Tôi kề dao lên cổ cô bé, nói với cô bé đứng có lộn xộn không thôi con dao sắt bén này sẽ chém bay đầu cô bé.
Mọi người phía sau nhìn thấy hành động của tôi mà hoang mang.
Bác gái Kim Xuyến đứng ra rung rẫy nói, trong ánh mắt của bà rất hoảng hốt, dù mới tiếp xúc một đêm nhưng bà không nghỉ cô bé trước mặt lại tàn ác như vậy! Một đứa trẻ nhỏ thờ dại cũng không tha.
"Cháu Mặc, cháu làm gì đó nhanh chóng thả đứa trẻ ra."
Tôi nhìn bà cô xa lạ này, không nói gì dùng cái chân trật khớp của mình đá nhẹ vào cánh cửa, từ từ đẩy cô bé ra ngoài mà hét lớn vào con tang thi đột biến kia.
"NẾU MÀY KHÔNG NHANH DỪNG LẠI HÀNH ĐỘNG CỦA MÌNH TAO SẼ GIẾT ĐỨA TRẺ NÀY!"
Con tang thi hai đầu đang giơ nắm đấm của mình chuẩn bị đánh vào mặt của em trai chị Trương Nguyệt đang nắm dưới đất.
Thì ngừng ngay hành động lại mà quay sang nhìn tôi, hai cái đầu cùng nhau rống lớn, tiếng của nó tạt vào mặt tôi khiến mái tóc tôi bay ngược ra sau.
Tiếng rống ấy như muốn nói thả đứa bé đó ra, nó nhanh chóng dùng thân thể nặng nề của mình chạy lại về phía tôi.
Hàn Chấn Phong lớn tiếng bảo tôi trốn đi, anh ngồi dưới gốc tường muốn đứng dậy nhưng không đứng được.
"Nếu mày dám bước lên tao sẽ giết con mày tại đây! Nhanh chóng gọi đồng minh của mày rút lui."
Con tang thi ngừng lại hành động của mình.
Đúng như tôi dự đoán từ hôm qua, thì ra đứa trẻ này chính là cội nguồn khiến nó không đuổi theo chúng tôi.
Nó đang bảo vệ đứa con của mình, dù đã bị biến thành tang thi nhưng nó vẫn còn nhớ mình còn có một đứa con! Cô bé này là bán tang thi, tôi đã đừng gặp qua trường hợp này rồi.
Những đứa trẻ nữa người nữa tang thi trong sở nghiên cứu.
Những đứa trẻ đó rất tội nghiệp, chúng có sức khỏe rất yếu ớt! Khả năng duy nhất của bọn chúng chỉ có thể giao tiếp với tang thi.
Trở lại với hiện tại, con tang thi đốt biến đó, dù nó không hiểu loài người trước mắt đang nói gì, nhưng nhìn ánh mắt của tôi nó như hiếu ý, liền kêu đồng bọn của mình rời đi.
Lúc đầu, bọn chúng không chịu bỏ lại miếng mồi ngon, vì bọn chúng đã mấy ngày nay chẳng ăn được gì.
Nhưng vì sức mạnh đàn áp của tang thi đột biến nên đành ngậm ngùi rời đi.
Ba người bên Tiểu Hầu thấy bọn tang thi rời đi đột ngột cảm thấy khó hiểu.
Nó nhìn tôi mở miệng nói, trong mắt của cái đầu phụ nữ kia có chút buồn bã của người mẹ, cái đầu đàn ông thì nhìn tôi cay đắng như tôi là kẻ thù của nó vậy! Cũng đúng ha, dù sao tôi cũng lấy con của nó ra nguy hiếp mà.
"Muốn tao thả con mày ra thì phải để bọn tao rời khỏi đây! Nếu không tao sẽ giết con mày, mày đâu muốn nó chết phải không."
Dù mất đi nhân tính của loài người, nhưng tình cảm gia đình của nó trước khi bị biến hóa thành tang thi đã chiếm một phần rất lớn trong tâm trí nó, khiến nó chỉ có thể đấm nát cái cửa phòng mà không biết làm gì.
