Trì Anh tỉnh dậy từ giấc ngủ, mơ màng mở mắt.
Trước mắt là tòa nhà văn phòng trống trải và Cố Trì đang ngồi dựa tường ở góc phòng.
Anh mở mắt, dưới mắt hơi thâm quầng nhưng không thấy mệt mỏi.
Có lẽ là đã thức trắng cả đêm.
Mục Vũ cũng ở đây, là đến vào nửa đêm hôm qua.
Nhưng bây giờ đã dựa đầu vào tường ngủ thiếp đi.
Thấy cô tỉnh, Cố Trì đứng dậy tiến lại gần vài bước.
Ánh mắt quan sát cô từ trên xuống dưới một hồi, nói: "Không có gì bất thường."
Đúng lúc này, Tổng Thi đột nhiên cầm theo túi thuốc đi vào, thấy Trì Anh bình an vô sự, cô ta không nói nên lời nhưng dù sao cũng không vui vẻ gì.
"Cố Trì, vậy hôm nay chúng ta vẫn tiếp tục ở lại đây sao?"
Cố Trì mím môi, nhìn Trì Anh xin lỗi nói: "Thi thể của Trương Bân không thể để lâu được, hôm nay chúng ta phải lên đường rồi."
Trì Anh nghi hoặc hỏi: "Ý anh là sao? Chúng ta sẽ mang theo thi thể của anh ấy rời đi sao?"
"Ừ.
Anh ta là tang thi thủ lĩnh đầu tiên mà Liên minh loài người phát hiện cho đến nay, vì vậy, anh ta có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với nghiên cứu về tang thi."
"Lần này, chúng ta phải đưa anh ta và giáo sư Lâm về tổng bộ."
Trì Anh gật đầu, không có ý kiến gì.
"Tổng Thi, trước khi Trì Anh biến dị, tôi sẽ luôn trông chừng cô ấy.
Giáo sư Lâm cứ đi theo xe của các cô trước." Anh nói với Tổng Thi.
"...!Tôi hiểu rồi.
Nhưng Cố Trì, hôm nay đã là ngày thứ hai cô ấy bị nhiễm rồi, rất có thể là..."
"Tôi biết, yên tâm đi.
Tôi sẽ không sao."
*
Sau khi lên đường trở lại, Trì Anh ngồi ở hàng ghế sau xe một lúc, Cố Trì ngồi bên cạnh cô.
Cô dựa vào ghế, hai tay vặn vẹo ở phía sau, vòng kim loại của còng tay cọ vào thắt lưng.
Cô không nhịn được mà đưa ra yêu cầu: "Cái kia, có thể còng tay em phía trước được không? Vòng kim loại đó ở phía sau cứ cọ vào thắt lưng, hơi khó chịu."
"Hoặc là, anh cứ trói em lại cũng được."
Hai cánh tay bị trói ở phía sau cả một ngày, thực sự rất khó chịu.
Lục Vân Phi lái xe phía trước nghe thấy, liền nói: "Đội trưởng, tôi thấy cô ấy hình như vẫn chưa có dấu hiệu biến dị, còng tay ở phía trước cũng được."
Cố Trì mím môi, có chút xin lỗi nói: "Được, cô cúi xuống một chút."
Trì Anh liền làm theo.
Cổ tay cô lộ ra, Cố Trì nhanh chóng mở còng tay giúp cô đổi sang phía trước cơ thể.
Anh nhíu mày, cũng có chút kỳ lạ.
Hầu hết mọi người đều biến dị trong vòng nửa ngày.
Đã cả một ngày rồi, tại sao cô lại không có chút triệu chứng biến dị nào?
Nghĩ đến một khả năng nào đó, anh tự lắc đầu.
Xác suất một phần vạn, làm sao có thể chứ?
...
Còn cách tổng bộ Liên minh bốn năm ngày nữa, sau khi Trì Anh biến dị, Cố Trì đã thức trắng hai đêm liền, luôn canh giữ bên cạnh cô.
Nhưng đến đêm thứ ba, anh vẫn có chút không chịu nổi.
Vì đêm nay ở ngoài trời, Trì Anh ở một mình một lều.
Cô ân cần khuyên: "Hay là anh đi ngủ đi? Nếu không yên tâm thì đổi người khác thay phiên trông em cũng được."
Cố Trì nhìn cô, vẻ mặt phức tạp.
Thời gian biến dị, hẳn là đêm nay rồi.
Không phải là anh mong Trì Anh biến dị, chỉ là cô có thể chống đỡ đến ngày thứ ba, đã là ngoài sức tưởng tượng rồi.
Sau khi nhiễm vi-rút, những người có thể chống đỡ đến ngày thứ ba thực sự rất ít, hơn nữa theo số liệu thống kê của Liên minh thì những người có thời gian biến dị dài hơn về cơ bản cũng là dị năng giả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...