Mạt Thế Nữ Phụ Hằng Ngày Đều Bị Sủng

"Anh trai nói không cùng đi với chúng ta." Nguyễn Ninh nói.

Lâm Dương than một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, tưởng Cố ca còn có tính toán khác, bất quá hắn cũng là có hơi luyến tiếc tiểu mỹ nhân trước mặt, nhịn không được khuyên một câu: "Cố ca, chúng ta đi cùng em gái Nguyễn Ninh cũng có điểm giống nhau, đều là đem em ấy cùng những người này đi đến khu an toàn."

Lâm Dương không có ý gì khác, chính là chỉ đơn thuần cho rằng, đem em gái của Cố ca giao cho một đám người xa lạ còn không bằng cho cô đi theo bọn họ. Bọn họ lại không thiếu vật tư, chỉ nhiều thêm mấy người chăm sóc cho Nguyễn Ninh.

Cố Diệc Thừa lại không có ý tiếp thu, mặt không đổi sắc nói: "Ninh Ninh cùng Tiết đội trưởng cùng nhau đi càng an toàn hơn."

Cố Diệc Thừa không muốn mang theo Nguyễn Ninh xác thật còn có một nguyên nhân, là không muốn cùng Cố Hoa Thịnh có quan hệ gì, nhưng đưa Nguyễn Ninh cho mấy người này cùng nhau đi càng an toàn hơn, câu này cũng không phải đang nói suông.

Từ nơi này đi đến khu an toàn ở ngoại thành, lộ tuyến đại khái sẽ có hai con đường. Tiểu đội hẳn là sẽ lựa chọn đường cũ, từ khu đô thị đi ra, con đường rộng mở, rời xa khu sản xuất thương nghiệp nhiều người, trên đường đi tang thi sẽ ít hơn. Trên cơ bản người có đầu óc một chút, đi ngoại thành đều sẽ lựa chọn cái đầu.

Nhưng chính là hiện tại Cố Diệc Thừa có chuyện quan trọng nhất định phải đi làm, không thể đi từ bên kia, phải đi từ một con đường khác. Tuy rằng đi từ con đường này đến khu an toàn khoảng cách gần hơn một chút, nhưng trưa hôm mạt thế bùng nổ, có một hội triển lãm được cử hành, nơi đó trên đường nơi nơi đều là người, có thể nghĩ sau khi mạt thế bùng nổ, hiện trường sẽ có bao nhiêu tang thi.

Dị năng giả bị tang thi cùng cấp bậc tấn công làm bị thương sẽ không biến đổi thành tang thi. Nhưng nếu không cẩn thận bị tang thi cấp bậc cao hơn tấn công làm bị thương, một là sẽ biến thành tang thi, hai nếu may mắn thì có thể sẽ sinh ra kháng thể.

Mà người thường thì không thể sinh ra kháng thể được.

Cố Diệc Thừa nếu mang theo Nguyễn Ninh, bọn họ ba dị năng giả mang theo một người không có dị năng ở bên người, thì khi hành sự sẽ khó tránh khỏi có chút lơ là, không bảo vệ chu toàn được.

Nếu người kia ở trong tay hắn xảy ra sự tình, chắc chắn ba hắn sẽ thương tâm đến mức không xuống nổi giường mất.


Cố Diệc Thừa tuy rằng không để ý người bên cạnh, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy mang theo Nguyễn Ninh sẽ khiến cho sự tình trở nên phiền toái.

Lúc này Cố Diệc Thừa sẽ không nghĩ đến, sau này bản thân sẽ hối hận vì người mà được cho là phiền toái kia sẽ khiến cho hắn phải cam tâm tình nguyện sủng ái trong lòng bàn tay.

*****************

Nguyễn Ninh cuối cùng vẫn đi cùng tiểu đội năm người kia.

Hai đám người ở cửa tiểu khu đường ai nấy đi.

Thời điểm tách ra, Nguyễn Ninh biểu hiện ra là cực kì lưu luyến, nhưng nam chủ vẫn như cũ không có thay đổi chủ ý mang theo cô đi cùng.

Thời điểm tiểu đội tới, xe cũng đã ở trên đường báo hỏng, hơn nữa lúc ấy bị tang thi vây ở xung quanh, nên vật tư cũng chỉ có thể vứt bỏ.