Hình như con này ý thức cũng cao đó chứ! Nếu không có con gái nó làm vật cản đường, có thể sau này nó là tang thi đáng gờm!
"Mọi người nhanh chóng di chuyển ra đường băng đi."
Khi nghe tín hiệu từ tôi, bọn họ nhanh chóng rời đi.
Khi bước qua con tang thi cao lớn kia mọi người có hơi sợ hãi, nó chỉ có thể nhìn chằm chằm từng đợt người đi qua.
Trong đầu nó nghỉ, giờ mà nó dám làm gì thì miếng mồi ngon chết tiệt kia sẽ giết con nó!
Trương Nguyệt đỡ lấy em trai mình đứng dậy lo lắng hỏi.
"Em có sao không?"
"Em không sao, cũng nhờ cô Mặc đây đã cứu em một mạng.
Nếu có dịp em nhất định sẽ tạ ơn cô ấy!"
Cậu vừa nói vừa để chị mình dìu ra đường băng.
Hàn Chấn Phong cũng được Chú Châu đỡ dậy, anh nói mình không sao hết rồi nhìn tôi bảo nhanh chóng rời đi.
Tôi ra hiệu bằng mắt cho anh đi trước đi mình sẽ đi sau!
Sau khi mọi người đi hết, chỉ còn tôi, cô bé và con tang thi đột biến.
Nó muốn xông vào người tôi để đồi lại đứa con của mình, nhưng con dao của tôi đưa gần cổ đứa bé, khiến cái cổ xinh xắn của cô bé chảy máu, làm nó phải dừng hành động của mình lại.
Tôi từ từ di chuyển qua nó, đi lại cánh cửa ở phía sau, nơi mọi người vừa mới bước vào.
Khi tôi lùi một bước nó tiến một bước, cứ như vậy tôi và nó đã đi ra đường băng rộng lớn, những con gió mạnh mẽ thổi bay mọi thứ.
Ở ngoài đây, không một bóng tang thi, tôi nhíu máy lại khó chịu vì cơn gió nóng thổi qua người.
Mọi người bên kia đã lên chiếc máy bay tư nhân của nhà họ Trương hết rồi, Bách Điền đang không ngừng nhanh chóng kiểm tra tất cả động cơ, nguyên liệu máy bay.
Anh Kiệt và chú Mã đang ở buồng lái xem tất cả chỉ số và khởi động máy bay.
Sau khi hoàn tất mọi công đoạn, Lý Trân Trân đang đứng ngay cánh cửa báo cho Hàn Chấn Phong, anh đứng dưới đất kế bên cầu thang nối liền với máy bay và mặt đất.
Anh quan sát tình hình của tôi, con tang thi đó không còn nhẫn nại nữa, nó lao vào tôi.
Tôi nhanh chóng ném đứa bé về phía nó, bàn tay to lớn của nó ôm trọn đứa trẻ vào lòng.
Nhìn tình cảm ghê luôn! Nhưng giờ tôi không thể đứng đây xúc động được, phải nhanh chóng chạy lên máy bay.
Nhưng tôi nào ngờ đến, con này có thù với tôi, nó bậc nhảy đến trước mặt tôi chặng đường chạy của tôi lại.
Con này sức bậc của nó thật kinh người, sau đó không cần nói cũng biết tôi chật vật né tránh những cú đấm giáng trời của nó.
Hàn Chấn Phong thấy như vậy, liên nhanh chóng nói với Lý Trân Trân kêu chú Mã cho máy bay chạy đi và đừng đóng cửa lại, anh sẽ đưa Đồng Đồng vào bên trong khoang ngay khi máy bay rời khỏi đường băng.
Sau đó, anh chạy lại hỗ trợ tôi, ở đây chỉ có anh có thể cầm chân con này một chút thời gian, để anh có thể sử dụng dị năng hệ phong của mình đưa Đồng Đồng bay lên máy bay.
Lý Trân Trân nhận lệnh báo ngay cho Chú Mã, cô nhìn một lượt xung quanh đã đủ người, cô một nữ tiếp viên chuyên nghiệp hướng dẫn tất cả mọi người ngồi vào vị trí thắt dây an toàn.
