"
Chú Châu lên tiếng, chú nhớ rất rõ muốn từ đây đến Mộc Quốc phải qua Thổ Quốc, một quốc gia có địa hình hiểm trở toàn là đồi núi.
"Tôi biết rất khó khăn, nhưng trước khi rời khỏi Hoa Quốc, tôi muốn chúng ta đổi sang xe khác ít tốn nhiên liệu."
Đúng vậy! Đây chính là điều chú Châu lo nhất, xe quân nhân mà chính phủ cấp cho đội rất hao xăng, cứ chạy ba trăm kilometer, phải dừng lại nghỉ ngơi và đổ xăng một lần.
Ông nhớ lúc trước đến Thổ quốc nghỉ phép muốn tìm cây xăng để đổ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Có ai phản đối với quyết định của tôi không?"
Lưu Nhất và Tiểu Hầu lắc đầu, Chú Châu càng không, Mỹ Liên thì không có cửa để phản bác, bà cô hàng xóm chỉ có thể im lặng chăm con trai của mình.
Hàn Chấn Phong nhìn tôi, tôi đang nhìn chăm chú tấm bản đồ, vừa suy tư.
"Em có gì thắc mắc gì sao Đồng Đồng?"
"Em muốn hỏi anh ước tính từ đây đến Mộc Quốc sẽ mất bao lâu?"
Tôi bỏ tay xuống, để tay trên đùi, lưng thẳng tắp nhìn vào gương mặt thanh tú của anh mà hỏi.
"Chậm nhất là ba tháng chúng ta sẽ đến Mộc Quốc!"
Nghe xong câu trả lời của anh, tôi nhắm mắt, hai lông mày nhíu vào nhau, chính giữa tạo vài nếp gấp.
"Quá lâu! Em muốn chúng ta di chuyển bằng cách khác."
"Em gái Đồng Đồng có ý kiến gì hay sao?"
Tiểu Hầu ngồi kế bên tôi hí hửng hỏi, tôi gật đầu nói.
"Em muốn chúng ta di chuyển bằng đường trên không.
Thời gian đến đó sẽ được rút ngắn lại chỉ dưới ba ngày."
Tôi đưa ra ý kiến, lúc đầu khi trở về đây tôi cũng đã tính trước sẽ cướp một chiếc máy bay để sang Mộc Quốc tìm anh trai.
"Dù vậy! Phương tiện nào cũng phải nạp nguyên liệu, không lẽ em gái Mặc đây tính cho chúng tôi rớt xuống giữa đường sao.
Tôi thấy cách của Phong ca ca là được nhất."
[Ồ! Coi kìa, mới lúc nãy còn ngúng nguẩy, giờ thì sao.]
Mỹ Liên chất giọng đanh đá đối chấp với tôi.
Tôi cười trong lòng, đúng là cô ả tiểu thư này không ưa gì tôi mà, chắc cô ta hiểu lầm tôi với Hàn Chấn Phong rồi!
"Tôi đã tính, chúng ta sẽ đậu xuống sân bay Nhị Kỳ thuộc thành phố Đà Sơn của Thổ Quốc."
"Nếu em gái Mặc đây nói hay như vậy! Thì em đi đâu mà tìm chiếc bay máy đây.
Không lẽ em tính cướp máy bay của hãng hàng không nào đó hả?"
Tôi cười trước giọng nói mỉa mai đó, mọi người đồng loạt nhìn tôi, Tiểu Hầu tròn mắt vừa chỉ tay vào tôi vừa lắp bắp nói.
"Không lẽ em...em...em..."
"Đúng vậy! Em muốn đi đến sân bay Hoàng Liên nằm ở trung tâm thành phố Mẫu Đơn."
Câu nói vừa ra khỏi miệng thì Hàn Chấn Phong lãnh đạm phản đối.
"Anh không đồng tình với cách của em."
Câu nói của anh khiến bầu không khí trở lên nóng như lửa đốt, Tiểu Hầu ngồi kế bên tôi phải cách xa ra.
Giờ trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ.
[Sắp có chuyện lớn rồi!]
"Cho em một lý do?"
Tôi từ sau khi trọng sinh trở về lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh hỏi.
"Quá nguy hiểm!"
Anh với khuôn mặt anh tuấn, luôn nuông chiều tôi như em gái ruột, giờ thì nghiêm túc nhìn tôi, như muốn nói anh không muốn em đi vào nơi nguy hiểm.
Tôi cũng không yếu thế, khoanh tay đứng dậy, tỏ ý dù anh có nói gì thì Mặc Uyển Đồng tôi đây! Sẽ không bao giờ đổi ý.