Nam chủ cũng rất hào phóng, liền đem chiếc xe của bản thân cùng một nửa vật tư đều cho bọn họ, trong đó không thiếu mấy loại thịt đóng hộp.

Nhưng ngoài ý muốn nam chủ Cố Diệc Thừa trước khi đi, còn đem súng của chính mình cho cô phòng thân, còn có mấy chục thanh nạp đạn.

Nguyễn Ninh ở thời điểm này, nói thật, trong lòng cũng sinh ra một chút cảm động.


Nguyễn Ninh bắt đầu cân nhắc nghĩ lại chính mình một chút. Có lẽ cô không nên mang thành kiến với nam chủ bởi vì cốt truyện cùng ký ức của nguyên chủ?

Có lẽ hắn muốn đi đến nơi nguy hiểm? Chứ không phải là bởi vì ghét bỏ cô?

Tiểu thuyết nguyên tác dài 500 nghìn chữ cũng chưa thấy kết thúc, Nguyễn Ninh khi xem thể loại truyện dài này, thường không kiên nhẫn lắm, cho nên thời điểm xem cũng không nghiêm túc lắm, đều là thông qua tóm tắt trọng điểm của cốt truyện.

Nếu biết sẽ xuyên vào quyển tiểu thuyết này, cô sẽ nghiêm túc đem nội dung tiểu thuyết xem qua! Hai lần luôn!!

Nhưng mà trên thế giới này không có thuốc hối hận, Nguyễn Ninh đối mặt hiện tại, cũng chỉ có thể thừa nhận.

Tiểu đội năm người thêm một người là Nguyễn Ninh, tổng cộng chia ra thành hai xe.

Bởi vì ở tiểu đội này có một người không cẩn thận bị tang thi làm bị thương, vốn dĩ người này không muốn bị biến thành tang thi, nên tính toán t·ự s·át. Nhưng Cố Diệc Thừa nói cho bọn họ, không phải cứ bị thương thì đều sẽ biến thành tang thi, trong đó còn có một ít người cũng sẽ nhờ họa được phúc mà biến thành dị năng giả.

Bởi vậy tiểu đội đã dùng dây thừng trói người đồng đội b·ị th·ương này lại, cột vào ghế sau của chiếc xe, nhưng mà chỉ cần hắn một khi có dấu hiệu biến thành tang thi, thì người lái xe sẽ lập tức dùng dây gi·ết ch·ết hắn, cho hắn một cái cách ch·ết nhẹ nhàng.

May mắn chính là, qua hai giờ đồng hồ, tên đồng đội này tuy rằng hôn mê b·ất t·ỉnh trên đường, nhưng không có dấu hiệu biến thành tang thi.


Nguyễn Ninh biết, người này đã kích phát ra dị năng. Chỉ là thân thể trong một đoạn thời gian sẽ hơi suy yếu. Không giống như những dị năng giả bẩm sinh đã sinh ra dị năng, chỉ cần ngủ một giấc là có thể lập tức sinh long hoạt hổ.

Tiểu đội trưởng Tiết Thần chính là một dị năng giả, có được dị năng hệ kim, một bộ phận của thân thể có thể biến thành kim loại, ngăn cản công kích của tang thi, ng·ay cả móng tay của tang thi cũng không phá được làn da của hắn.

Những người khác tuy rằng đều giống Nguyễn Ninh là không có dị năng, nhưng bọn họ là quân nhân mỗi ngày đều được huấn luyện, cõng mấy chục kg vật tư chạy 5 km cũng không ảnh hưởng gì.

Không giống Nguyễn Ninh...... Nếu mà cô phải chạy 5 km chỉ sợ sẽ mệt đến chết luôn trên đường. Thể lực của cô hoàn toàn không cùng một cấp bậc với bọn họ.

Xe của tiểu đội chủ yếu đều lấy từ gara ngầm của tiểu khu. Có thể thuận lợi lấy là do cái người tên Lý Báo trong đội ngũ, hắn chỉ dùng một cái dây thép liền có thể làm được. Người này tên tuy rằng khí phách, nhưng lại là người có diện mạo ổn nhất trong toàn bộ đội ngũ, ngũ quan rất thanh tú.

