Mạt Thế Nữ Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Phù...
Cô thở phào nhẹ nhõm.
May mà đến kịp.
[Ký chủ!!!]
Trì Anh bị tiếng gào này của hệ thống làm cho giật mình.
Thậm chí còn không để ý đến một lưỡi băng trong khoảnh khắc cô chặn trước mặt Cố Trì, vừa vặn đâm thủng toàn bộ đầu Trương Bân.
Cô trả lời hệ thống: Sao, sao vậy?
[Hu hu hu, ký chủ, cô điên rồi, lỡ cô bị nhiễm vi-rút thây ma và biến thành thây ma thì phải làm sao hu hu hu...]
Trì Anh:...!Phụt.
[Cô còn cười được sao?]
Trì Anh: Cô chưa từng chơi trò chơi à?
[...!Chưa.]
Trì Anh cười thầm.
Trì Anh: Đã thấy trò chơi nào mà Boss không có hiệu ứng miễn dịch chưa?
Miễn dịch trạng thái là đặc điểm tiêu chuẩn của boss mà!
[Ra, ra là vậy.
Ký chủ làm tôi sợ chết khiếp.]
Khi nói chuyện với hệ thống, Trì Anh đã lén dùng dị năng hệ thủy hạn chế hành động đâm vào cánh tay cô của Trương Bân.
Kể cả là thây ma, cơ thể chúng cũng có một phần lớn cấu tạo từ nước, khống chế được nguyên tố nước trong cơ thể chúng, đừng nói là làm chậm tốc độ hành động, thậm chí giết người vô hình cũng hoàn toàn có thể.
Chỉ có điều, năng lực này cần phải có khả năng khống chế dị năng hệ thủy rất chính xác.
Ngay cả dị năng giả cấp bảy như Cố Trì cũng căn bản không thể làm được điều này.
Nếu không, chẳng phải mỗi dị năng giả hệ thủy đều có thể khiến máu người ta chảy ngược, giải quyết đại quân thây ma trong phút chốc hay sao?
"...Trì Anh?"
Trì Anh quay đầu, nhìn về phía Cố Trì vừa lên tiếng đã quay người lại.
Cố Trì nhìn chằm chằm vào vết thương trên cánh tay cô, giống như cả người bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích, đồng tử co lại, ngay cả hơi thở cũng như bị đọng lại.
Có vẻ như vẫn chưa hiểu rõ tình hình, trên mặt là vẻ bàng hoàng mà Trì Anh chưa từng thấy.
Cũng vào lúc này, Trì Anh mới đột nhiên phát hiện ra lưỡi băng sắc nhọn đâm xuyên qua trán Trương Bân.
Máu đỏ sẫm từ từ chảy xuống theo vết đâm thủng.
Cô ngẩn người, trong nháy mắt hiểu ra hành động vừa rồi mình đưa tay đỡ Trương Bân hóa ra là thừa thãi.
Cố Trì đã sớm có phòng bị, vừa rồi để lộ ra sau lưng chỉ là để Trương Bân mất cảnh giác, lộ ra sơ hở...
Cô đột nhiên có cảm giác như bị xấu hổ bao trùm.
—— Chết tiệt, hình như cô hơi thừa thãi rồi.
[Xì, ký chủ, chắc chắn anh ta nghĩ cô bị nhiễm rồi.
Cố Trì không giống như cô và tôi, biết cô sẽ không bị nhiễm vi-rút thây ma.
Ông ta lại luôn rất coi trọng đồng đội, đoán là lúc này đã hoàn toàn ngơ ngác rồi.]
Trì Anh: Vậy bây giờ phải làm sao?
Cô đột nhiên nhận ra hành động vừa rồi của mình lỗ mãng đến mức nào.
Cô bực bội, hiếm khi không thể bình tĩnh, trên mặt vì nóng nảy mà đỏ bừng.
Nhưng lúc này nói gì thì có vẻ cũng vô dụng.
Chẳng lẽ cô có thể nói với Cố Trì rằng "Đừng lo, tôi căn bản sẽ không bị vi-rút lây nhiễm"?
"Cái đó...!"
Còn Cố Trì nghe thấy giọng cô thì hoàn hồn.
Anh lấy còng tay ra khỏi túi áo, sắc mặt cũng trở lại vẻ bình tĩnh như thường ngày, Anh nhìn Trì Anh nói: "Giơ tay ra sau."
"Hả? Ồ ồ."
Trì Anh ngoan ngoãn làm theo, hai tay giơ ra sau lưng, song song áp vào sau lưng.
Cố Trì đi vòng ra sau cô, đưa tay ra, một tay nắm lấy hai cổ tay thon thả của cô.
Tay còn lại cầm còng tay.
Thấy vậy, hệ thống vốn còn hơi lo lắng cho Cố Trì thì không vui.
Nó bất bình nói: [Anh ta quả không hổ danh là phản diện! Thật vô tình.
Cho dù ký chủ có thừa thãi thì cũng là giúp anh ta đỡ thương, thế mà lại còng cô lại?]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...