Bên trong khoang lái, chú Mã và Anh Kiết thao tác liên tục, nhanh chóng đưa máy bay lăn bánh.
Ở dưới đường băng, Hàn Chấn Phong đấu ngang tài ngang sức với con tang thi đột biến.
Tôi không biết vì sao trong thời gian ngắn mà dị năng của anh lại đột phá mạnh mẽ như thế! Sau khi, nó chật vật ngã lăn ra đất, anh quay lại ôm lấy tôi bay lên, giống như sau lưng anh có mọc thêm đôi cánh tàng hình vậy! Đây là kỹ năng chỉ có dị năng giả cấp ba mới làm được.
Không lẽ anh cấp ba rồi! Mạt thế mới có mười mấy ngày, anh có cần yêu nghiệt đến như vậy không.
Phía sau, con tang thi ấy hét lớn gọi đồng bọn, cả lũ xông ra tứ phía cùng con tang thi đột biết ấy đuổi theo hai đứa tôi.
Lý Trân Trân người đang đứng giữ cửa không ngừng lo lắng mà hét.
"NHANH LÊN!"
Nhưng tiếng hét của cô bị gió cuốn đi rồi! Cô lo lắng, tay chân run rẩy không ngừng, cô đang đấu tranh tư tưởng, sắp rời khỏi đường băng rồi! Nếu không đóng cửa thì rất sẽ không an toàn, nếu đóng cửa thì hai người kia không thể vào.
"Làm sao đây! Làm sao đây..."
Ngay khi máy bay trượt bánh xe khỏi đường băng và bay lên, Hàn Chấn Phong kịp thời đưa tôi lên máy bay, Lý Trân Trân cũng nhanh chóng đóng cửa lại.
Máy bay càng ngày càng bay lên cao, cách xa mặt đất, nơi bầy tang thi đang nhí nhố ở bên dưới.
Vẻ mặt con tang thi đột biến kia tức giận, nó nghỉ nó sẽ tìm chúng tôi để báo thù.
Sau khi tôi được đưa lên máy bay, tôi ngồi dậy từ trong lòng Hàn Chấn Phong mà thở hổn hển.
Anh không để tôi thở liền cốc trán tôi, một cái cốc thật đau điến.
"Anh làm gì vậy?"
Tôi ôm trán, vẻ mặt đau đớn, uất ức nhìn anh, nhìn cái ánh mắt chứa sự tức giận ấy.
Khiến người đang xù lông như tôi phải lùi về sau nhận tội.
Anh giáo huấn tôi một trận! Thật là nhục quá đi, bao nhiêu ánh mặt nhìn tôi.
À, trong đó có vài ánh mắt không mấy thân thiện cho lắm.
"Từ giờ, em sẽ nằm trong phạm vi kiểm soát của anh cho đến khi chúng ta đến Mộc Quốc."
Anh nói rồi bỏ đi vào khoang lái, tôi lè lười làm mặt quỷ với anh, cùng tìm một chỗ trống an toàn yên phận trên máy bay! Cho đến khi máy bay ổn định mới lục lội túi tìm xem có gì bỏ bụng không.
Nhưng ngoài mấy cái bánh quy và nước khoáng thì không có gì để ăn.
Nhớ cái nồi lẩu mà đêm trước ngày quay trở về quá đi!
[MÌNH MUỐN ĂN THỊT, MUỐN ĂN THỊT, MUỐN ĂN THỊT, MUỐN ĂN THỊT....]
Nhưng chỉ có đồ khô mà thôi! Sự thật tàn khốc quá đi.
Tôi cắn một miếng bánh, vừa nhai vừa mở nắp chai nước uống một ít, tôi cứ lặp lại đừng hành động như vậy cho đến khi hết một bịch bánh quy.
Mới hài lòng, kéo khóa túi lại, để cạnh ghế kế bên.
Chỗ tôi ngồi không có ai, mọi người đều ở tất cả hàng ghế trên.