"Chú thấy Hàn lão đại không chọn cách di chuyển bằng máy bay cũng vì hiện tại nội thành rất nguy hiểm.
Mới chỉ mấy ngày trước, chúng ta đã đụng phải con tang thi khó khăn lắm mới xử lý được."
Chú Châu người lớn tuổi và người hiểu chuyện nhất ở đây lên tiếng khuyên giải tôi.
"Anh nhất quyết chọn đường bộ?"
Tôi hỏi lại một lần nữa như muốn thẳng định lại một lần nữa câu trả lời của anh.
"Đúng vậy!"
Anh gật đầu, lạnh lùng nói.
Tôi nhắm mắt lại, được vậy từ giờ tôi với anh sẽ không cùng chiến tuyến.
Tôi không nói thêm bất kỳ điều gì nữa, liền bỏ đi lên căn phòng tôi mới rời đi sáng nay.
Tìm quanh phòng coi có thứ gì hữu dụng bỏ vào cái ba lô của mình, sau khi chỉnh trang lại đang hoàng.
Tôi liền mở cửa phòng chuẩn bị bước ra thì một thân ảnh cao chặn trước cửa không cho tôi qua.
"Em muốn đi đâu?"
Không ai khác chính là Hàn Chấn Phong, người tôi không muốn gặp nhất lúc này.
"Tôi đi đâu thì kệ tôi, mặt xác anh quan tâm."
Tôi tức giận, tay chống hông, mặt mũi khó chịu.
Mất kiên nhẫn, muốn đá cho cái tên trước mặt này một cái cho đỡ tức quá đi!
"Anh không chọn đề nghị của em đưa ra vì rủi ro rất cao, anh đã hứa với anh trai em! Phải đưa em đến trước mặt cậu ấy không thiếu một sợi tóc nào."
Hàn Chấn Phong lần đầu tiên lớn giọng với tôi.
Kiếp trước anh chưa bao giờ làm vậy với tôi! Tôi nghiến răng, phản bác.
"Nguy hiểm, anh tưởng nơi chúng ta đang đứng bây giờ nguy hiểm sao? Anh có biết nơi anh trai tôi đang ở nó còn nguy hiểm hơn chỗ này gấp nghìn lần hay không."
Tôi như muốn hét vào mặt anh, tôi thở hổn hển vì dùng sức gằn giọng.
"Tôi không cần biết anh hứa với anh trai tôi cái gì! Dù cho tôi có chết tôi cũng nhất định sẽ đến sân bay Hoàng Liên."
Nói xong tôi xoay người lại, chạy đến cửa sổ, không chần chừ liền nhảy xuống.
Anh hoảng hốt, muốn níu kéo tôi lại nhưng không kịp, anh chỉ có thể nắm lấy không khí, nhìn tôi rớt xuống đất và bỏ đi.
Khi tôi rời đi, Mỹ Liên đứng ở góc khuất không ai thấy nở nụ cười vừa mừng rỡ vừa nham hiểm.
Tôi một đi không quay đầu lại, giờ tôi cần về lại căn nhà đổ nát của mình xem thử, coi nhặt lại được thứ gì hay không.
Ở đây, tôi chỉ lấy lại được mấy bộ đồ có vẻ còn mặc được, vài hộp bánh quy và tôi tìm được cây gậy bóng chày của mình.
"Tốt quá! Vũ khí đã có, thức ăn thì có thể dùng trong hai bữa nữa! Khi vào nội thành mình phải thu thập thêm vật tư."
Tôi tiếp tục đi ra khỏi khu dân cư, đúng là mấy người kia đã dọn dẹp chỗ này rất sạch sẽ.
Nãy giờ, không thấy một bòng dáng của con tang thi nào! Tôi bước qua cổng bảo vệ, đứng ven đường chợt nghỉ.
[Giờ tìm được một cái xe còn đủ xăng thì tốt biết mấy.]
Đầu vừa nghỉ, chân vừa đi qua khúc quẹo thì trước mắt có hàng tá chiếc xe đâm vào nhau.
Tôi cẩn thận chọn qua chọn lại, cuối cùng chọn một chiếc xe màu đỏ, nói chứ tôi ngu xe lắm nhìn không biết chiếc này hiệu gì đâu! Tôi dùng kỹ thuật mở khóa của mình thành công mở cửa xe, hên chiếc xe này còn chìa khóa.
Khi chuẩn bị ngồi vào thì một thân ảnh nhỏ nhắn lao vào người tôi.
