Mạt Thế Nữ Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Cô ta đã có thể chắc chắn, cô gái nhỏ đó hẳn là dị năng giả trong truyền thuyết.
"Xin lỗi."
"Cho dù không thể đưa cô ấy đi cùng, tôi cũng mong các anh ít nhất đưa cô ấy đến khu B đi..." Cô ta có chút sốt ruột: "Cô gái đó ở lại đây, hậu quả sẽ như thế nào thì anh hẳn hiểu rõ hơn tôi."
Với nhan sắc và vóc dáng như vậy, sớm muộn gì cũng bị mấy kẻ tâm địa đen tối để mắt tới.
Cố Trì đột nhiên nắm chặt tay.
Anh không nói gì, vòng qua người phụ nữ đi thẳng xuống thang.
"Đội trưởng!" Lục Vân Phi thấy anh đi tới, phấn khích gọi một tiếng.
Tiếng hét này đánh thức mấy người đàn ông xung quanh khu Đông.
Sau khi bị đánh thức, có người lẩm bẩm chửi hai câu.
Lục Vân Phi cũng vừa mới kích động quá đà, nhất thời không kiểm soát được âm lượng, lúc này cười hề hề nói "Xin lỗi." với mấy người bị đánh thức.
Cố Trì cũng thấy lạ tại sao anh ta lại phấn khích như vậy, đến gần mới phát hiện sau lưng Lục Vân Phi còn có một người, bị anh ta che mất hơn nửa người.
Trì Anh nhìn thấy anh, cong môi: "Chào buổi sáng."
Cố Trì khựng lại.
"...!Chào buổi sáng."
"Anh Cố, anh định đưa cô ấy theo thật sao?" Tống Thi từ bên cạnh đi tới, giọng điệu dịu dàng nhưng mang theo ý không đồng tình.
Cố Trì ngẩng đầu lên.
"Cô nghe ai nói?"
Ánh mắt Tống Thi nhìn về phía Trì Anh, ý tứ rất rõ ràng.
"Là ai nói với cô, tôi muốn đưa cô ấy theo?"
Trì Anh hơi ngơ ngác, cô cảm thấy giọng điệu của Cố Trì không đúng lắm nhưng cũng chỉ có thể trả lời thành thật: "Chị gái ngủ cùng em...!Chị ấy nói là anh bảo em."
"Đội trưởng, có vấn đề gì sao?" Lục Vân Phi nghi hoặc hỏi.
"Chẳng lẽ không phải anh Cố anh gọi cô ấy sao?" Tống Thi đoán trước.
Cố Trì không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Trì Anh.
Cô như mới phản ứng lại, ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt đầy vẻ bối rối nhưng rất nhanh đã chuyển thành vẻ hiểu ra.
Nhưng độ cong của khóe môi không hề thay đổi, trên mặt cô cũng không hề lộ ra chút thất vọng nào, chỉ lặng lẽ chấp nhận sự thật rằng mình một lần nữa bị bỏ lại.
Cố Trì đột nhiên có chút bực bội, anh quay đầu đi.
...
"Đi theo."
"Đi theo."
Trì Anh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Sáng nay người chị ngủ cùng cô đột nhiên nói với cô rằng Cố Trì muốn mang cô theo.
Cô vốn đã thấy hơi kỳ lạ, mà phản ứng của Cố Trì vừa rồi càng chứng minh điều đó...
Nhưng tại sao anh lại đột nhiên thay đổi ý định?
Thấy cô ngẩn người, Cố Trì nhàn nhạt nói: "Không muốn sao?"
Trì Anh hoàn hồn, vội vàng lắc đầu, nói: "Muốn ạ."
Cố Trì "Ừ." một tiếng, rồi nhìn về phía Mục Vũ và những người khác.
"Mục Vũ, cô đưa giáo sư Lâm lên xe trước."
"Được."
Trì Anh không có đồ gì cần mang theo, đành đứng nhìn họ hành động.
"Tôi sẽ đưa cô đến khu an toàn cấp B, còn lại là việc của cô." Cố Trì đột nhiên lên tiếng.
Biết anh đang nói với mình, Trì Anh gật đầu.
"Nhưng cô phải đi cùng chúng tôi đến Viện nghiên cứu liên minh trước.
Giáo sư Lâm cần được đưa đến trụ sở trước."
Trì Anh tiếp tục gật đầu.
Cho dù lần này Cố Trì không mang cô theo, cô cũng sẽ rời khỏi đây.
Muốn thu thập giá trị thánh mẫu, chỉ ở lại đây thì hoàn toàn không đủ, cô cần một lượng người lớn mới có thể hoàn thành mục tiêu hai triệu điểm trong vòng nửa năm.
Mà khu an toàn cấp A, B đông người chính là lựa chọn tốt nhất để cô thu thập giá trị thánh mẫu.
Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, Cố Trì đeo ba lô, nói với Trì Anh: "Đi theo tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...