Vì đây là máy bay tư nhân nên ghế ngồi không nhiều.
Trên đây có tổng cộng bốn phòng, một phòng ăn, một phòng khách chúng tôi đang ở, và hai phòng ngủ.
Nơi của chị em Trương Nguyệt đang nằm nghỉ ngơi, dù sao đây cũng là máy bay của họ! Khoang lái thì có chú Mã cơ trưởng, cơ phó Anh Kiệt và Hàn Chấn Phong ngồi ở chỗ quan sát.
Tôi đang chuẩn bị nhắm mắt điều dưỡng lại cơ thể thì một giọng nam tính gọi.
"Chào cô Mặc!"
Tôi mở mặt ra nhìn, thì ra là em trai chị Trương Nguyệt, anh ta có vẻ điển trai, người ăn nói rất lịch sự phong độ và nho nhã, nhìn là biết người tiếp xúc với thương trường nhiều năm.
"Tôi là Trương Hạo, cảm ơn cô rất nhiều vì lúc nãy! Cũng như chuyện hôm qua cô đã cứu chị tôi."
"À, anh không cần khách sáo, thấy người gặp nạn ra tay tương trợ là chuyện thường tình!"
Sau đó chúng tôi nói chuyện với nhau vài ba câu thì Anh Trương đây rời đi.
Ngoài mặt thì tôi giả vờ cười chào anh, nhưng sâu trong thâm tâm đang gào khét cuối cùng thì tôi có thể nghỉ ngơi rồi!
Tôi nằm dựa vào ghế ngủ một giấc đến chiều, khi tôi mơ màn tỉnh dậy hình như có ai đó đứng trước mặt tôi.
Nhưng vì còn say ngủ, nên mắt tôi không thấy rõ người đó, lúc tỉnh táo tôi chỉ thấy Thần Hy đang bám vào chân tôi để leo lên.
Dì Thu chỉ có thế cố khuyên báo đứa con trai của mình leo xuống, tôi chỉ lắc đầu không sao.
Sau đó, liền bế đứa trẻ lên nhìn dì Thu hỏi.
"Mọi người đâu hết rồi dì?"
"Bọn họ đang ở khoang ăn uống phía sau, ta lên đây tìm thằng bé và gọi cháu dậy xuống ăn tối."
Bà với nụ cười hiền từ của một người mẹ nói với tôi.
Trong đôi mắt bà tôi nhìn thấy được sự yêu thương vô bờ bến bà dành cho tôi.
Tôi cũng mỉm cười vừa ôm Thần Hy vừa nói với thằng bé chúng ta đi ăn thôi! Bà ở đằng sau nhìn thấy con trai vui vẻ gật đầu thì âm thầm mỉm cười.
Khi tôi vừa bước vào khoang ăn uống, thì mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
Tôi lúc đầu có hơi khó hiểu, đưa tay sờ lên mặt mình nghỉ.
[Mặt mình dính gì sao?]
Nhưng mà khi tôi sờ lên đầu liền phát hiện cái mũ lưỡi trai trong lúc tôi ngủ đã rơi xuống rồi, khẩu trang vì lúc sáng quên đeo nên cái mặt ưa nhìn lộ ra bên ngoài.
"Uyển Đồng không ngờ nha! Đằng sau lớp khẩu trang em lại có khuôn mặt xinh đẹp như vậy."
Chị Trương Nguyệt vui vẻ, đi lại kéo tôi vào bàn ngồi nói chuyện phiến.
Tôi chỉ có thể cười trừ để Thần Hy ngồi kế bên mình, bắt đầu ăn uống.
Thức ăn ngày hôm nay vẫn như vậy! Bánh ngọt, bánh quy hoặc chocolate và nước khoáng.
Trong lúc ăn mọi người trò chuyện với nhau rất vui vẻ! Không một ai để ý có một ánh mắt như muốn cáu xé tôi ra từng trăm mãnh.
[Cứ ở đó vui vẻ đi! Nhất định tao sẽ khiến bộ mặt đó của mày không còn ở trên đời này nữa!]
HẾT CHƯƠNG 11.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...