Mùi thôi thoái đánh vào mũi, không nói tôi cũng biết đó là tang thi! Còn lại là trẻ con, dù không muốn nhưng tôi vẫn phải giết chết nó.
"Mong kiếp sau, con có thể đầu thai vào một thời đại an toàn, vui vẻ mà sống."
Chấp tay lại cầu nguyện cho cô bé tang thi, tôi lần này cẩn thận hơn quan sát trong xe rồi mới lên.
Đóng cửa lại, mở khóa xe lên, đề máy lên thấy ổn áp liền nhấn ga cho xe chạy đi.
Đến chiều tối tôi mới đến phía ngoài nội thành, nhìn phía bên trên nội thành tích tụ những đám mây đen, hình như sắp có mưa! Tôi liền chọn một căn nhà hoang mà ở tạm, trước khi vào ở tôi cũng đã xử lý mấy con tang thi quanh đây.
Cảm thấy yên tâm mới vào đại một căn phòng, đóng trái cửa lại, tháo khẩu trang và mũ lưỡi trai xuống, để lộ khuôn mặt ưa nhìn nhưng nhiều mệt mỏi.
"Mày phải cố gắng, vì anh trai, vì bạn bè, vì bản thân mày nữa!"
Tôi tự động viên chính bản thân mình.
Tay lấy trong túi ra một túi bánh quy, xé bịch ra, lấy từng miếng ăn từ tốn, cho đến khi hết bịch bánh rồi mới đi ngủ.
Trở lại thời gian lúc Mặc Uyển Đồng rời đi, dù ngoài mặt anh không tỏ vẻ gì nhưng bên trong lòng thì nóng như nhung nham búng cháy.
Anh trước đó, tính chạy theo để bắt tôi về, nhưng vì Mỹ Liên không cẩn thận ngã cầu thang khiến anh phải dừng chân.
Lúc anh chạy đến thì tôi đã lên xe chạy mất tiêu, anh vò đầu bức tóc nghỉ.
[Sao em ấy không hiểu cho mình! Mình cũng rất lo lắng cho Mặc Thanh, nhưng mình phải có trách nhiệm bảo vệ em ấy đưa đến trước mặt thằng bạn của mình.]
Dù vậy, anh không từ bỏ, anh trở về bảo Lưu Nhất đi theo bảo vệ tôi.
Anh biết tôi rất cứng đầu, giờ tôi sẽ không nghe bất kỳ lời khuyên nào của anh.
"Lưu Nhất cậu đi theo con bé bảo vệ nó giúp tôi! Chúng tôi sẽ đi theo sau cậu."
Lưu Nhất gật đầu, cậu trên tay cầm khẩu súng bắn tỉa, kiểm tra lại còn đủ đạn hay không, mới leo lên con xe máy mà mấy ngày trước cậu tìm được rồ ga phóng đi.
Anh nhìn theo bóng Lưu Nhất càng ngày nhỏ thì thở dài đi vào nhà xem tình hình của cái cô tiểu thư khó ở trong kia! Thấy cô ta khóc lóc ôm xồm kêu đau, anh hơi nhíu mày, đi lại bẻ chân cô ta khiến cô ta vì đau mà ngất xỉu.
"Mọi người thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ đi nội thành."
Anh vừa dứt câu thì Tiểu Hầu thắc mắc liền hỏi.
"Lão đại không phải chúng ta sẽ rời khỏi thành phố này sao?"
"Ngu ngốc, cô bé Đồng Đồng đi vào nội thành rồi! Giờ chúng ta rời khỏi thành phố này thì mọi chuyện đều trở lại vạch xuất phát."
Chú Châu đánh vào cái đầu đần độn của Tiểu Hầu khiến cậu la oan oái! Anh mệt mỏi thu xếp đồ đạc, trước lúc đó anh có hỏi mẹ con dì Thu, có muốn đi cùng đội anh không.
Dì ấy, vui mừng ra mặt gật đầu đồng ý.
Khi xe của đội Hàn Chấn Phong lăn bánh rời đi hướng về nội thành thì bầu rời mây đen kéo lại xám xịt, những hạt mưa nặng rĩu trút xuống như thác, hiện tượng này như ông trời đang gọt rửa cho một thứ gì đó.
Khiến cho thứ được rửa sạch sẽ thay đổi một bộ da mới vậy!
Tôi rung mình chùm kín cả cái đầu vào ổ chăn mềm ấm áp mà ngủ.
Trong khi đó Lưu Nhất ngồi trên cây than trời trách phận.
HẾT CHƯƠNG 6..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...