Mạt Thế Nữ Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu
"Không cần đâu.
Anh ăn phần của chúng tôi đi, anh cần ăn nhiều một chút." Trì Anh cười mị mị nói.
Tiểu Nhậm nghe vậy thì ngẩn người, vô thức hỏi: "Tại sao?"
Trì Anh giơ tay lên, đặt lên đầu mình sờ một cái, rồi lại duy trì độ cao đó vung vẩy vài cái trong không trung: "Anh xem! Anh còn chưa cao bằng tôi!"
"Cơ thể anh vừa gầy vừa yếu, lại còn thấp nữa, ăn nhiều một chút để cao lớn hơn."
"Phụt." Lục Vân Phi cười vô tình: "Đúng vậy, cậu ăn nhiều cơm một chút, còn có thịt nữa, biết đâu lại cao thêm được."
"Đúng vậy." Mục Vũ tiến lên khoác vai Trì Anh, cũng nhìn Tiểu Nhậm: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi, nếu qua hai mươi thì không dễ cao thêm nữa đâu...!Phải tranh thủ thời gian."
"Các người!" Mặt Tiểu Nhậm đỏ bừng như gan heo.
Mục Vũ khoác vai Trì Anh xoay người gọn gàng, đưa cô đi lên cầu thang vài bước.
Những người còn lại cũng không để ý đến hắn, đeo đồ lên lưng nhanh chóng trèo lên thang.
Cố Trì là người cuối cùng.
Khi bước lên thang, anh quay đầu lại, nhìn Tiểu Nhậm bằng ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Anh cong môi.
"Cố lên."
Khi Tiểu Nhậm phản ứng lại, muốn chửi ầm lên thì cửa kim loại đã từ từ đóng lại.
*
Khi Trì Anh đi ra khỏi phòng thí nghiệm ngầm thì phát hiện mọi người nhìn cô bằng ánh mắt không ổn lắm.
Đặc biệt là Mục Vũ và Lục Vân Phi, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy an ủi, khiến cô không khỏi thấy khó chịu.
Ngay cả Cố Trì, dường như tâm trạng cũng tốt một cách kỳ lạ.
Trì Anh: "..."
Sao, sao thế?
[Bọn họ vì thân phận nên không tiện nói nặng lời với đồng nghiệp, còn ký chủ thì giúp họ chửi người.]
Trì Anh: Ồ~
Cô cũng cong môi, tâm trạng khá tốt.
Thực ra lúc đó chỉ vì không ưa tên tiểu nhân kia, nhất thời bốc đồng nên học theo mấy câu bóng gió.
Hệ thống nhìn cô, có chút cảm khái.
Nó phát hiện ra rằng, khi Trì Anh ở cùng những người này, thực ra cô không hiểu rõ nhiều chuyện nhưng trực giác của cô lại chính xác đến kinh ngạc.
Lúc lên xe, Mục Vũ cười tươi chào cô: "Có muốn ngồi xe của chúng tôi không?"
Trì Anh liếc nhìn Tổng Thi đang cau có, lắc đầu.
"Được thôi." Mục Vũ có chút thất vọng.
Ánh mắt luyến tiếc đó khiến Trì Anh thấy da đầu tê dại.
Lên xe khởi hành trở lại, Trì Anh vẫn ngồi ở phía sau gọt cây thánh giá của mình.
Còn Lục Vân Phi thì thao thao bất tuyệt kể với Cố Trì về mọi chuyện vừa xảy ra trong phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng còn đột nhiên nhắc đến Trì Anh, khen ngợi cô dũng cảm phản kháng thế lực tà ác.
Khoảng một giờ sau, cuối cùng họ cũng ra khỏi thành phố.
Tít tít...
Lục Vân Phi liếc nhìn máy liên lạc phát ra tiếng.
"Đội trưởng, là tổng bộ."
Cố Trì thuận tay bấm mở, kết nối.
"Xin chào, Viện nghiên cứu vi-rút, chỉ huy số một Cố Trì."
"Đội trưởng Cố! Chúng tôi phát hiện ra căn cứ gần các người bị thây ma xâm nhập, vừa rồi căn cứ đã phát tín hiệu cầu cứu!"
Cố Trì cau mày, nói: "Báo tọa độ.
Căn cứ số mấy?"
"Khu trung tâm thành phố A, căn cứ số 36."
Lục Vân Phi đột ngột đạp phanh, động tác của Cố Trì cũng đột nhiên khựng lại.
Căn cứ số 36...
Là viện nghiên cứu mà họ vừa mới chuyển vật tư đến.
Cố Trì nhanh chóng chuyển máy liên lạc, nói: "Lâm Huân, quay lại!"
...
Mặc dù hai xe chạy với tốc độ nhanh nhất nhưng khi đến nơi cũng đã mất nửa tiếng đồng hồ.
Cố Trì suốt đường mặt mày u ám, những người khác cũng không còn tâm trạng nói chuyện.
Mặc dù không ai nhắc đến nhưng họ đều hiểu rõ.
Nửa tiếng...!Căn cứ số 36 e rằng đã không còn người sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...