Tiểu đội ở trên đường đã có kinh nghiệm, bọn họ chọn xe đều là cái loại có sàn xe cao. Có đôi khi gặp gỡ tang thi, cũng không cần hao hết tâm tư đi gi·ết ch·ết chúng nó, trực tiếp dùng sức đâm tìm đường ra, như vậy có thể tiết kiệm được không ít đạn cùng thời gian.

Ban đêm cùng ngày, tiểu đội tính toán dừng chân ở trạm xăng phía trước để nghỉ ngơi một đêm, sau đó lại xuất phát.

Trạm xăng không tính là lớn, trước khi bọn họ tới, đã có vài người ở chỗ này.

Nguyễn Ninh trước khi xuống xe rất có ý thức an toàn mà đội mũ lưỡi trai lên, thêm một cái khẩu trang che đi gương mặt.

Khẩu trang là cô lấy khi ở siêu thị thu thập vật tư, trên kệ để hàng bày rất nhiều, cô thu toàn bộ vào không gian, đủ cho cô dùng 1 đến 2 năm.

Tuy rằng cô hiện giờ không chỉ có một mình, cũng coi như là người đông thế mạnh, không sợ những người lòng mang ý xấu nhớ thương, nhưng bớt đi một phiền toái cũng bớt. Hiện tại là tháng 10 cuối thu trời khá mát mẻ cô ăn mặc kiểu này cũng sẽ không cảm thấy nóng.

Người của tiểu đội đã từng thấy qua diện mạo của Nguyễn Ninh, cũng biết sự tình gì cũng đều có khả năng xảy ra, cho nên đối với hành động của cô cũng không có gì dị nghị.


Người đồng đội hôn mê b·ất t·ỉnh kia ở thời điểm bọn họ đến trạm xăng cũng đã tỉnh lại, giống như Nguyễn Ninh suy đoán, hắn thức tỉnh dị năng, là dị năng hệ hỏa, nhưng mà hắn hiện tại toàn thân không có sức lực, còn cần nghỉ ngơi mấy ngày.

Trạm xăng có một cái cửa hàng tiện lợi nhỏ, đồ ăn đồ uống đều có, người ở chỗ này nhìn qua không có cái gì gọi là xanh xao vàng vọt, nhưng có thể nhìn ra sự lo lắng hãi hùng, tinh thần có chút không tốt lắm, một đám đều tương đối trầm mặc.

Lúc đoàn người của Nguyễn Ninh từ bên ngoài lại đây, bọn họ đều không nhịn được mà qua tới dò hỏi bọn họ có tình huống bên ngoài.

Tiết Thần nói đại khái một chút tình huống bên ngoài cho bọn họ.

"Ta muốn tìm ba ba, ta muốn về nhà......" Một bé gái bảy tám tuổi ủy khuất nói. Bé gái được một người phụ nữ ngoài 30 mang theo, ngày đó người phụ nữ là đi đón con gái tan học về nhà, kết quả ở trên đường mạt thế bùng nổ, người phụ nữ cùng con gái đều bị vây ở trạm xăng.

Người phụ nữ một bên nhỏ giọng trấn an con gái, phòng ngừa tiếng khóc làm ảnh hưởng đem tang thi bên ngoài dẫn vào.

Cũng có người hỏi thăm bọn họ muốn đi đâu, nghe được bọn họ muốn đi đến khu an toàn ở ngoại thành, một đám mà đều động tâm. Rốt cuộc họ có sáu người, trừ Nguyễn Ninh, những người khác đều là mấy thân hình cao lớn, nhìn vào đều khiến cho người khác rất có cảm giác an toàn.

Tiểu đội nghĩ bọn họ dù sao cũng phải đi đến khu an toàn, liền không cự tuyệt.

Nhưng mà Nguyễn Ninh phát hiện Tiết Thần xử lý chuyện này rất có lý trí, người này không có đảm nhiệm nhiều việc, tâm không quá thánh mẫu, thiện lương nhưng không quá thiện lương.

Hắn chỉ nói là đồng ý cho những người này lái xe đi theo phía sau bọn họ, cũng không có quá nhiều an bài.

Bằng không, Nguyễn Ninh sau khi tới khu an toàn, có lẽ sẽ một lần nữa suy xét xem có muốn hay không tiếp tục đi cùng bọn họ rồi.

Ở mạt thế có thể bảo trì sự lương thiện là một chuyện tốt, nhưng quá mức lương thiện thì cũng sẽ chỉ bị người hại hại mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận